Sau khi Tần Dục dùng bữa với Triệu Hoàng hậu xong, liền chuẩn bị xuất cung, hắn đã có phủ ở ngoài, ngủ lại trong cung thì không tốt.
Chiêu Dương ở lại trong cung mấy ngày đi. Triệu Hoàng hậu không khỏi nhìn thoáng qua Tần Dục, lại đau lòng nhìn về phía Chiêu Dương, chỉ là tuy bà đau lòng, cũng đau ở trong mắt trong lòng(*), lông mày vẫn như cũ gắt gao nhăn lại.
(*) Beta: đây là nguyên văn convert ạ, ai thấy kì kì thì cũng đừng théc méc nha °v°
Mẫu hậu, vẫn nên để Chiêu Dương trở về với con thì hơn, về sau con sẽ thường mang muội ấy tiến cung thăm người. Tần Dục nói, hoàn cảnh trong cung không thích hợp với Chiêu Dương, mẫu hậu hắn...Mẫu hậu hắn đối với Chiêu Dương chỉ tiếc không rèn sắt thành thép mà thôi, hơn phân nửa sẽ răn dạy Chiêu Dương, nhưng mà như vậy chỉ khiến cho Chiêu Dương càng trở nên nhát gan.
Quả thật Triệu Hoàng hậu cũng không biết ngày thường nên nói gì với nữ nhi của mình, bà mất mát nhìn Chiêu Dương một cái rồi thả người đi.
Sau khi trở lại Đoan vương phủ, đột nhiên Tần Dục nói với Chiêu Dương: Nếu muội cảm thấy nhàm chán, không bằng dạy chữ cho nha hoàn trong phủ đi.
Chiêu Dương không giỏi nữ hồng, cầm kỳ thư họa cũng học bình thường, ngày thường có thể nói là không có chuyện gì để làm, mà Tần Dục thì vẫn cảm thấy, đã là người nhất định muốn làm một chút việc gì đó.
Muội á hả? Chiêu Dương cả kinh.
Đương nhiên rồi. Tần Dục nói, tuy rằng học thức của Chiêu Dương không xuất chúng, nhưng dạy chữ cho nha hoàn cũng không phải khó khăn gì.
Thâý Chiêu Dương có vẻ như rất hứng thú, Tần Dục dứt khoát kêu quản gia đến, bảo hắn đem chuyện này đi an bài. Hắn đã nghĩ kĩ con đường tương lai mà mình muốn đi rồi, cũng biết đến thời điểm bản thân thiếu người dùng, bởi vậy ngay cả thái giám trong phủ cũng không tha, dạy bọn họ biết chữ, nếu thái giám có thể dùng, thì tất nhiên nha hoàn cũng có thể dùng.
Nha hoàn không làm quan viên được, thì để cho các nàng biết chữ học tính sổ sách, cũng có thể quản lý khố phòng. các nàng còn có thể làm một ít như quan lý chuyện văn thư nội vụ linh tinh. Ở tiền triều, trong cung đa số mọi chuyện đều là nữ quan làm cả.
Nếu nữ quan không gả, sẽ còn trung thành hơn so với nam nhân, chung quy các nàng thân là nữ tử, khó có thể nguyện trung thành người khác trừ hắn.
An bài chuyện Chiêu Dương xong, Tần Dục lại ban thưởng rất nhiều cho Thọ Hỉ.
Lục Di Ninh với hắn mà nói không phải bình thường, Thọ Hỉ cũng giống vậy, chỉ là cảm tình của hắn đối với Thọ Hỉ, cũng không có phức tạp như vậy, chỉ cảm nhớ sự trung thành của hắn.
Vào buổi tối, Tần Dục giống như bình thường dạy Lục Di Ninh nói chuyện.
Lục Di Ninh vẫn như cũ nghe rất nghiêm túc nhưng lại không có phản ứng gì.
Ngày mai ta không thể ở trong phủ... Nhìn Lục Di Ninh, Tần Dục đột nhiên nói, lúc trước khi bị tứ hôn, Vĩnh Thành đế nhiều lần nổi giận với hắn, quyền lợi trên tay hắn cũng càng ngày càng ít, sau này, quyền lợi của hắn lại từng chút từng chút trở về, tất nhiên sẽ không thể cả ngày ở cùng với Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh khó hiểu nhìn Tần Dục.
Tần Dục cười cười, rồi dắt nàng cùng đi nghỉ sớm.
Tần Dục rất nhanh liền đi vào giấc ngủ, cũng chưa từng phát hiện ngay sau khi hắn đi vào giấc ngủ, Lục Di Ninh bên người hắn đột nhiên mở mắt, sau đó cả người liền bắt đầu nín thở, nghẹn đỏ bừng hai má.
Nàng nín thở một hồi, nhíu nhíu mày, sau đó mới ngủ.
Ngày thứ hai, Tần Dục dậy sớm hơn so với ngày thường, mà hắn vừa động thì Lục Di Ninh cũng tỉnh theo.
Giúp Lục Di Ninh thay quần áo xong, Tần Dục lại không đút nàng ăn, chỉ cho nàng một bát cháo, sau đó tự mình làm mẫu ăn.
Lục Di Ninh có chút ủy khuất nhìn Tần Dục một hồi lâu, lấy thìa qua chậm rãi ăn, ăn một ngụm thì lại nhìn Tần Dục một chút.
Tần Dục gần như khắc chế bản thân không được mà muốn lấy thìa tiếp tục đút cho nàng ăn, nhưng đến cùng vẫn nhịn lại: Di Ninh, hôm nay ta muốn đi ra ngoài, buổi tối mới về, nàng ngoan ngoãn ở trong phủ, được không?
Đoán chừng Lục Di Ninh nghe cũng không thể hiểu, Tần Dục lại nhìn nàng cười cười, sau đó sai Thọ Hỉ đẩy mình đi ra.
Lục Di Ninh không chút nghĩ ngợi, liền đi theo sau, mấy ngày này có thể nói thời thời khắc khắc đều ở cùng Tần Dục, ngay cả Tần Dục đi nhà xí cũng muốn ở cửa chờ, lúc này tất nhiên không có khả năng không đi cùng.
Tần Dục đến cửa, liền nói với Lục Di Ninh: Nàng trở về đi.
Lục Di Ninh cũng không muốn đi, thấy Tần Dục bị thị vệ bưng lên xe ngựa, thì cũng muốn trèo lên theo, nhưng lại bị hai bà vú già Tần Dục phái tới chiếu cố nàng chặn lại.
Nàng rất gầy gò nhỏ bé, bị hai bà vú già chắn ở phía trước, căn bản là không thể ra ngoài, mấy ngày này hai vú già này cứ lắc lư bên người nàng, cho nên nàng đã quen không có cắn xé các nàng...
Lục Di Ninh phát ra âm thanh ô ô tựa như tiếng khóc, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngựa đi xa.
Thế giới này đối với nàng mà nói là hoàn toàn xa lạ, chỉ có Tần Dục là người duy nhất tốt với nàng, cho nên nàng không hề tránh né còn ỷ lại vào Tần Dục, giống như chim non bình thường, không muốn rời khỏi Tần Dục.
Nhưng mà hiện tại Tần Dục lại đi mất.
Sau khi xe ngựa biến mất trong tầm mắt, Lục Di Ninh không biết vì sao, đột nhiên ánh mắt có chút đau thương, miệng giật giật, còn cảm giác cả người càng ngày càng nôn nóng.
Nàng cảm giác bản thân làm không đủ, làm không tốt, lại không biết bản thân có thể làm cái gì.
Tư duy của nàng càng ngày càng rõ ràng, không giống như lúc trước vô tri vô giác nữa, nhưng rất nhiều chuyện vẫn không rõ.
Vương phi, trở về đi. Hai vú già khuyên nhủ.
Lục Di Ninh vẫn không động, sau đó liền ngồi ở bên trong cửa.
Hai vú già kia cũng không dám bắt buộc nàng, dứt khoát mang hai cái ghế để cạnh cửa, ngồi bên cạnh nói chuyện với Lục Di Ninh.
Hạ nhân trong phủ Tần Dục, đa số là Triệu gia đưa tới, đối với Tần Dục rất kính yêu, cho nên sau khi hai vú già này ngồi xuống, nhịn không được nói về Tần Dục với Lục Di Ninh.
Vương phi, người cũng đừng ồn ào với Vương gia, người muốn qua ngày lành, đều cần nhờ Vương gia.
Vương gia là người tốt, Vương phi thật có phúc.
Lục Di Ninh cứ ngốc ngốc ngồi như vậy, cũng không biết có nghe được hay không.
Tần Dục ngồi trên xe ngựa nghe được âm thanh xa xa của Lục Di Ninh, cũng cảm thấy rất không dễ chịu, cực kì đau lòng.
Nhưng mà hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Vĩnh Thành đế không thích vào triều, cho nên buổi chầu triều nhỏ đã sớm bỏ đi, chỉ có buổi chầu triều lớn vẫn tiến hành như thường, hôm nay vừa vặn không có buổi chầu triều lớn, Tần Dục xuất môn là vừa kịp.
Vào cung, Tần Dục liền đi Nội các nơi các đại thần xử lý chính vụ.
Vài vị đại thần đối với Tần Dục đều không xa lạ gì, thấy Tần Dục tiến vào, đều lần lượt hành lễ, Tần Dục nhận lễ, nhân tiện nói: Chư vị đại nhân, mấy ngày gần đây có chính vụ gì không?
Vài người cầm ra rất nhiều tầu chương đưa cho Tần Dục, cũng không vội vàng, mà Tần Dục cũng bình tĩnh thong dong, chậm rãi cầm lên xem.
Từ rất nhỏ Tần Dục đã bắt đầu tiếp xúc chính sự, đến tuổi này, khả năng xử lý chính vụ đã vượt qua Vĩnh Thành đế, hiện tại hơn mười năm kinh nghiệm, làm những chuyện như vậy càng thêm thuận tay.
Tô thủ phụ nhìn Tần Dục như vậy, âm thầm thở dài một hơi, nếu Tần Dục không có chuyện ngoài ý muốn, vẫn được mấy vị đại thần kia coi là hi vọng của Đông Cung thì thật tốt biết bao.
Tần Dục vẫn chưa cảm giác được vị thủ phụ kia đang tiếc nuối, chỉ là may mắn Nội Các đại thần này không có ai có thể độc tài đại quyền...Nếu có quyền thần như vậy tồn tại, vị Vương gia tàn phế như hắn không có khả năng có cơ hội xuất hiện ở đây.
Nói đến chuyện này, hắn còn muốn cảm ơn Vĩnh Thành đế...Vĩnh Thành đế người này vô cùng chán ghét quyền thần.
Khi Tiên đế còn tại vị, vị thủ phụ Hứa Tích Nho nắm trong tay quyền uy to lớn, có thế nói là lấy thúng úp voi, khi đó Vĩnh Thành đế vẫn là Thái Tử, cho nên bị Hứa Tích Nho chỉ bảo, nghe nói không đáng kể, liền muốn chần chừ phòng bị.
Sau khi Vĩnh Thành đế đăng cơ, đối với Hứa Tích Nho còn có chút e ngại, còn có lúc rất kính yêu Hứa Tích Nho, cho nên quyền thế của hắn cũng ngày một lớn, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn bị Vĩnh Thành đế phế đi, sau đó Vĩnh Thành đế liên tiếp đổi bốn thủ phụ, cuối cùng mới chỉ định vị hàn môn sinh [1] Tô Thăng Minh làm thủ phụ.
[1]: Thư sinh nghèo
Tô Thăng Minh xuất thân hàn môn, ở trong triều không có căn cơ gì, làm người điệu thấp rất am hiểu việc tránh hung tìm cát[2], sẽ không đối nghịch với Vĩnh Thành đế, từ đó Vĩnh Thành đế không lên triều, cũng không có người chỉ trích.
[2]: tương tự như tránh xấu tìm tốt.
Hứa Tích Nho không phải là người lương thiện, sinh hoạt của hắn xa hoa lãng phí lại cực kỳ bao che khuyết điểm, đệ tử trong tộc cùng môn sinh có nhiều người phạm tội trái luật, còn người hầu có ác ý đem người đắc tội hành hạ, chuyện này kéo đến Kinh thành, cho nên mới có thể bị Vĩnh Thành đế phế đi, khi hắn rơi đài, trên dưới cả triều trừ những người của hắn thì tất cả đều vui mừng khôn xiết.
Nhưng khi có hắn, thì Đại Tần tốt xấu coi như an ổn, không có hắn, Đại Tần một năm này không bằng một năm trước.
Cả ngày Tần Dục bận rộn, cũng không thể xem xong tấu chương, mắt thấy trời đã tối, liền chuẩn bị trở về, bây giờ hắn tất nhiên sẽ không còn đem tất cả tinh lực hao tổn trên chính sự nữa.
Xe ngựa rất xóc nảy, nhưng so với việc hắn ngồi trên xe lăn thì còn tốt hơn nhiều, Tần Dục ngồi không bao lâu đã về tới Đoan Vương phủ.
Cửa hông Vương phủ mở ra, được bọn thị vệ nầng xuống xe ngựa, Tần Dục vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Lục Di Ninh ngồi ở bên cửa uống cháo, nhìn thấy hắn, hốc mắt của Lục Di Ninh liền đỏ lên.
Từ đáy lòng của Tần Dục không hề có nguyên do mà dâng lên một cảm giác muốn xin lỗi.
***
Tần Dục: *xoa tay* về với vợ nào. Rì lắc thôi. Vợ ơi! Anh về nè. (≖ᴗ≖✿)(*)
(*)Xin lỗi độc giả, đây là phần editor vui quá nên chế thêm thôi, nếu thích thì bảo editor chế thêm cho mấy chế, cho tui thấy vụ này vui lắm