“Vân, nghe nói Lãnh Nhược Tư ngất đi rồi. Chúng ta hẳn nên phái ngự y đi xem”. Vì hai quốc hữu hảo hẳn phải làm như vậy .
“Phái cái gì mà phái? Hắn chết là tốt nhất, trẫm muốn đuổi hắn đi” Mộ Dung Vân sinh khí không thôi.
“Vân ngươi đi đâu chứ?” Lăng Vân khó hiểu hỏi.
“Trẫm đi đuổi người” Mộ Dung Vân đi ra ngoài.
Bọn họ vừa bước tới ngoài cửa phòng Lãnh Nhược Tư đã nghe thấy Hạo Nhiên bất mãn: “Xem như Mộ Dung Triệt đáng thương hại, nhưng cũng không thể thương tổn Hoàng Thượng a! Là hắn hạ độc hại Hoàng Thượng trước”.
“Vương gia không có hạ độc” Tiểu Lan giải thích.
“Cái gì không có? Trừ bỏ hắn thì còn ai vào đây?” Hạo Nhiên nhận định cho là ta làm .
“Không phải, đến cả Hoàng Thượng cho tới bây giờ không hề hoài nghi Vương gia, tin tưởng Vương gia, Hoàng Thượng sở dĩ đuổi Vương gia đi là vì muốn bảo hộ hắn, nào biết lại thành …… Hoàng Thượng ngay từ đầu chỉ biết là Hàn Băng hạ độc, Hoàng Thượng đuổi Vương gia đi là vì hắn biết Hàn Băng nhất định sẽ tìm nhược điểm của người mà xuống tay, cho nên Hoàng Thượng mới nhẫn tâm xa Vương gia”
Hạo Nhiên ngây dại “Hạo Nhiên, ca ca biết ngươi thực phản cảm Vương gia, ngươi cho rằng hắn là người Mộ Dung quốc nên không có khả năng dùng chân tâm đối đãi Hoàng Thượng. Vậy ngươi sao không dùng chân tâm tìm hiểu Vương gia, chờ ngươi hiểu biết rồi, ngươi sẽ biết Vương gia là một nam tử hán, dám làm dám chịu đồng thời lại cùng hài tử giống nhau rất đơn thuần”. Huy Hoàng tự thuật lại trong lòng ý tưởng.
“Thật chứ?” Có lẽ hắn thật sự là quá võ đoán, lẻ nào hắn đã sai.
“Vân, xem ra Lãnh Nhược Tư là yêu say đắm Triệt. Ngươi giúp bọn hắn đi !” Như vậy hắn mới có thể khôi phục phúc lợi chính mình.
“Trẫm mới không làm! Triệt khả ái như vậy, xinh đẹp như vậy, trẫm mới không muốn đem hắn tống xuất đâu !” Hắn là bảo bối đệ đệ như thế nào có thể đem cho người khác chứ?
“Vân ngươi không tính đem Triệt lưu lại cả đời chứ?” Trời a! Kia thì hắn làm sao bây giờ?
“Trẫm chính là nghĩ như vậy”. Mộ Dung Vân vui vẻ nói.
Xong rồi, tính phúc sinh hoạt về sau của hắn chỉ có thể trông cậy vào Lãnh Nhược Tư . Nếu y không làm được không phải hắn liền thảm, trong chốc lát Lãnh nhược tư đã tỉnh “Hoàng Thượng ngài không sao rồi chứ?”
“Trẫm không có việc gì, trẫm muốn đến nhìn Triệt Nhi”. Lãnh Nhược Tư vội vàng xuống giường.
“Hoàng Thượng, ngài vẫn là đừng đến tốt hơn, không sẽ lại kích động đến Vương gia”. Huy Hoàng khuyên can Lãnh Nhược Tư.
“Trẫm chỉ là muốn đi xem, sẽ không đánh thức hắn” Lãnh Nhược Tư lo lắng không thôi.
Huy Hoàng mang Lãnh Nhược Tư đi vào phòng của ta, Lãnh Nhược Tư thấy trong lúc ta ngủ mơ không ngừng rơi lệ nên lòng hắn đau không thôi. Triệt Nhi tại sao có thể như vậy? Sắc mặt trắng đến thảm như vậy, thân mình so với trước càng thêm đơn bạc, Lãnh Nhược Tư đau lòng lấy tay muốn sờ sờ ta “Hoàng Thượng không nên, ngài sẽ dọa Vương gia”. Tiểu Hương khuyên can hắn.
“Nhưng vẫn không thể để Triệt Nhi mãi như vậy được?”
Lúc này Mộ Dung Vân đến, hắn liếc mắt nhìn Lãnh Nhược Tư một cái. Hừ! Nếu không thấy hắn thật tâm yêu Triệt, y sớm đuổi hắn đi, Mộ Dung Vân đến bên giường lấy tay ôm lấy ta rồi vỗ về ta “Triệt không có việc gì, có ca ca ở đây. Không có việc gì, Triệt tỉnh tỉnh”.
Do hắn không ngừng lay lay, ta sợ hãi mở to mắt “Triệt, không có việc gì, hết thảy đều có ca ca ở đây rồi”
Ta gật gật đầu “Triệt đừng khóc, đến uống thuốc nào”. Mộ Dung Vân uy ta.
Ân…… Thuốc này quá đắng nga! Ta oán giận nhìn Mộ Dung Vân “Triệt, ca ca biết thuốc này rất đắng nhưng thuốc đắng dã tật mà !”
Ta cầm lấy giấy bút bên giường viết vài chữ “Ta muốn đường, bánh hoa quế”
“Hảo, hảo, người đâu mau mang đến. Triệt, ngươi đã lớn như vậy rồi mà tính tình vẫn như trẻ con”. Mộ Dung Vân buồn cười không thôi.
Ta tiếp tục viết “Thuốc này rất đắng. Ca ca, ta không uống được không?” Ta cầu xin nhìn hắn.
“Không được. Triệt ngoan ngoãn uống dược đi, không thì thân thể làm sao khỏe lên được?”
Ta lại tức giận viết câu: “Uống cũng sẽ không tốt !”
Những lời này làm tâm Lãnh Nhược Tư đau đớn thật sâu. Mộ Dung Vân thừa dịp ta không chú ý uy ta một ngụm thuốc, bởi vì trước đó không biết hơn nữa thuốc này quá đắng, ta liền “Khụ khụ……” Ta khụ đến nước mắt đều đi ra.
“Triệt! người đâu, mau truyền ngự y”. Mộ Dung Vân sợ hãi.
“Triệt Nhi……” Lãnh Nhược Tư khẩn trương nhìn ta.
Ta lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, ta oán hận nhìn hắn. Nếu không phải tại hắn, ta như thế nào lại biến thành như vậy? Không bao lâu ta chịu không nổi liền ngất xỉu, ngự y đến chẩn trị xong “Hoàng Thượng, Vương gia chỉ là nuốt không trôi dẫn tới khụ mới ra như vậy, không có việc gì” Bạn đang ?
Nghe xong mọi người mới an tâm mà đi ra ngoài, để cho ta hảo hảo nghỉ ngơi. Chờ khi ta tái tỉnh lại thì thấy Tiểu Hương cùng Tiểu Lan canh giữ ở bên cạnh “Vương gia, ngài tỉnh. Có khó chịu chỗ nào không?” Tiểu Lan lo lắng hỏi.
Ta lắc đầu, Tiểu Lan bộ dáng có chuyện muốn nói nhưng lại thôi. Ta ngồi xuống cầm lấy giấy bút “Tiểu Lan, ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?”
Ta gật gật đầu “Vương gia, Hoàng Thượng cho tới bây giờ không có hoài nghi ngài”
“Ngươi gạt người”. Vậy hắn vì cái đuổi ta đi a? Nếu hắn không đuổi ta đi, ta cũng sẽ không……
“Vương gia, Tiểu Lan không lừa ngài” Tiểu Lan đem sự tình đầu đuôi nói cho ta biết .
Thì ra là như vậy, hừ! Vẫn là không thể tha thứ, ta ở trong mắt hắn là hạng người chỉ có thể cùng hưởng phú quý nhưng không thể cùng chịu hoạn nạn, ta mới không tha thứ hắn đâu! Mệt mỏi quá, ta lại tiếp tục ngủ. Sau vài ngày, ta biết Lãnh Nhược Tư luôn luôn ở ngoài cửa nhưng do sợ ta kích động mà không dám tiến vào. Giữa trưa hôm nay, ta một mình ngủ như mọi khi, chăn bị ta đá rớt ra, Lãnh Nhược Tư sốt ruột tiến vào giúp ta đắp lại chăn, cho dù nhẹ như vậy nhưng vẫn có chấn độn làm bừng tỉnh người luôn mê man là ta.
Ta mở to mắt nhìn hắn, thân mình rút lui về phía sau. Hắn ở khoảng cách thân cận với ta quá mức làm cho ta không thích ứng “Thực xin lỗi. Triệt Nhi đã đánh thức ngươi, trẫm đi ra ngoài trước” Nói xong liền đi ra ngoài.
Ta do dự mãi cuối cùng vẫn kéo áo hắn lại, viết câu “Ngươi không có gì nói với ta hay sao?”
Lãnh Nhược Tư nửa ngày không nói gì, ta sinh khí viết câu “Ngươi ra ngoài cho ta”
Lãnh Nhược Tư thật sự đi rồi. Đáng giận, đến cả câu giải thích cũng không có ư? Sao không dụ dỗ ta a? Hừ! giết chết Lãnh Nhược Tư, chặt chết Lãnh Nhược Tư, ta chán ghét nhất ngươi. Lãnh Nhược Tư sau khi rời khỏi liền đụng phải Tiểu Lan “Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy?” Như thế nào lại ngơ ngác như vậy?
Lãnh Nhược Tư đem sự tình nói cho Tiểu Lan. Tiểu Lan tức giận đến hận không thể đánh cho hắn một cái “Hoàng Thượng, ngài thật sự là tên ngu ngốc! Vương gia nói như vậy chính là đồng ý cho ngài cơ hội giải thích. Ngài chỉ cần cùng Vương gia giải thích rõ ràng sau đó dụ ngọt hắn không phải tốt rồi sao?”
Là như thế này a? Lãnh Nhược Tư vội vàng chạy về chỗ ta, hắn xông vào, ta sinh khí nhìn hắn viết câu “Ngươi trở về làm gì chứ?”
“Triệt Nhi, thực xin lỗi. Trẫm vốn định bảo hộ ngươi không nghĩ tới ngược lại hại ngươi, mang đến cho ngươi thống khổ lớn hơn”. Lãnh Nhược Tư đau lòng không thôi.
“Trừ bỏ giải thích ra ngươi không có gì khác để nói sao?” Hừ! Sao không dụ ngọt ta a? Nói vài câu dễ nghe bộ khó lắm sao?
Còn muốn hắn nói gì nữa a? Hắn không phải đã giải thích rồi sao? Dù sao xem ra Triệt Nhi gần 80% đã muốn tha thứ hắn. Thấy hắn nửa ngày không nói chuyện “Ta chán ghét nhất ngươi, chán ghét ngươi”
Ta tức giận dùng sức đánh hắn. Chút khí lực ấy so với hắn mà nói giống như con muỗi đốt mà thôi “Triệt Nhi, đừng nóng giận. Không thì thân mình làm sao chịu nổi”. Hắn trấn an ta.
“Hừ ! Ngươi ra ngoài cho ta, ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi”. Thật sự là tên đầu gỗ không hiểu tâm tình là gì mà.
Lãnh Nhược Tư không rõ ta vì cái gì sinh khí. Thấy ta không để ý tới hắn, đành phải giúp ta đắp lại cái chăn rồi ly khai. Triệt Nhi rốt cuộc tại sao lại sinh khí? Người khác nói tâm nữ nhân sâu như đáy biển, hắn thấy nam nhân cũng như vậy, thật sự là không rõ.