Ngoài cửa, Chu Lệ Vân không dám làm ra động tĩnh quá lớn, cũng không gõ cửa nữa, mà là lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho con gái.
Thật ra vừa rồi trước khi đi lên bà đã nhắn tin cho con gái mấy lần, nhưng hai chiếc điện thoại di động của Khang Ngọc Nghi đều ở trên bàn máy tính trong phòng làm việc, căn bản không biết.
Trong phòng ngủ, Khang Ngọc Nghi kinh hồn bạt vía nằm trên giường, hai tay che miệng, không dám phát ra âm thanh, hai chân cũng kẹp chặt, sợ bị tấn công.
Cánh mông trắng nõn tròn trịa ở ngay trước mắt, giữa hai chân có một khe nhỏ đỏ tươi ướt át như ẩn như hiện, trên trán Lý Nguyên Hành nổi gân xanh, khí huyết cuồn cuộn.
Quần ngủ lụa màu xám đậm của anh đã bị dâm dịch thấm ướt một mảng nhỏ, cự vật hình dạng dữ tợn thỉnh thoảng run run, cứng như sắt.
Hít sâu một hơi, anh dùng lòng bàn tay che kín vết chai mỏng đè lại hai đầu gối thiếu nữ, định cưỡng ép tách ra hai chân thon dài của cô.
Nhưng hết lần này tới lần khác, vào lúc này tiếng chuông điện thoại di động vang lên bên kia thư phòng, còn vang không ngừng.
Khang Ngọc Nghi sợ tới mức đồng tử co rút lại, cả người căng thẳng, không ngừng lắc đầu với Lý Nguyên Hành.
Thật sự không được, tiếng chuông này vang lên mẹ cô chắc chắn biết cô đang ở bên này...
Mà ngoài cửa phòng ngủ cũng có tiếng bước chân, Chu Lệ Vân men theo tiếng chuông đi về phía thư phòng, bà lại gõ nhẹ cửa phòng làm việc mấy cái.
"Ngọc Nghi, con ở bên này phải không?"
Cố kỵ cậu chủ có thể cũng ở đây, Chu Lệ Vân mới kiềm chế không mở miệng giáo huấn con gái ngốc nhà mình.
Bà vốn rất yên tâm để con gái đi lên bồi dưỡng tình cảm với cậu chủ, nhưng mắt thấy đã sắp đến mười một giờ, bà lại bắt đầu lo lắng.
Nam sinh mười bảy mười tám tuổi đang ở thời điểm khí huyết cương dương, nhân phẩm có tốt đến mấy cũng không đáng tin cậy, hơn nữa Ngọc Nghi nhà bà lại xinh đẹp như vậy...
Cửa thư phòng cách phòng ngủ bên này kỳ thật khá xa, nhưng đã đêm khuya, cả tòa nhà đều yên tĩnh, vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng vang.
Ý nghĩ kiều diễm vừa rồi của Khang Ngọc Nghi đã hoàn toàn tan biến, cô giãy giụa ngồi dậy, dùng váy ngủ che lại mông trần của mình.
"Không được, em thật sự phải đi rồi, anh Nguyên Hành vẫn nên tự mình giải quyết đi." Cô lăn một vòng xuống giường, giọng nói ép xuống cực thấp.
Hơi thở của Lý Nguyên Hành hơi cứng lại, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cô lại, chỉ ngồi ở mép giường đưa mắt nhìn cô đi theo đường cũ trở về thư phòng bên cạnh.
Mấy phút sau, "cạch" một tiếng, anh nghe thấy cô mở cửa thư phòng, còn ngoan ngoãn gọi "mẹ".
Chu Lệ Vân không nói gì, bà dẫn con gái xuống lầu trở lại phòng mới lải nhải.
"Sao lại ở trên lầu lâu như vậy? Tám rưỡi đi lên hiện tại cũng sắp mười một giờ rồi."
"Chuyển dữ liệu cho điện thoại mới chính là chậm như vậy..." Khang Ngọc Nghi không dám đối mặt với mẹ.
Chu Lệ Vân lại hỏi tiếp: "Hai đứa ở trên đó chỉ có mỗi dùng điện thoại thôi hả? Có nói chuyện không? Cậu chủ, ừm, có động tay động chân với con không?"
Ánh mắt Khang Ngọc Nghi né tránh, "Chỉ dùng điện thoại di động thôi, mẹ cũng biết, anh ấy không thích nói chuyện."
Lúc này Chu Lệ Vân mới yên tâm.
Bà quả thật muốn con gái có thể gả vào nhà giàu, từ nay về sau sống cuộc sống tốt đẹp tiêu xài thoải mái, nhưng bà lại sợ con gái bị bắt nạt.
Dưới váy ngủ không mặc đồ lót, Khang Ngọc Nghi có chút khó chịu, muốn vào tủ quần áo lấy qυầи ɭóŧ ra mặc vào, lại sợ bị mẹ nói.
Vừa rồi sao mình lại quên lấy qυầи ɭóŧ về chứ?
Cùng lúc đó, trong phòng tắm của phòng ngủ lầu hai.
Vòi hoa sen xả ra nước lạnh lớn nhất, giống như mưa to, nhưng cửa kính ngăn cách lại nổi lên tầng sương mù.
Tiếng thở dốc ồ ồ không ngừng, Lý Nguyên Hành một tay cầm cái qυầи ɭóŧ màu be kia, tay kia có vẻ hơi lạnh nhạt vuốt ve thân thể sưng tấy.