Sinh hài tử xong, ta mê man suốt hai ngày mới tỉnh “Triệt Nhi, ngươi rốt cục cũng tỉnh, còn có chỗ nào không thoải mái sao?” Lãnh Nhược Tư lo lắng nhìn ta.
“Ta không sao, hài tử của chúng ta đâu?” Ta còn chưa có gặp qua nó nha.
“Yên tâm đi ! Nó tốt lắm !” So với Triệt Nhi còn có tinh thần hơn.
“Đúng rồi. Là nhi tử hay là nữ nhi !” Ta hy vọng là nữ nhi.
“Nga !” Nhi tử cũng được. Chỉ là vì cái gì nhà chúng ta dương khí thịnh như vậy a?
“Triệt Nhi đói bụng không? Để trẫm uy ngươi ăn một chút!” Lãnh Nhược Tư ôm ta rồi uy ta ăn cháo.
Ta ngoan ngoãn để cho hắn uy. Lúc này bọn Mộ Dung Vân vào “Triệt, ngươi đã tỉnh. Mau nhìn nhi tử của ngươi đi, nó với ngươi thật giống nhau nga !” Thật khá nga.
“Phải không? Tương lai chính là hồng nhan họa thủy a !” Ta cảm thán nói.
“Triệt, sao lại nói nhi tử mình như vậy sao?” Mộ Dung Vân mất hứng nhìn ta.
“Ta nói không có sai !” Nam sinh lớn lên mà quá dễ nhìn, cũng không phải là chuyện gì tốt.
“Triệt Nhi, trẫm không biết ngươi thì ra cũng là họa thủy!” Lãnh Nhược Tư trêu ta.
“Các ngươi câm miệng hết cho ta”. Ở đây nói nhiều cũng chẳng giúp được gì chỉ tổ gây rối thêm.
Chờ ta ăn no, Mộ Dung Vân đem hài tử đưa cho ta “Nhược Tư, ngươi có nghĩ ra tên nào hay chưa?”
“Còn chưa nghĩ ra. Triệt Nhi, ngươi cảm thấy thế nào?” Này thật đúng là hỏi ai không hỏi hỏi ngay kẻ mù chữ.
“Không biết”.
“Vậy gọi hắn Lãnh Tư Triệt đi !” Có ý là tưởng niệm Triệt Nhi.
“Có thể a !” Mộ Dung Vân đồng ý nói.
“Không, ta quyết định gọi là Lãnh Mộc Tư !” Ta lớn tiếng nói ra ý nghĩ của chính mình.
Bọn Lãnh Nhược Tư vừa định hỏi vì cái gì thì Tiểu Vân Vân cùng Cầu Cầu vọt vào “Phụ hậu, Phụ hậu……”
“Tiểu Vân Vân làm sao vậy?” Hắn sao lại gấp như vậy a?
“Phụ hậu, ta nói với người nga, đệ đệ lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp giống Phụ hậu! Ta rất thích hắn !” Thật khả ái.
“Phải không? Đúng rồi Tiểu Vân Vân, ta vừa giúp hắn đặt tên nga !”
“Tên là gì vậy Phụ hậu?” Tiểu Vân Vân mở to hai mắt nhìn chăm chú vào ta.
“Lãnh Mộc Tư !”
“Lãnh Mộc Tư? Kia không phải cùng tên của con chỉ khác một chữ thôi sao?” Tiểu Vân Vân nghi hoặc nhìn ta.
“Đúng vậy ! không tốt sao?” Như vậy khi bọn họ ra ngoài người khác vừa nghe thì liền biết bọn họ là huynh đệ .
“Tốt lắm a !” Lãnh Mộc Tư, Tư Nhi !
Nguyên lai Triệt Nhi là nghĩ như thế, Lãnh Nhược Tư đột nhiên hiểu được, vui vẻ nhìn ta “Nga
~” Ta kêu thất thanh.
“Triệt Nhi làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư cùng Mộ Dung Vân lo lắng nhìn ta.
“Hắn cắn ta !” Ta tức giận chu chu cái miệng.
Lãnh Nhược Tư cúi đầu thì thấy Tư Nhi mở ra vạt áo của ta, cái miệng nho nhỏ chu ra hút đầu vú của ta. “Hình như nó đói bụng, ôm nó đi tìm bà vú đi” Ta không có khả năng có sữa cho nó bú đâu.
“Tốt !” Lãnh Nhược Tư muốn ôm hắn rời đi, nhưng Tư Nhi không chịu buông miệng.
“Sao lại thế này?” Bọn họ kinh ngạc hỏi.
Bọn họ hỏi ta, ta hỏi ai a ? “Triệt, ngươi không phải là có sữa chứ?” Mộ Dung Vân kinh hách nói.
A? Không thể nào? Lãnh Nhược Tư đưa tay bóp nhẹ ở đầu vú bên kia, quả thực có sữa chảy ra. Bọn họ bị dọa ngây người. Ô
~~ vì cái gì ta lại có sữa chứ?
“Triệt Nhi, trẫm thấy ngươi uy Tư Nhi tốt hơn !” Dù sao nó không chịu rời miệng.
Cũng không còn biện pháp nào khác không phải sao?
Cứ như vậy qua vài ngày. Bảy ngày sau, Mộ Dung Vân thần bí đến tìm ta “Triệt, ca ca có thể thương lượng một việc với ngươi hay không a?”
“Chuyện gì?”
“Cái kia…… Có thể để ca đem Tư Nhi về Mộ Dung quốc được không?” Mộ Dung Vân khó xử nói.
“A? Vì cái gì a?” Vì cái gì muốn mang Tư Nhi về Mộ Dung quốc chứ?
“Ngươi cũng biết ca ca không có khả năng cùng hậu cung phi tử sinh hài tử mà. Cho nên ta muốn đem ngôi vị hoàng đế Mộ Dung quốc truyền cho Tư Nhi !” Như vậy gia nghiệp tổ tông cũng sẽ không giao cho người ngoài, hắn cũng không thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông.
“A? Ta không cần ! Ta mới không cần Tư Nhi làm Hoàng Thượng đâu !” Nó làm người bình thường thì tốt hơn.
“Nhưng……” Mộ Dung Vân còn muốn nói cái gì thời điểm.
Lãnh Nhược Tư lúc này vọt vào “Mộ Dung Vân, lá gan ngươi cũng không nhỏ a ! Định thừa dịp trẫm không ở đây mà bắt cóc nhi tử của trẫm sao?” Hơn nữa đó lại là đứa con bảo bối nhất trong lòng hắn.
“Cái gì mà bắt cóc ? Ta cũng là cậu của nó mà !” Mộ Dung Vân tuyệt không cảm thấy bản thân làm sai chuyện gì.
Lãnh Nhược Tư vừa định phát hỏa thì Hứa Dương đến “Hứa Dương, ngươi đã đến rồi !”
“Đúng vậy ! Ta đến để nói lời từ biệt với các ngươi a !”
“Vì cái gì phải đi nhanh như vậy a?” Không thể ở lại thêm vài ngày nữa sao?
“Bởi vì ta muốn đi tìm người kết hôn sinh hài tử cho ta, để tương lai nó sẽ cưới Tư Nhi a !” Nếu không Tư Nhi sẽ bị người khác cướp mất.
“Cái gì ? Cưới nhi tử của trẫm? Trẫm mới không đáp ứng đâu !” Vì cái gì không phải hài tử hắn gả lại đây a !
“Ngươi không đáp ứng cũng vô dụng. Được rồi, ta đi trước !” Hứa Dương xoay người muốn rời đi.
“Đợi chút, Hứa Dương ta tiễn ngươi, các ngươi ở đây chờ đi !” Ta lôi kéo Hứa Dương thần thần bí bí đi ra ngoài.
Ta vui vẻ trở lại “Triệt Nhi, ngươi có chuyện gì ?” Vì cái gì không cho hắn đi theo a?
“Không có gì. Ca ca, ngươi đi gọi lão công ngươi tới đây đi, ta có lời muốn nói !” Ta hướng Mộ Dung Vân nhướng nhướng mày.
Mộ Dung Vân vội vàng đi gọi Lăng Vân “Triệt Nhi, ngươi muốn làm gì a?” Giống như có vấn đề nga!
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết”. Ta đi lấy vài chén trà đến.
Một hồi hai người bọn họ đến đây sau, ta đem trà phân cho bọn họ “Ca ca, Lăng, các ngươi đều muốn mang Tư Nhi về Mộ Dung quốc sao?” Ta cường điệu hỏi.
“Đúng vậy !” Mộ Dung Vân mãnh liệt gật đầu.
“Triệt, ngươi cũng không hy vọng Mộ Dung quốc giao cho ngoại nhân mà đúng không? Cho nên ca ca ngươi hy vọng ngươi có thể……” Lăng Vân khó xử nói.
“Ok ta đã biết. Các ngươi uống trà trước, uống xong ta sẽ nói cho các ngươi đáp án !” Ta tặc cười nói.
Bọn họ nghi hoặc uống hết “Đáp án của ta chính là ….không thể !”
“Cái gì? Triệt ngươi sẽ không để……” Mộ Dung Vân cầu xin ta.
“Yên tâm đi ! Người kế thừa Mộ Dung quốc tương lai trăm phần trăm là người của Mộ Dung gia !” Nhưng không phải con ta.
“Triệt Nhi, ngươi……” Lãnh Nhược Tư không thể tin được nhìn ta.
“Triệt, cám ơn ngươi !” Triệt thật tốt.
“Ca ca, ngươi không cần cảm tạ ta. Ta cái gì cũng không có làm, bởi vì tiếp tục ngôi vị hoàng đế của người chính là nhi tử của ngươi !”
“Cái gì? Con ta? Triệt, ngươi không mắc bệnh gì chứ?” Hắn còn chưa có con kế tự đâu.
“Ta tất nhiên là không sao rồi. Vừa rồi ta đã cho vào chung trà của ca ca sinh tử dược mà Hứa Dương đã cho ta ăn. Lăng Vân, hảo hảo mang ca ca ta về nhà cố gắng làm chuyện cần làm đi !” Ha ha ha
này thật sự là chủ ý tốt a !
“Ta không cần !” Hắn đường đường là cửu ngũ chí tôn, như thế nào lại có thể sinh hài tử chứ?
Lăng Vân cảm kích nhìn ta, sau đó hắn liền mạnh mẽ áp Mộ Dung Vân, hướng chúng ta cáo từ để về nước cố gắng. Bọn họ đi rồi, Lãnh Nhược Tư ôm chặt lấy ta “Triệt Nhi, ngươi thật đúng là thông minh a !”
“Đó là đương nhiên. Ngươi cũng không ngẫm lại ta là ai a?” Ta vừa ý không thôi.
Đời này của Lãnh Nhược Tư quyết định đúng đắn nhất chính là cưới Mộ Dung Triệt. Bởi vì có y, thế giới của hắn mới có thể trở nên tốt đẹp như vậy, hạnh phúc như vậy. Lúc ánh tịch dương chìm vào màn đêm, ta cùng Lãnh Nhược Tư ôm nhau như hòa làm một khiến cho mọi thứ xung quanh có lẻ vì thế mà phá lệ hạnh phúc, hạnh phúc……