Ta không sao, bệnh cũ tái phát mà thôi. Tần Dục an ủi Vương phi của mình. Trong bóng tối, hắn không thấy rõ vẻ mặt của Lục Di Ninh, nhưng Lục Di Ninh không nói chuyện, cũng buông tay hắn ra.
Thấy tay mình bị buông ra, tự dưng Tần Dục có chút mất mát, hắn không muốn bị yếu thế trước mặt người khác, nhưng lại hy vọng, lúc bản thân thống khổ có thể có một người bên cạnh mình.
Cho dù chỉ là làm bạn đơn thuần.
Tuy là trong lòng nghĩ như thế, Tần Dục vẫn nuốt xuống tất cả đau đớn, ngậm miệng không lên tiếng. Lục Di Ninh không biết gì, hắn không thể làm nàng lo lắng.
Hít một hơi thật sâu, Tần Dục buộc mình nghĩ tới chuyện xảy ra ở Giang Nam.
Trước đó gặp Du Hằng, Tần Dục đã biết được không ít tin tức về chuyện ở Giang Nam. Mấy ngày trước gặp một vài người có liên quan đến Giang Nam thì cũng xem như là có một ít hiều biết về tình huống hiện nay ở Giang Nam. Nhưng cái này đối với hắn mà nói, đúng là một đống rối loạn khó hiểu. Coi như tình huống về Giang Nam đến nay xem như có được một cái lý giải.
Giang Nam.... Hiện tại mặc dù chưa nổi lên phản loạn, nhưng đã sớm không còn nằm dưới sự khống chế của triều đình nữa, mà dấu hiệu của việc này cũng đã xuất hiện mấy chục năm trước.
Ở Đại Tần hiện nay có một câu nói: Hồ Quảng được mùa, thiên hạ ấm no.
Lới này có ý nói chỉ cần vùng trồng lương thực Hồ Quảng được mùa, thiên hạ sẽ không thiếu thức ăn, tức xem hồ Quảng Thực như kho lúa của Đại Tần. Nhưng trên thực tế, nơi thích hợp cho việc trồng trọt nhất ở Đại Tần, vẫn là Giang Nam.
Phương bắc đất đai cằn cỗi, mười mẫu đất cũng không thể nuôi nổi một người trưởng thành, nhưng ở Giang Nam, chỉ một mẫu đất cũng có thể nuôi sống một người.
Thế nhưng Giang Nam lại không chịu chuyển lương thực ra ngoài, thuế thu được ở Giang Nam thì càng ngày càng ít, năm nào cũng thiếu. Triều đình phái quan đi Giang Nam, nhưng không có cách nào nắm lại quyền hành, thường chỉ có thể dựa vào những hào môn vọng tộc ở đó. Thậm chí một vài quan tri huyện tiền nhiệm sau khi nhận chức hoàn toàn nghe theo huyện thừa (*).
(*)Huyện thừa (cửu phẩm): lo công văn, sổ sách trong huyện, phụ giúp Tri huyện.(Theo www.bachgiatrang.com)
Sau khi trọng sinh, lý doTần Dục chọn đi Tây Bắc mà lại không đi Giang Nam chính là vì tình huống ở Giang Nam quá mức phức tạp. Hắn chắc chắn rằng sau khi đi Giang Nam sẽ bị mất hơn phân nửa quyền lực.
Hắn.....nói cho cùng cũng chỉ là một người tàn phế, đã không có quân quyền mà cũng không có người ủng hộ.
Chẳng qua, tuy Giang Nam phức tạp, hắn vẫn phải liên lạc nhiều với bên đó mới được. Vì nếu làm như thế thì ít nhất trong tương lai, khi hắn đi Tây Bắc cần lương thực nuôi binh, cũng chỉ có thể dựa vào Giang Nam.
Chỉ có Du gia là không đủ, còn ai có thể liên lạc được nữa? Tần Dục muốn suy nghĩ để dời lực chú ý đi, nhưng hắn phát hiện ra phần dưới của hắn đang cực kỳ đau đớn, bản thân khó có thể tỉnh táo, không có cách nào tập trung tinh lực lại mà suy nghĩ.
Đúng vào lúc này, Tần Dục cảm thấy có một bàn tay đặt trên eo mình.
Hôm nay trời lanh, hắn mặc trung y dày, nhưng vẫn có thể cảm giác rõ ràng cái tay đang đặt trên eo mình là của Lục Di Ninh. Cái tay kia rất nhỏ, còn nóng hầm hập, đặt ở trên eo hắn, làm phần eo của hắn cũng nóng lên, dường như không còn đau như ban đầu.
Chỉ tiếc, ước chừng là do người hắn quá lạnh, cái tay kia rất nhanh đã hạ nhiệt xuống, đau đớn lại đến lần nữa.
Ngoan, ngủ đi. Hàm răng Tần Dục không nhịn được mà run lên, hắn duỗi tay ôm lấy Lục Di Ninh, nhẹ nhàng vỗ về nàng, không suy nghĩ chuyện tương lai nữa.
Ngoan, ngủ đi Thanh âm của Lục Di Ninh vang lên ngay sau đó, tiếp theo, nàng lại học Tần Dục, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của hắn.
Tất cả động tác của Lục Di Ninh mặc dù đều bắt chước hắn, nhưng vẫn làm Tần Dục cảm thấy ấm áp, trong những cái vỗ về của Lục Di Ninh, hắn cố nén cơn đau ở phần eo, cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng vẫn dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Tần Dục thức dậy, trời đã sáng rõ.
Di Ninh......... Tần Dục nhìn về phía mà đúng ra có người chờ đang chờ mình tỉnh lại, lại phát hiện đứa bé hay dính lấy mình đã không còn ở đó nữa.
Thọ Hỉ. Tần Dục kêu một tiếng.
Thọ Hỉ nhanh chóng từ bên ngoài đi vào. Tuy là có tấm bình phong che chắn nhưng khi hắn tiến vào vẫn mang theo hơi lạnh tràn tới.
Vương phi đang ở đâu? Nhìn thấy Thọ Hỉ, Tần Dục lập tức hỏi.
Bẩm Vương gia, Vương phi đã mang theo người ra ngoài rồi ạ. Thọ Hỉ nói. Hôm nay Vương phi rất hiếm thấy mà không chờ Vương gia thức cùng, sáng sớm đã dậy, sau đó muốn đi ra ngoài.
Tần Dục từng nói không cần quản lí Vương phi quá chặt, chỉ cần phái người đi theo là được. Dù sao thì thôn trang này cũng không có gì nguy hiểm, cho nên chỉ cần gọi người đi theo Vương phi là được, không ngăn cản nhiều.
Tối hôm qua tuyết rơi, Vương phi chắc là muốn đi ra ngoài xem tuyết.
Tối hôm qua gió rất lớn, không ngờ là còn có tuyết rơi.......
Tần Dục từ nhỏ đến lớn chưa từng nghịch tuyết lần nào, nhưng hắn có Ngũ hoàng đệ bị Thục phi chiều tới vô pháp vô thiên nên cũng biết qua người khác nghịch tuyết như thế nào.
Đừng để Vương phi bị cảm lạnh. Tần Dục nói. Sau đó bảo Thọ Hỉ mời Hồ đại phu đến.
Làm đại phu chuyên dụng của Tần Dục, tất nhiên khi Tần Dục ra ngoài thành sẽ có Hồ đại phu đi theo, hắn đến chỗ Tần Dục rất nhanh, sau đó chẩn mạch cho Tần Dục. Tối hôm qua Vương gia lại phát tác sao? Hồ đại phu cả kinh. Trước đó vài ngày mạch tượng của Tần Dục vẫn ổn định, hôm nay lại có chút hỗn loạn.
Đúng vậy. Tần Dục nói.
Nghe Tần Dục thừa nhận, dù là Hồ đại phu hay là Thọ Hỉ đều hoảng sợ đến câm nín. Mỗi lần phát tác Vương gia đau đớn như thế nào bọn hắn cũng biết, nhưng không ngờ hắn lại im lặng nhịn xuống.
Lần sau mà tái phát, Vương gia nhất định phải nhanh chóng gọi thảo dân đến đây. Hồ đại phu nói.
Không phải cũng đau như nhau sao? Tần Dục cười cười. Đến lúc chết có lẽ hắn vẫn chưa thoát khỏi sự đau đớn này......Bất quá sau này khi tứ chi của hắn đã hoàn toàn hoại tử thì chắc là cũng không còn đau như bây giờ nữa.
Hồ đại phu thở dài, không nói tiếp. Hai chân Tần Dục huyết mạch tắc nghẽn, phần eo cũng bị ảnh hưởng nên mới đau đớn, mà hắn lại không có cách chữa trị, chỉ có thể cho Tần Dục uống thuốc không ngừng nghỉ, cũng là một biện pháp để khơi thông mạch máu.
Vương gia có rảnh rỗi thì nên đi ngâm suối nước nóng, không được để bản thân quá mệt mỏi. Hồ đại phu kê đơn thuốc cho Tần Dục, lại dặn dò thêm.
Tần Dục gật đầu, để Hồ đại phu đi nấu thuốc, lại dùng ngón tay miết lên mi tâm đang nhăn chặt của mình. Cái thân tàn này của hắn nhất định sẽ sớm chết, hiện giờ xem ra, ngoại trừ tiến hành kế hoạch của mình, tốt nhất vẫn phải chọn người thừa kế để bồi dưỡng. Chỉ là người thừa kế này........
Hắn đã sớm thất vọng với Tần Diễn nhưng những người khác thì cũng không có ai thích hợp, chí ít là trong số những đứa nhỏ trong dòng họ, hắn chẳng thích đứa nào.
Nếu như tương lai Chiêu Dương tìm được một người tình đầu ý hợp, lại có nhiều con, hắn rất sẵn lòng nuôi dưỡng một đứa. Nhưng hắn sợ rằng mình không đợi đứa nhỏ kia lớn lên kịp.
Thọ Hỉ, thay quần áo cho ta, ta muốn đến xem mấy đứa nhỏ ở thôn trang một chút. Tần Dục lại đột nhiên hỏi: Vương phi đã về chưa?
Lục Di Ninh còn chưa trở về. Nhưng khi Tần Dục đã mặc quần áo chỉnh tề, nàng lại từ bên ngoài lao vào.
Hôm qua, sau khi bắt thỏ trở về, trên người Lục Di Ninh cũng còn khá sạch sẽ, nhưng hôm nay lại trông rất chật vật, áo choàng bên ngoài đã ướt sũng, dưới ống quần dính đầy bùn và vụn cây.
Nàng đi nghịch tuyết? Tần Dục cười hỏi. Hắn cũng không mong Lục Di Ninh trả lời, nhưng không ngờ khi nghe hắn hỏi, Lục Di Ninh lại lắc đầu.
Cho..ngươi. Lục Di Ninh hơi ngập ngừng nói, sau đó vươn tay đến chỗ Tần Dục, trên tay nàng là khoảng bảy tám cái rễ cây.
Cho ta ăn à? Tần Dục duỗi tay muốn cầm. Tuy nói việc đào đồ ăn này làm bùn dính đầy trên mặt nhìn rất buồn cười, nhưng dù sao cũng là một mảnh tâm ý của Lục Di Ninh. Kiếp trước, Lục Di Ninh cũng từng đào lung tung Đoan Vương phủ của hắn, sau khi đào ra được vài thứ thì cho hắn ăn: Di Ninh thật lợi hại, có thể nói chuyện rồi.
Lục Di Ninh nghe được khen thì dường như có chút vui vẻ, nhưng sau khi ánh mắt dừng lại trên đùi Tần Dục liền ảm đạm. Nàng muốn đem những cái rễ cây này đặt lên tay của hắn, nhưng nhìn thấy đôi tay sạch sẽ của Tần Dục thì dừng động tác của mình lại.
Vương gia, đến giờ uống thuốc rồi. Hồ đại phu mang theo thuốc từ bên ngoài tiến vào. Vừa đến bên người Tần Dục liền nhìn thấy vật trên tay Lục Di Ninh: Ơ?
Hồ đại phu nhận ra cái rễ cây này à? Tần Dục hỏi. Hay là cái cây Lục Di Ninh đào lên không thể ăn được? Nếu là như vậy thì hắn cần phải trông chừng Lục Di Ninh kỹ chút. Hắn biết Vương phi của hắn, ầy, toàn trực tiếp dùng miệng nếm thử thảo dược thôi.
Bẩm Vương gia, đây là một loại thuốc trị thương Hồ đại phu nói. Thứ Vương phi đang cầm trên tay là một vị thuốc chữa thương thông thường, có công hiệu lưu thông máu tụ (hoạt huyết tiêu ứ). Chẳng qua, dù là vị thuốc thường thấy, trong mùa đông đào ra thứ này cũng không phải việc dễ dàng.
Nghe Hồ đại phu nói, Tần Dục có chút kinh ngạc nhưng không biểu lộ trên mặt. Lục Di Ninh.....Vì sao lại tặng hắn thuốc trị thương? Nàng đây là không biết gì, xem thuốc trị thương là đồ ăn như con thỏ mà tặng, hay là cố ý tặng đây?
Tần Dục đang còn nghi hoặc thì thấy Lục Di Ninh nhìn nhìn Hồ đại phu, khịt mũi ngửi ngửi, sau đó lại rụt tay về.
Có rất nhiều người ở đây, Tần Dục không tiện hỏi nhiều, nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc
Lục Di Ninh hẳn là cố tình đào thuốc trị thương đưa cho hắn, nếu không vì sao sớm không đưa muộn không đưa mà lại cố tình đưa vào lúc này?
Hơn nữa.....Lục Di Ninh không thích mùi thuốc. Nàng sẽ không xem thảo dược là đồ ăn. Nhưng nếu là như thế, Lục Di Ninh nhận ra thảo dược bằng cách nào?
Nàng bị Vinh Dương trưởng công chúa giam lại nhiều năm như vậy, theo lý mà nói thì không thể nào có cơ hội nhận biết được thảo dược.
Tần Dục càng nghĩ càng thấy không phù hợp, lúc nhìn Lục Di Ninh, trong mắt không khỏi dâng lên chút hoài nghi, nhưng rất nhanh hắn đã áp xuống sự nghi ngờ này.
Lục Di Ninh có rất nhiều điểm đáng nghi, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều, đó chính là Lục Di Ninh đang đứng trước mặt hắn chắc chắn là vị vương phi đã luôn ở bên hắn trong kiếp trước.
Mặc kệ Vương phi của hắn như thế nào, chỉ cần vẫn là nàng thì tốt rồi.
Suy nghĩ như vậy, Tần Dục không bối rối nữa, nhưng Lục Di Ninh nhìn Tần Dục uống thuốc, bàn tay của nàng gắt gao nắm chặt lại. Nàng biết khi xương cốt bị chặt đứt đau đến bao nhiêu, cho nên nàng không muốn để Tần Dục đau như thế.
Chỉ là..............Nàng thật sự rất vô dụng, căn bản là không nghĩ ra cách nào.
Nhìn Tần Dục uống thuốc mà mặt không đổi sắc, Lục Di Ninh đột nhiên nói: Đừng sợ, không đau.
Nghe Lục Di Ninh nói, Tần Dục không khỏi bật cười, đứa nhỏ này....Đây là đang an ủi hắn?
Từ từ....Tần Dục nhìn về phía Lục Di Ninh. Hắn nói chuyện vói Lục Di Ninh rất nhiều, nhưng những câu an ủi như Không đau này, hình như chưa từng nói.
Trước đây hắn vẫn luôn cho rằng Lục Di Ninh không hiểu lời hắn nói, hiện tại thật sự là như thế sao? Nhưng nếu nàng không ngốc, Vĩnh Dương công chúa sao lại đối xử với chính nữ nhi ruột thịt của mình như thế?