Độc Sủng Quý Phi Xuyên Đến Hiện Đại

Chương 4: Mắng người rất hay

Trước Sau

break

Người đàn ông gầy lùn đeo kính hơi sững sờ, sao hôm nay Khang béo này lại đột nhiên cứng cỏi như vậy?

"Xì, trong lớp ngoài cậu ra còn ai họ Khang? Đồ béo ú này đừng có bám lấy học thần nữa, làm giảm giá trị của học thần!" Cậu ta tiếp tục nói móc.

"Cậu..." Khang Ngọc Nghi vừa định mở miệng phản bác, nữ sinh mặt trái xoan đã chắn cô ở phía sau.

"Trâu Kiến Bân, cậu xấu xí như vậy, mặt đầy mụn, đi giày độn cũng không cao quá mét sáu, cũng không biết xấu hổ mà nói người khác?" Cô gái mặt trái xoan phản pháo một trận, khí thế mười phần.

"Tôi đâu có nói cậu, liên quan gì đến cậu chứ!" Mặt Trâu Kiến Bân đỏ bừng.

Cô gái mặt trái xoan trợn trắng mắt với cậu ta, "Cút cút cút! Đồ xui xẻo, ai bảo cậu nói bạn cùng bàn của tôi!"

Đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp đầu tiên vang lên, những bạn học khác đang hóng hớt cũng nhanh chóng trở về chỗ ngồi.

Khang Ngọc Nghi vẻ mặt sùng bái nhìn cô gái mặt trái xoan, hai mắt sáng lấp lánh.

Cô nhận ra tất cả sách vở trên bàn đều viết tên mình, bèn liếc nhìn sách của cô bạn cùng bàn.

Thấy trên bìa sách viết ba chữ "Triệu Phi Phi" bay bổng, cô lặng lẽ ghi nhớ.

"Cảm ơn cậu đã giúp tớ, Phi Phi." Khang Ngọc Nghi đỏ mặt nhỏ giọng nói lời cảm ơn, "Cậu mắng người thật hay!"

Triệu Phi Phi nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó lạ.

Nhân lúc giáo viên chưa đến, cô ấy vội vàng xua tay, "Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà."

"Tên chết tiệt Trâu Kiến Bân đó thật đê tiện, năm ngoái sau khi tỏ tình với cậu bị từ chối thì ngày nào cũng cố ý gây khó dễ cho cậu, cậu phải phản kháng lại, nếu không hắn sẽ được nước lấn tới."

Khang Ngọc Nghi gật đầu, "Được, tớ nhất định sẽ phản kháng!"

Tiếng chuông vào lớp thứ hai vang lên, một thầy giáo râu ria xồm xoàm bước vào, tiết này là tiếng Anh.

Thấy thầy giáo trên bục giảng nói toàn những thứ cô nghe không hiểu, Khang Ngọc Nghi nhanh chóng buồn ngủ.

Nhớ lời Lý Nguyên Hành dặn dò, cô liền gục xuống bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cùng với giọng nói đều đều của thầy giáo, Khang Ngọc Nghi mơ màng ngủ thiếp đi, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Vô số ký ức rời rạc như thủy triều ùa về, hiện lên trong đầu cô như đèn kéo quân.

Đến khi cô tỉnh lại, tiết thứ ba cũng đã kết thúc.

Khang Ngọc Nghi chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bảng đen viết đầy chữ số Ả Rập.

Bây giờ cô mơ hồ hiểu được hiện đại là gì, nhưng vẫn chưa tiếp nhận được hết ký ức của Khang Ngọc Nghi ở thế giới này...

Theo những mảnh ký ức rời rạc, cô kéo khóa cặp sách, lấy điện thoại từ dưới đáy và dùng vân tay để mở khóa.

Màn hình sáng lên, ảnh chụp chung của ba người nhà cô hiện ra.

Mở ứng dụng chat màu xanh lá cây, góc dưới bên trái hiển thị 99+ tin nhắn chưa đọc, tất cả đều hỏi cô có quan hệ gì với học thần.

Khang Ngọc Nghi cẩn thận kéo xuống, phát hiện ngoài Triệu Phi Phi cùng bàn thì không có cái tên nào cô quen, bèn tắt màn hình.

Lúc này, Trâu Kiến Bân vẫn đang hăng say bàn tán với các bạn học khác.

"Tôi cá một tháng bữa sáng, học thần chắc chắn không quen Khang béo, chính là cô ta mặt dày bám lấy."

"Không phải có người nói học thần ăn mì xào mà cô ta đã ăn rồi sao?"

"Hừ, video đăng trên diễn đàn cũng không biết thật hay giả, biết đâu Khang béo tự tạo nick đăng lên thì sao."

Nghe những lời khó nghe này, Khang Ngọc Nghi theo bản năng nhìn sang bên cạnh, nhưng Triệu Phi Phi không có ở đó, chắc là đi vệ sinh rồi.

Do dự vài giây, cô nghiêm mặt bước tới, "Trâu Kiến Bân, nói xấu sau lưng người khác vui lắm sao?"

"Đương nhiên là vui rồi, ai bảo cậu không biết tự lượng sức mình mà bám lấy học thần, học thần chắc chắn ghét cậu muốn chết!" Trâu Kiến Bân nói với vẻ cà lơ phất phơ.

Khang Ngọc Nghi hít sâu một hơi lấy can đảm, bắt chước giọng điệu của Triệu Phi Phi mắng người: "Cậu bị thần kinh à!"

"Vừa rồi cậu nói cá một tháng bữa sáng, vậy cậu thua chắc rồi, tớ và Lý Nguyên Hành quen nhau, chúng tớ còn là bạn tốt!" Cô cố ý hất cằm lên.

Nghe vậy, Trâu Kiến Bân và mấy người bạn nhìn nhau cười phá lên.

"Bạn tốt?" Trâu Kiến Bân khịt mũi coi thường, "Nếu hai người quen nhau, tháng sau bữa sáng của cả lớp tôi bao hết, được chứ?"

"Nhưng nếu cậu thua thì sao?" Cậu ta nhìn Khang Ngọc Nghi cười đểu, còn nháy mắt.

Lúc này, những bạn học đang hóng hớt bỗng im lặng, vẻ mặt khác nhau.

Trâu Kiến Bân còn tưởng giáo viên đến, định quay về chỗ ngồi.

Không ngờ, một nam sinh cao lớn bước vào từ cửa sau, trên tay cầm một ly trà sữa, mặt không cảm xúc, khí thế bức người.

Chẳng phải đó là học thần Lý Nguyên Hành sao!

Trâu Kiến Bân há hốc mồm, đùa gì vậy...

Cả lớp trơ mắt nhìn con trai nhà giàu nổi tiếng kiêm học thần này đi đến trước mặt Khang béo có thành tích kém nhất lớp.

Lý Nguyên Hành cắm ống hút vào ly trà sữa, đưa đến bên miệng Khang Ngọc Nghi.

Khang Ngọc Nghi vô thức há miệng uống một ngụm, hai mắt sáng lên, "Ngon quá! Đây là gì vậy?"

"Trà sữa trân châu." Lý Nguyên Hành nói ngắn gọn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc