Gần đây Vĩnh Thành Đế rất thiếu tiền, sau khi nhìn thấy lời tiên đoán thì lập tức nghĩ tới một nơi liên quan đến Tần Diệu.
Nhưng chờ ông đọc xong nội dung trên giấy thì không nhịn được mà nhíu mày.
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, nhất định sẽ rất phiền phức, sợ là mấy tên quan trong triều sẽ lại muốn ép ông chỉ trích Thanh Vân đạo trưởng, mà điều phiền phức nhất là... Nội dung trong giấy còn ám chỉ, sở dĩ xuất hiện chuyện gian lận trong khoa cử là bởi vì huynh đệ tranh chấp, hay là có người muốn hãm hại Tần Diệu.
Thật ra Vĩnh Thành Đế là người cực kỳ ích kỷ, chỉ muốn mình được thoải mái, nhưng dù có như vậy thì ông cũng không muốn thấy nhi tử của mình tranh đấu với nhau.
Nhi tử của ông tranh đấu với nhau chỉ có thể vì ngôi vị Hoàng đế này, có phải sau khi bọn chúng đấu xong thì sẽ bắt đầu đối phó với người phụ thân như ông không?
Thật là nực cười!
Nhất là mấy ngày nay, ngày nào Vĩnh Thành Đế cũng nghiên cứu tiên đan để thành tiên, cũng tính sẽ giao ngôi vị Hoàng đế cho Tần Diệu, có người muốn đối phó Tần Diệu, vậy không phải cũng muốn đối phó ông sao?
Nhưng Thái Bình đạo nhân nói bức thư này chỉ một mình ông được đọc, sợ là có thâm ý gì đó...
Vĩnh Thành Đế không nghĩ ra thâm ý đó nên bỏ qua một bên trước, rồi bắt đầu cân nhắc xem người hãm hại Tần Diệu là ai? Chẳng lẽ là Tần Dục?
Nhưng nếu là như vậy thì sao Thái Bình đạo nhân lại cho thuộc hạ của Tần Dục đưa thư tới? Mà nếu không phải Tần Dục thì còn có thể là ai?
Tần Nhạc giống như người vô hình nên lúc này Vĩnh Thành Đế hoàn toàn không nhớ tới hắn.
Có vài điều Vĩnh Thành Đế nghĩ không ra rồi lại bắt đầu trách cứ Thái Bình đạo nhân không nói mọi chuyện rõ ràng, nhưng dù sao người ta cũng là cao nhân...
Vĩnh Thành Đế thở dài, phất tay để Kim Kỳ dẫn Thọ Hỉ lui ra, sau đó liền kêu người thắp nến, đốt cháy tờ giấy trên tay mình.
Kế tiếp, ông kêu Phúc Quý đến, cho người ra ngoài hỏi thăm một chút xem rốt cục Thái Bình đạo nhân cứu người như thế nào.
Thuộc hạ dưới trướng của Phúc Quý cũng rất khá, hắn biết Vĩnh Thành Đế cảm thấy hứng thú với Thái Bình đạo nhân nên đã sớm phái người đi hỏi thăm tin tức rồi.
Bây giờ Vĩnh Thành Đế hỏi thì hắn lập tức gọi người đến.
Bệ hạ, lúc ấy Đoan vương bị ám sát, sắp không giữ được tính mạng thì Thái Bình đạo nhân đột nhiên từ trên trời giáng xuống, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược Du Long[1]. Ngay sau đó, hắn ôm Đoan vương bay lên trời, phảng phất hề nhược Khinh Vân chi Tế Nguyệt, phiêu diêu hề nhược Lưu Phong chi Hồi Tuyết[2], dưới chân là hào quang vạn trượng... Người trả lời cũng có chút văn chương trong bụng nên mới lấy vài câu trong bài Lạc Thần Phú ra để nói, hình dung Lục Di Ninh mặc áo choàng đen như mực thành Thiên tiên hạ phàm.
Vĩnh Thành Đế nghe vậy liền bóp cổ tay không ngừng.
Sớm biết như thế thì ông cũng đi xem hội đèn lồng Nguyên Tiêu, vậy thì sẽ không đến mức không nhìn thấy Thái Bình đạo nhân, không phải sao?
Ông mới là Chân Long Thiên Tử, cảm thấy nếu Thái Bình đạo nhân gặp ông thì nhất định sẽ không để ý tới Tần Dục mà đến tìm mình...
Vĩnh Thành Đế kêu người kia lặp đi lặp lại chuyện Thái Bình đạo nhân cứu người thế nào mấy lần rồi mới thỏa mãn cho hắn dừng lại, sau đó đi ngủ.
Mà lúc này người biết chuyện Thái Bình đạo nhân cứu Tần Dục cũng càng ngày càng nhiều.
Tần Diệu đã biết chuyện Thái Bình đạo nhân cứu Tần Dục ở ngoài thành, không khỏi cảm thán vận khí của Tần Dục thật sự quá tốt.
Còn nữa... Chẳng lẽ chuyện này do mẫu phi hắn làm?
Tần Diệu cân nhắc một hồi vẫn không có được kết quả, thấy thời gian không còn sớm nêm đi ngủ, kết quả ngủ không được bao lâu thì bị người ta đánh thức.
Tối hôm qua ngủ rất muộn, Tần Diệu hoàn toàn không ngủ đủ giấc, bây giờ bị người ta đánh thức nên sắc mặt khó coi, nhưng người đến gọi hắn là người bên cạnh Tiêu Quý phi, Tiêu Quý phi muốn gặp hắn...
Sửa soạn lại một chút rồi Tần Diệu lập tức tiến cung.
Là con ra tay với Tần Dục sao? Tiêu Quý phi nhìn nhi tử của mình, giữa lông mày có chút phiền muộn.
Mẫu phi, chẳng lẽ không phải người sao? Tần Diệu hỏi lại.
Bị hắn hỏi như vậy, sắc mặt Tiêu Quý phi tốt hơn rất nhiều, bà thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khuôn mặt lại nhanh chóng trở nên âm trầm hẳn.
Mẫu phi, xảy ra chuyện gì, vì sao người lại không vui như vậy? Tần Diệu lo lắng nhìn mẫu thân của mình.
Tiêu Quý phi lạnh lùng nhìn Tần Diệu: Con nghĩ rằng ta không tim không phổi giống con sao?
Làm sao vậy? Tần Diệu có chút khó hiểu.
Hôm qua Thái Bình đạo nhân đưa cho Phụ hoàng con một lời tiên đoán, đến bây giờ vẫn không ai biết được trong đó viết cái gì. Tiêu Quý phi nói.
Bây giờ bà vô cùng lo lắng, e sợ lời tiên đoán đó có liên quan đến mình, nếu để Vĩnh Thành Đế phát hiện bà muốn đối phó ông...
Chuyện Thái Bình đạo nhân làm thật sự không phải cái gì tốt!
Tuy rằng có rất nhiều chuyện Tiêu Quý phi không nói cho Tần Diệu biết nhưng Tần Diệu vẫn biết vài chuyện, suy ngẫm xong thì lập tức bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh.
Không cần nói cái khác, chỉ một chuyện đơn giản như Thanh Vân đạo trưởng là người của bọn họ, nếu để Vĩnh Thành Đế biết... thì bọn họ đã gánh không nổi!
Mẫu phi, bây giờ chúng ta nên làm sao đây? Tần Diệu lo lắng hỏi.
Đi hỏi thăm xem lời tiên đoán đó là gì trước. Tiêu Quý phi nói.
Thái Bình đạo nhân đưa ra rất nhiều lời tiên đoán, phần lớn đều là lợi quốc lợi dân, lần này... Nói không chừng thật sự có liên quan đến bọn họ, nếu không vì sao người kia phải cứu Tần Dục? Vì sao không công khai lời tiên đoán đó?
Trong lòng Tiêu Quý phi có vấn đề nên càng nghĩ càng sợ, Tần Diệu thì lại càng không cần phải nói.
Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên có thái giám đến báo, nói là Vĩnh Thành Đế muốn gặp Tần Diệu.
Lúc Tần Diệu bị đưa đến trước mặt Vĩnh Thành Đế thì cảm thấy sợ hãi trước nay chưa có, nhưng mà phản ứng của Vĩnh Thành Đế lại hoàn toàn khác hẳn so với những gì hắn tưởng tượng.
Vĩnh Thành Đế đánh giá Tần Diệu một hồi rồi đột nhiên hỏi: Khoa cử lần này là do con quản lý sao?
Nghe thấy chuyện Phụ hoàng hỏi là khoa cử, lúc này Tần Diệu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: Bẩm phụ hoàng, là nhi thần quản lý.
Mỗi lần khoa cử đến đều có không ít người làm loạn, con phải cẩn thận một chút. Vĩnh Thành Đế quan tâm nói với nhi tử, sau đó lại nói: Đúng rồi, con nói xem nếu bán đề thi... Có phải sẽ kiếm được không ít không?
Phụ hoàng? Tần Diệu không dám tin nhìn Phụ hoàng của mình. Hắn rất muốn kiếm tiền, thậm chí còn nghĩ tới việc bán đề thi giả để kiếm tiền, nhưng bây giờ Phụ hoàng hắn lại...
Đương nhiên, không phải bán đề thi thật mà là bán đề thi giả. Vĩnh Thành Đế lại nói.
Bên cạnh Vĩnh Thành Đế không có nhiều người được việc, ông nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình phải biết rõ ràng chuyện lần này, không bằng chính bản thân mình tham gia vào... Đương nhiên, ông sẽ không ra mặt lấy tiền mà sai Tần Diệu đi làm.
Trước kia Vĩnh Thành Đế không thích Tần Dục là vì Tần Dục có lấy vài chuyện ra để tấn công Tần Diệu, mà thực ra khi đó ông cũng nhúng tay vào, thu được vài chỗ tốt từ Tần Diệu.
Tần Diệu nghe thấy Vĩnh Thành Đế nói vậy thì liền vui vẻ, chắc Phụ hoàng và hắn có cùng một suy nghĩ đi!
Vĩnh Thành Đế và Tần Diệu trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cũng nhanh chóng bàn bạc chi tiết cách thức thực hiện, sau đó còn giữ Tần Diệu lại ăn cơm.
Cùng lúc này, lời tiên đoán mà ngày đó Thái Bình đạo nhân giao cho Tần Dục, để Tần Dục giao cho Vĩnh Thành Đế cũng được công bố ra ngoài.
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu, Thiết Kỵ Nam hạ bất lưu đầu.[3]
[3]Tạm dịch: Gió thổi thông báo giông tố sắp đến, đội kỵ binh khởi hành đến phía Nam không quay đầu lại.
Lời tiên đoán lần này cũng chỉ có hai câu thơ, không viết thời gian cụ thể nhưng lại mang hàm ý nghiêm trọng, rất nhiều người sau khi đọc xong đều kinh sợ trong lòng.
Vĩnh Thành Đế không để ý tới lời tiên đoán, còn trên mặt Tiêu Quý phi và Tần Diệu thì lại lộ rõ vẻ vui mừng.
Sau khi lời tiên đoán được công bố, Tần Dục đã sai người viết lại rồi phán tán ra ngoài, hắn cũng không trông mong lời tiên đoán này có thể được mọi người coi trọng, nhưng hắn biết người nên coi trọng thì nhất định sẽ coi trọng.
Sau Tết Nguyên Tiêu, Tần Dục dẫn theo Lục Di Ninh rời khỏi Kinh thành.
Lúc quay trở lại Vạn Thư Lâu, Lục Di Ninh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Làm sao vậy? Tần Dục cười nhìn Vương phi của mình.
Nơi này tốt, không có nguy hiểm! Lục Di Ninh nói.
Đúng vậy... Tần Dục gật đầu, đột nhiên nhìn Lục Di Ninh: Di Ninh, nàng vẫn còn muốn ở cùng một chỗ với ta sao?
Muốn! Lục Di Ninh lập tức gật đầu, nàng không muốn rời khỏi Tần Dục chút nào.
Vậy nàng phải học vài thứ. Tần Dục nói.
Lục Di Ninh cực kỳ quyến luyến hắn, mỗi lần hắn có chuyện rời khỏi nhà thì Lục Di Ninh đều chờ hắn, đây là điều mà hắn vẫn luôn lo lắng.
Hắn có rất nhiều chuyện phải làm, mà lúc làm những chuyện đó thì thường Lục Di Ninh không thể đi cùng, thậm chí tương lai có thể bọn họ sẽ phải rời xa nhau rất lâu...
Lục Di Ninh có thể chấp nhận điều này sao? Còn hắn... Thật ra hắn cũng lo lắng, nếu Lục Di Ninh rời khỏi hắn quá lâu, nàng thích người khác thì làm sao?
Nhưng có một cách để Lục Di Ninh ở bên cạnh với hắn.
Nếu... Lục Di Ninh là Thái Bình đạo nhân thì sao?
Lục Di Ninh lợi hại hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, hoàn toàn có thể lấy thân phận Thái Bình đạo nhân để ở bên cạnh hắn.
Đương nhiên đó là chuyện thật lâu về sau, hiện tại Thái Bình đạo nhân vẫn chưa thể ở cùng hắn.
Tần Dục bắt đầu dạy Lục Di Ninh viết chữ, Lục Di Ninh vốn có thể bắt chước chữ viết của hắn nên tất nhiên khi học chữ cũng rất thoải mái.
Di Ninh, nàng có thể thay đổi giọng nói của mình không? Sau khi cho Lục Di Ninh viết một vài chữ thì Tần Dục đột nhiên nói.
Thay đổi giọng nói của mình ư? Lục Di Ninh nhăn mi suy tư một hồi, thử đẩy nội lực trong cơ thể tới yết hầu, lúc mở miệng thì giọng nói đã hoàn toàn thay đổi.
Tần Dục có chút kinh hỉ nhìn Lục Di Ninh, tuy hắn có thể tính kế để Lục Di Ninh giả vờ làm Thái Bình đạo nhân nhưng đó cũng chỉ là một kế hoạch mà thôi, không nắm chắc được bao nhiêu phần, tuy nhiên bây giờ hắn đột nhiên cảm giác... Có lẽ thật sự có thể làm được chuyện này.
Tần Dục cảm thấy chuyện này có thể thực hiện được nhưng không ép buộc Lục Di Ninh, chỉ dạy nàng vài thứ lúc hắn rảnh rỗi, lúc này ở Kinh thành đang xảy ra một chuyện.
Một tin tức ở Kinh thành đang được học trò truyền tai nhau -- có người bán đề thi.
Không biết tin tức này có phải thật không, nếu là thật thì mua đề thi cũng sẽ gây ra chuyện lớn, nhưng vẫn có rất nhiều người ngu xuẩn rục rịch.
Có lẽ là thật thì sao? Mua đề thi thì bọn họ có thể chuẩn bị trước một khoảng thời gian, hi vọng thi đậu cũng càng lớn hơn.
Đây là chuyện liên quan đến một đời người, không ai có thể giữ được bình tĩnh.
------------------
[1] Tạm dịch:
Nhẹ tựa chim hồng,
Uyển chuyển như rồng
*Dịch nghĩa: Câu thơ ví von mỹ nữ có dáng điệu uyển chuyển như chim nhạn giật mình vỗ cánh bay đi, đường cong thân thể mềm mại như rồng bay lên không (đều để chỉ mỹ nhân yểu điệu dịu dàng.)
[2] Tạm dịch:
Phảng phất như mây che bóng nguyệt,
Phiêu diêu như gió bay làn tuyết.
*Dịch nghĩa: Đây là câu văn miêu tả dáng người mỹ nhân, ví dáng người mờ ảo như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, nhẹ nhàng uyển chuyển như tuyết bị gió thổi cuốn lên.
*Cả bốn câu đều được trích trong bài phú Lạc Thần Phú của Tào Thực.