Edit: matgaumeo2308
Beta: Rysa
Sau khi tới Tây Bắc, Tần Tề hoàn toàn buông thả chính mình, ngày ngày đều chạy tới quân doanh Tây Bắc, đánh nhau cùng những đại hán trong quân.
Hắn cùng bọn họ ăn cơm uống rượu, cùng đi săn thú. Mới có vài ngày, hắn với mấy tướng lãnh của quân Tây Bắc đã thân như huynh đệ ruột thịt.
Cũng bởi thế, hắn càng nghe được nhiều tin đồn về Quốc sư.
Quốc sư cực kỳ lợi hại, vung tay lên có thể làm rơi đầu một viên Đại tướng đang ngồi trên ngựa. Quốc sư cũng cực kì thần kỳ, người sắp chết, hắn cũng có thể cứu sống.
Không nói đâu xa, Đoan vương còn sống là nhờ quốc sư cứu chữa!
Người trong quân Tây Bắc vô cùng sùng bái vị Quốc sư này. Tần Tề nghe bọn hắn nói chuyện, cũng không thể không cảm thấy sùng bái Quốc sư. Đáng tiếc mấy ngày nay, Quốc sư vẫn chưa hề xuất hiện.
Hắn rất hy vọng có thể bái kiến Quốc sư, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội.
Ngày xuất phát, Quốc sư sẽ đến. Tần Dục nói.
Đôi mắt Tần Tề tức khắc sáng lên.
Tần Tề thật sự quá mức hưng phấn. Hôm nay sau khi mọi người ăn cơm xong, hắn cũng không đi ngay, nhưng lại bắt đầu nói mãi không ngừng về Quốc sư, kể rất nhiều sự tích anh dũng của Quốc sư. Cuối cùng, hắn còn liếc mắt nhìn Lục Di Ninh một cái: Hoàng tẩu, chờ Bổn Vương bái Quốc sư làm sư phụ, thân thủ Bổn Vương nhất định có thể càng ngày càng tốt, đến lúc đó......
Hắn khinh thường việc đánh nhau với Lục Di Ninh, nàng dù gì cũng là một nữ tử. Hoàng huynh chắc chắn cũng sẽ không cho phép hắn ra tay. Nhưng Tần Tề tin tưởng có thể trở nên mạnh hơn Lục Di Ninh.
Triệu Thái Hậu liếc mắt nhìn Tần Tề một cái thật sâu.
Bà không cảm thấy Lục Di Ninh có sức mạnh thông thiên. Nhưng bà nghĩ, Lục Di Ninh hẳn cũng giống Tần Tề, có thể nhẹ nhàng đối phó mười mấy người.
Kim Nham cũng đồng tình mà nhìn Tần Tề.
Hắn cũng là biết Lục Di Ninh có thân phận đặc biệt. Lần này Lục Di Ninh đi theo quân phải nhờ hắn, mấy người Triệu Nam biết chuyện che giấu hộ.
Đồng thời, quan hệ giữa hắn và Tần Tề cũng không tồi.
Hiện tại nhìn thấy bộ dáng này của Tần Tề, hắn có chút đồng tình với Tần Tề, cũng có chút đồng tình với chính mình trước kia.
Hai ngày sau, đại quân Tây Bắc tập trung ở một nơi, xuất phát.
Tần Dục ngồi trên lưng ngựa, nhìn phía sau, nhìn một đội quân đông đảo một lòng theo mình, trong lòng nảy sinh hào khí. Mà lúc này, đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân trên đỉnh đầu xe ngựa, lại từ đó nhảy xuống, nhẹ nhàng đứng ở càng xe[1], thân hình vừa động liền vào trong xe.
[1]Càng xe: chỗ nối xe ngựa với ngựa.
Tuyệt đại đa số người đều không nhìn thấy hắn nhưng tướng sĩ phía trước đều nhìn được. Ngay sau đó lập tức có người kêu lên: Quốc sư! Quốc sư!
Quốc sư! Quốc sư!
......
Có thêm Quốc sư đi cùng, đội quân Tây Bắc rời khỏi Tây Bắc, một đường đi thẳng về phía nam.
Hiện tại, quân Tây Bắc có rất nhiều ngựa, Tần Dục để Lý Sùng An dẫn theo hai vạn kỵ binh xuất phát trước. Nhưng phần lớn binh sĩ đều đi bộ, tốc độ không thể nhanh.
Tần Dục cưỡi ngựa một canh giờ thì dừng lại, vào trong xe ngựa Quốc sư đang ngồi.
Tần Tề thấy thế, vội vàng xuống ngựa theo vào —— hắn đã sớm muốn nói chuyện cùng Quốc sư nhưng lại không dám. Đại ca hắn bây giờ vào xe ngựa Quốc sư, hắn cũng có thể đi vào đúng không?
Triệu Nam canh giữ ngoài xe ngựa, ngăn cản Tần Tề: Vương gia, thuộc hạ thông báo một tiếng trước.
Để hắn vào. Không đợi Triệu Nam thông báo, Lục Di Ninh đã nghe được động tĩnh bên ngoài, rút tay mình trong tay Tần Dục về, nói.
Đây là giọng nói của Quốc sư! Tần Tề kích động dồn dập, bay nhanh chui vào bên trong: Tần Tề bái kiến Quốc sư.
Không cần đa lễ. Lục Di Ninh nói.
Tần Tề kích động cực kỳ, hắn vốn dĩ quyết định, chờ nhìn thấy Quốc sư, lập tức thỉnh cầu Quốc sư, bái Quốc sư làm sư phụ. Thế nhưng bây giờ gặp được, lại không biết nên nói cái gì mới tốt.
Ngươi muốn bái ta làm thầy? Lục Di Ninh mở miệng trước.
Đúng vậy. Tần Tề nói.
Sau khi dựng trại đóng quân, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi. Lục Di Ninh nói.
Tần Tề càng vui vẻ. Thế nhưng vui vẻ không được mấy chốc, hắn lại nghe Lục Di Ninh nói: Ngươi làm một Vương gia Đại tướng quân rất tốt, chỉ là thiếu rèn luyện, cần nghe nhiều nhìn nhiều hơn.
Tạ quốc sư chỉ điểm. Ngay lập tức, Tần Tề nói. Hắn rất đồng ý lời này của Quốc sư, chính mình quả thực thiếu rèn luyện, kinh nghiệm không đủ.
Nếu như thế, ngươi đi ra ngoài học tập thêm đi. Lục Di Ninh nói.
Tần Tề gật gật đầu, lập tức ra ngoài xe ngựa, đi bên ngoài rèn luyện.
Nhìn hắn đi rồi, Lục Di Ninh trực tiếp nhào vào trong lòng Tần Dục: Tần Dục, ta nghĩ là trời ban!
Từ sau khi hài tử sinh ra, nàng chưa từng rời xa nó như vậy......
Nàng yên tâm, ta ở cạnh nàng. Tần Dục ôm người trong lồng ngực, mở ra ngăn kéo bên cạnh, lấy đồ ăn vặt ra cho Lục Di Ninh ăn.
Có đồ ăn, Lục Di Ninh thấy nhớ nhi tử của mình như lúc đầu nữa rồi.
Dọc theo đường đi, đội ngũ của Tần Dục không gặp nguy hiểm gì. Lý Sùng An lại sớm giao thủ với phản quân.
Mà Tần Dục tuy rằng không gặp phản quân nhưng cũng làm rất nhiều chuyện. Dọc một đường, hắn giết đám tham quan ô lại.
Lúc này, Tần Dục thấy thật may mắn, may mắn mình luôn dạy dỗ, bồi dưỡng cô nhi. Nếu không, sau khi hắn giết những quan viên đó sẽ không đủ người để bổ khuyết chỗ trống.
Bởi vì vừa đi, Tần Dục vừa phải trấn an bá tính, còn điều phái quan viên nên tốc độ không nhanh, luôn dựng trại đóng quân từ sớm. Vậy nên, Tần Tề có rất nhiều thời gian để Quốc sư chỉ điểm võ nghệ cho hắn.
Chẳng hạn như hôm nay, hắn lại tìm Quốc sư.
Quốc sư, lần trước ngài dạy ta hai chiêu, ta đã học xong. Tần Tề nhìn Lục Di Ninh: Còn thỉnh Quốc sư lại dạy ta thêm mấy chiêu.
Lục Di Ninh gật gật đầu, lại đánh với Tần Tề một trận.
Gia hỏa này cả ngày muốn đánh thắng nàng nhưng trên thực tế, hắn đánh với nàng còn không được một chiêu.
Nghĩ như vậy, Lục Di Ninh không khỏi có chút đắc ý.
Kỳ thật, nàng cũng không có dạy Tần Tề chiêu thức gì, chỉ là thuận tay đánh Tần Tề một trận. Kết quả, Tần Tề lại có thể từ đó học được nhiều thứ, đây cũng là bản lĩnh của hắn.
Lục Di Ninh xuống tay rất đúng mực nhưng Tần Tề vẫn không thể tránh, trên người có vài vết bầm, nhìn có chút thảm.
Bất quá, hắn lại không có kêu khổ kêu mệt......
Sau này, ngươi có thể luyện tập theo quyển sách này. Lục Di Ninh nói, cho Tần Tề một quyển sách.
Võ công nàng luyện không thể tùy tiện dạy người khác, nàng cũng không nghĩ sẽ dạy cho Tần Tề. Nhưng Tần Tề muốn tăng cường sức chiến đấu, nàng cũng có thể giúp đỡ.
Quyển sách nàng cho Tần Tề cũng không phải bí tịch võ công gì, nàng cũng không có thứ như thế. Trong quyển sách kia, thật ra là viết mấy phương thuốc để nấu nước thuốc đem tắm.
Mỗi ngày đều tập luyện, đánh nhau nhiều một chút, xong rồi tắm nước thuốc, nàng khẳng định Tần Tề có thể trở nên lợi hại hơn.
Tạ Quốc sư! Tần Tề lớn tiếng nói. Lúc trước, Quốc sư đánh hắn, chắc chắn là để thử xem hắn có thành tâm hay không. Bây giờ thử xong, liền đồng ý dạy hắn.
Lục Di Ninh không chỉ cho Tần Tề quyển sách, dược liệu mà nước thuốc cần dùng nàng cũng chuẩn bị rất nhiều. Ban đêm, Tần Tề ngâm mình bên trong nước thuốc, ngâm đến kêu cha gọi mẹ.
Ngâm thuốc tắm này thật sự quá thống khổ. Sau khi ngâm xong cả người nhẹ nhàng, cảm giác như là sức lực dùng mãi không hết. Nhưng nghĩ đến việc đêm qua gặp phải, Tần Tề rốt cuộc vẫn có chút chịu không nổi, cảm thấy vô cùng khổ sở.
Vì thế, ngày hôm sau hắn mang theo một thân đầy mùi dược vị đi tìm Tần Dục: Đại ca...... thuốc tắm kia......
Nếm trải cái khổ trong cái khổ, mới là người hơn người. Tần Dục đánh gãy lời Tần Tề: Thuốc tắm như vậy ta ngâm đã nhiều năm, so với ngươi càng khổ hơn.
Nghe được lời Tần Dục, Tần Tề đột nhiên nhớ tới mùi dược vị kéo dài không tan trên người Tần Dục lúc trước.
Lúc đại ca nói Quốc sư giúp hắn trị khỏi hai chân, hắn vẫn chưa nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ lại......lúc đại ca trị liệu hai chân, chỉ sợ thống khổ gấp cả ngàn vạn lần so với mình.
Chút khổ này hắn còn không chịu được, còn muốn làm Vương gia Đại tướng quân? Này thật đúng là hoang đường!
Tần Tề nhìn quyển sách, cố gắng lên! Thế nên sau đó, hắn không rảnh đi quấy rầy Lục Di Ninh.
Vì thế, Quốc sư cùng Đoan Vương thường xuyên ở bên nhau, không đứng đắn.
Từ trước đến giờ, mang binh đánh giặc đều không phải thế mạnh của Tần Dục.
Nhưng Tần Dục biết dùng người. Lúc trước ở Tây Bắc, hắn đã chọn ra rất nhiều tướng lĩnh am hiểu dụng binh. Dọc theo đường đi, hắn cùng Lục Di Ninh ngồi xe ngựa, những người đó cũng đã đi trước, tới các nơi khác của Đại Tần.
Phản quân rất lợi hại, nhưng là lợi hại so với đám quan binh hủ bại của Đại Tần. Đối với đội quân Tây Bắc đã được trang bị kỹ càng...... phản quân gì đó thật không phải đối thủ.
Đại quân một đường xuôi nam, Tần Dục thu phục rất nhiều nơi đã mất. Mà lúc này, kỵ binh xuất phát trước theo Lý Sùng An cũng đã bao vây kinh thành.
Đại Tần tuy rằng đã mục nát nhưng đời sống của bá tính kinh thành vẫn rất tốt.
Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, kinh thành ở ngay dưới chân thiên tử, trước đây ai dám xằng bậy?!
Nhưng gần đây, tình huống thay đổi.
Phản quân ở nơi khác còn có thể khắc chế, thế nhưng bá tính địa phương đi theo bọn họ đều thật sự quá khổ. Vậy mà kinh thành......
Nhìn thấy cuộc sống của người dân nơi đây, bọn họ ghen ghét đố kị. Lúc này, trong tay bọn họ lại có giáo có thương...... Người có không ít, ta liền cướp đoạt của người.
Vàng bạc tài bảo, nữ nhân người hầu, bọn họ tất cả đều cướp lấy, sau đó hưởng thụ sung sướng, không còn tâm tư làm chuyện gì khác.
Cùng lúc đó, những người đầu hàng phản quân đều hối hận.
Những văn võ đại thần trong triều Tần Dục đánh giá cao đã sớm được hắn đưa tới Tây Bắc. Người ở lại đều là những người Tần Dục chướng mắt, hoặc là chức vị quá thấp hắn không chú ý đến, phản quân cũng sẽ không nhằm vào. Đám người phản quân đó sau khi đánh hạ kinh thành cũng phải tìm người làm việc cho chúng. Chức quan cao có lẽ sẽ bị giết một ít. Quan chức thấp, bọn họ căn bản sẽ không đi quản, bọn họ cũng cần có người làm việc cho mình.
Sau khi phản quân vào kinh thành, những đại thần ở lại phần lớn đều quy phục, cũng có một vài người cổ hủ trung quân, không chịu đầu hàng. Mà bây giờ, những đại thần theo chân giặc kia không khỏi hối hận vạn phần.
Bọn họ quy phục là để giữ được tài sản trong nhà, giữ được địa vị của mình. Nhưng hiện tại...... đám phản quân đáng chết, thế nhưng còn tới cướp của bọn họ.
Tuy rằng hối hận, bọn họ lại cũng hoàn toàn không tính toán phản kích—— bọn họ vẫn nên giữ mạng.
Đến tận khi có người âm thầm liên lạc với bọn họ.