An Tuệ quận chúa mang theo mười dặm hồng trang xuất giá từ phủ Lục quốc công, được rước vào Đoan Vương phủ.
Tần Dục từng thành thân một lần, nhưng khi đó hắn chưa từng để chuyện này trong lòng, tất cả đều do Tông Nhân Phủ chuẩn bị, hắn chỉ việc xuất hiện trong hôn lễ.
Nhưng lần này không thể qua loa như trước... Dù sao đây cũng là hôn lễ của hắn, hơn nữa kiếp này, e rằng chỉ có một lần kết hôn.
Quản gia xem xét khố phòng của Đoan Vương phủ, Tần Dục nhìn tờ kê thật dài, chọn ra các món đồ:
- Những thứ này đều làm sính lễ, ngày mai người của Tông Nhân Phủ tới đây bảo bọn họ thêm vào sính lễ, đưa tới phủ Lục quốc công.
Quản gia nhìn thoáng qua liền kinh ngạc, Đoan Vương đem cả một nửa của cải làm sinh lễ!
- Gióng trống khua chiêng đem tới, Lục quốc công sẽ không tham ô đồ của ta.
- Không mất được, y có lẽ còn chuẩn bị thêm đồ cưới để đáp lại.
Bởi vì chuyện lúc trước, cái nhìn của Tần Dục đối với Lục quốc công đã có chút thay đổi, nhưng hắn vẫn không thích Trưởng công chúa Vinh Dương như trước. Kiếp trước, bà ta rất gần gũi với Tần Diệu và Tiêu quý phi.
Tuy rằng Trưởng công chúa Vinh Dương đem con gái đầu lòng gả cho hắn, nhưng bà ta làm như vậy vì cho hắn thêm khổ, rất nhiều năm sau, bà ta ỷ vào mình là nhạc mẫu của hắn, luôn tìm phiền toái và gây cản trở cho hắn... Đương nhiên, hắn cũng không nương tay với cả nhà bà ta, con trai đầu của Trưởng công chúa bị hắn phái tới làm quan nhỏ ở vùng Giang Nam thường xuyên có phản loạn, chức quan của Lục quốc công cũng bị hắn phế bỏ. Kể từ khi đó, bà ta mới thôi không gây sự.
Triệu quan gia thấy trong mắt Tần Dục thoáng cảm xúc ghét bỏ, nhất thời không biết lấy thái độ nào đối đãi với phủ Lục quốc công.
Tần Dục cũng chú ý tới điều này, ngón tay khẽ gõ trên thành xe lăn hai tiếng:
- Triệu quản gia, Trưởng công chúa Vinh Dương nhiều lần gây phiền toái cho ta, ta cảm thấy bà ta cực kỳ phiền, nhưng bà ta dù sao cũng là trưởng bối, chúng ta không thể thất lễ.
Triệu quản gia lập tức nói:
- Dạ, vương gia.
- Về phần An Tuệ quận chúa, không cần quan tâm nàng do ai sinh ra hay tâm trí[1] có đầy đủ hay không, nếu nàng gả cho ta, đó là thê tử của ta, các người phải tôn kính nàng, không được có một chút thất lễ.
[1]Tâm trí: lòng dạ và đầu óc (theo Từ điển Hán Nôm).
Lời này kiếp trước hắn đã từng nói, lúc đó hắn cũng khinh thường làm khó một nữ nhân tâm trí không đầy đủ. Nhưng nay, hắn không muốn để nàng phải chịu uất ức.
- Dạ, vương gia.
Triệu quản gia lập tức trả lời, Thọ Hỉ đứng sau Tần Dục cũng nghe thấy.
Mấy ngày sau, sính lễ của Đoan vương phủ trùng trùng điệp điệp đưa tới phủ Lục quốc công.
Người nâng sính lễ do Tông Nhân Phủ điều động, ban đầu họ mang tới quá ít người, không nâng hết, không thể không điều thêm nhiều người hơn.
Trong một tửu lâu bên đường, vài sĩ tử[2] trẻ tuổi ngồi ở lầu hai uống rượu, vừa hay thu hết toàn bộ đội ngũ vào trong mắt, không khỏi có chút kinh ngạc:
[2]Sĩ tử: học trò.
- Tông Nhân Phủ chuẩn bị đồ cưới cho có lệ, lần này từ phủ Đoan Vương nâng ra nhiều sính lễ như vậy, chỉ sợ một nửa do chính Đoan Vương thêm vào.
Một sĩ tử khác cũng kinh ngạc:
- Đoan Vương rất để bụng mối hôn sự này?
Một sĩ tử đột nhiên vỗ bàn:
- Hành xử như Đoan Vương mới chính là tấm gương của ta! Ta là kẻ trượng phu, quả thực không nên làm khó một nữ tử ngốc nghếch.
...
Duệ Vương Tần Diệu hôm nay xuất cung sớm, muốn chứng kiến người ngoài giễu cợt Tần Dục, ai ngờ vừa lúc nghe được mấy câu của các sĩ tử kia, tức khắc biểu cảm trông rất khó chịu.
Tên Tần Dục này cưới một đồ đần, vậy mà có có người khen?
Một mưu sĩ[3] bên cạnh Tần Diệu nói:
[3]Mưu sĩ: Người giỏi tính toán xếp đặt những công việc lớn lao (theo Từ điển Nguyễn Quốc Hùng).
- Vương gia đừng tức giận, nhiều nhất là Đoan Vương có được một thanh danh tốt, ngoại trừ thứ đó, đâu đạt được gì?
Tần Diệu ngẫm lại, quả thế, đến nay tuy Tần Dục có được một thanh danh tốt, nhưng cũng không chiếm được thứ gì khác... Trưởng công chúa Vinh Dương đứng về phía bọn họ, sau khi cưới một kẻ ngu ngốc Tần Dục đừng hòng được sự giúp đỡ từ nhà vợ, hơn nữa, cưới một kẻ ngốc, hắn càng cách xa vị trí kia.
Có kẻ khác nói thêm:
- Tần Dục tỏ vẻ vô cùng để bụng thê tử, nhưng ai biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào? Chờ sau khi hắn thành thân với An Tuệ quận chúa, vương gia thường xuyên nhắc tới nàng ta với hắn, chắc chắn vẻ mặt hắn sẽ đặc sắc lắm.
Tần Diệu nghĩ tới vẻ mặt của Tần Dục lúc đó, tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều, lúc tiểu nhị tiến vào rót nước, y còn thưởng thêm ngân lượng.
Lúc tiểu nhị tạ ơn, Tần Diệu cười hỏi:- Tiểu nhị, đối với chuyện hôn nhân của Đoan Vương, ngươi thấy như thế nào?
Tên tiểu nhị cũng là một kẻ thông minh, tất nhiên không tùy ý đánh giá:
- Đại nhân, tiểu nhân chỉ là một tiểu nhị trong quán trà, đâu thể nghĩ sâu xa? Tiểu nhân chỉ cảm thấy làm hoàng thân quốc thích thật tốt, xem xem, nhiều vàng như vậy, dù chơi cả đời cũng không lo ăn lo mặc.
Tần Diệu nghe vậy, lập tức nở nụ cười.
Tâm trạng Tần Diệu trở nên tốt hơn, bên kia, tâm trạng Trưởng công chúa Vinh Dương lại trở nên tệ hại:
- Chàng muốn đem thôn trang làm sính lễ cho con ngốc kia? Tuyệt đối không được!
Người cùng Trưởng công chúa Vinh Dương là trượng phu của bà ta, Lục quốc công. Lục quốc công anh tuấn, nhưng vài năm gần đây, trên gương mặt mang theo vài phần ủ rũ:
- Vậy công chúa thấy nên làm thế nào?
- Nó được phong làm An Tuệ quận chúa, Tông Nhân Phủ sẽ chuẩn bị cho nó đầy đủ đồ cưới, không cần thiết phải thêm vào.
Lúc Trưởng công chúa Vinh Dương nhắc tới bốn chữ An Tuệ quận chúa , gương mặt bà ta trông rất khó chịu. Sau khi bà ta sinh con gái đầu lòng sinh thêm hai nam một nữ, nữ nhi là đứa con bà yêu thương nhất. Ái nữ của bà ta đời này chưa chắc đã được phong làm quận chúa, nhưng con ngốc Lục Di Ninh kia lại được phong làm quận chúa, sao bà ta có thể không buồn bực?
- Đoan Vương đem tới rất nhiều sính lễ, nàng không định xuất vật gì ra sao?
Đôi mày của Lục quốc công nhăn lại.
- Thì sao? – Trưởng công chúa Vinh Dương hỏi vặn.
Gương mặt Lục quốc càng ủ rũ, y nhìn chằm chằm Trưởng công chúa Vinh Dương lúc lâu, rốt cuộc nói:
- Công chúa, vì sao nàng muốn xen vào ân oán giữa Đoan Vương và Duệ Vương?
Trưởng công chúa Vinh Dương nói:
- Ta vì cả nhà chúng ta.
Đoan Vương tuyệt đối không thể đang cơ, lúc này giúp Duệ Vương một phen, về sau nhà bọn họ sẽ được ưu ái.
Bà là muội muội của Vĩnh Thành Đế, ở trước mặt Vĩnh Thành Đế có vài phần mặt mũi, nhưng mai sau, tân hoàng đăng cơ... Bà muốn có vài phần mặt mũi như trước, chẳng lẽ không nên sớm bày tỏ thái độ của mình với tân hoàng?
Trưởng công chúa Vinh Dương cố chấp, Lục quốc công thấy bà ta như vậy, càng mệt mỏi, chỉ có thể nói:
- Nếu công chúa không muốn cho đứa bé kia sính lễ, vậy hãy để Lục gia chuẩn bị, ta xuất ra một phần.
Trưởng công chúa Vinh Dương cả giận:
- Chàng dám!
- Công chúa, Lục gia ta không đắc tội nổi Đoan Vương!
Lục quốc công nói xong, phất tay áo mà đi.
Trưởng công chúa Vinh Dương nhìn theo bóng dáng của Lục quốc công, thầm mắng y nhu nhược, chỉ là một tên tàn phế, có gì phải sợ?
Tuy bà ta khó chịu, nhưng Lục quốc công vẫn khăng khăng, bà cũng không thể ngăn cản, càng không thể thật sự trực tiếp làm xấu mặt Đoan Vương, chung quy Đoan Vương vẫn giúp Vĩnh Thành Đế xử lý chính vụ...
Trưởng công chúa Vinh Dương đột nhiên nhìn về phía ma ma bên cạnh mình:
- Con ngốc kia thế nào rồi?
Ma ma bên cạnh Trưởng công chúa Vinh Dương lập tức nói:
- Bọn nô tài vẫn đang giam lỏng tiểu thư, nàng cũng không gây sự.
Ma ma nghĩ tới đứa bé kia, có chút đau lòng. Lúc đại tiểu thư mới sinh, công chúa vô cùng sủng ái người, đáng tiếc sau này...
Trưởng công chúa Vinh Dương tức giận nói:
- Không làm ầm ĩ là được, trông nó cho ta, mỗi ngày cho một bát cháo loãng, đừng để nó có sức gây sự!
Từ trước bà ta đã ghét đứa con gái đầu lòng này, nay càng căm thù nó tới tận xương thủy.
Nếu không vì đứa con gái này, sao bà ta có thể mất hết mặt mũi? Thậm chí hôn lễ của con trai cũng bị phá hoại...
Lục quốc công đến cùng vẫn chuẩn bị cho nữ nhi một phần sính lễ hậu.
Nếu Đoan Vương không để chuyện hôn sự này trong lòng, y nhất định không cho đứa con gái ngốc của mình nhiều đồ như vậy. Nhưng Đoan Vương đưa tới nhiều sính lễ như vậy, y không thể nào không đáp lễ.
Hai tám tháng tám, cuối thu quang đãng, nắng ấm trời trong.
An Tuệ quận chúa mang theo mười dặm hồng trang xuất giá từ phủ Lục quốc công, được rước vào Đoan Vương phủ.