Đầu Lạc Vũ Miên ong ong, tay chân không động đậy được khiến cô giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Chưa kịp xác định bản thân đang bị làm sao, chỗ tối đen như mực này bắt đầu nghiêng trái nghiêng phải liên tục va chạm rầm rầm không dứt.
Cô vội dí sát vào một góc, nhìn chằm chằm cổ tay cổ chân tê mỏi của mình rồi lẩm bẩm:
- Cái dây trong suốt này là gì vậy? Buộc chặt không nhúc nhích nổi nhưng lại không cứa rít đau đớn, phải làm sao để nó đứt đây...
"Uỳnh!"
Theo tiếng vang lớn là cả không gian bị xóc nảy đâm sầm vào cái gì đó.
Không giữ cân bằng được, thiếu nữ trượt thẳng về phía đối diện, trán đập bộp một phát đau điếng, cơ thể run rẩy.
Chẳng sờ cũng biết trán đã thâm đỏ, một tiếng sau chắc chắn sẽ sưng rộp vằn tia máu.
Đang lơ mơ chếch choáng giờ đơ máy luôn, Lạc Vũ Miên cuộn tròn trên sàn, đoán ra bản thân đang ở trên xe ô tô, nhưng ai là người nhốt cô ở đây? Ai đang lái xe? Là bọn buôn người hay đám xẻo nội tạng người để đi bán?
Cô liếc mắt nhìn xung quanh, bốn phía kín mít tối sầm, không có một đồ vật nào ở đây, hơn nữa ngoại trừ tiếng vang vọng đinh tai nhức óc ra thì những va đập nhỏ như bị che tiếng nên cô không nghe thấy.
Trước kia bố từng nói muốn có một chiếc ôtô ngăn cách năm mươi phần trăm âm thanh bên ngoài, nhưng chỉ thế thôi đã bị đấu giá một trăm triệu đô la, còn loại che bớt chín mươi phần trăm chỉ có những người thân phận cao chót vót mới có cơ hội có được.
Nghĩa là kẻ nhốt cô không hề bình thường, ít nhất tài chính sung túc hoặc có năng lực cướp đoạt xe từ người địa vị cao, kiểu nào cũng khiến cô sợ hãi.
"Ầm... Ầm... Đoàng!"
Lạc Vũ Miên hoảng hốt hét lên:
"Aaaaaaaa, là tiếng súng!"
Mặt cô trắng bệch, sự bình tĩnh bỗng tan biến hết, trái tim đập thùng thùng, toàn thân mềm nhũn không còn sức lực động đậy, nỗi sợ bao trùm mọi suy nghĩ, giờ trong đầu chỉ còn lặp đi lặp lại thanh âm: cô sẽ chết, cô sắp chết rồi, không thể thoát đi được...
Một cô gái chưa bao giờ trải qua sự chông gai của cuộc sống, chân yếu tay mềm lại đột nhiên lâm vào hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc không biết tự cứu giúp bản thân kiểu gì, vậy nên giờ bất lực khóc òa lên như đứa trẻ.
Khóc còn không dám khóc to, sợ bị người khác phát hiện chính mình đã tỉnh, nhỡ đâu đối phương mở cửa xông vào chuốc thêm thuốc mê hoặc lôi cô làm gì đó thì sao?
Mắt lờ đờ, da dẻ lạnh toát, mồ hôi chảy ướt đẫm cơ thể, đôi môi nhợt nhạt khẽ thều thào:
- Bố, mẹ, anh, chị, cứu em với...