"À, ta nghe nói chỉ một tiên pháp bình thường cũng cần phải mất mười hai năm. Hoàng thượng ngài...có không?" Đôi mắt Ngải Thiển phát sáng rạng rỡ, nói không chút để ý.
Hiên Viên Hoặc nghe mà chấn động cả người. Hắn phải ở núi Tử Nguyệt trong thời gian dài như vậy sao? Vậy Đông Hiên Viên thì sao? Vài chục năm sau, trong tay hắn còn có thực quyền ở Đông Hiên Viên không?
Môi Ngải Thiển cong lên, đã tính trước được phản ứng của Hiên Viên Hoặc.
"Miệng cô nương thật khéo." Hiên Viên Ngọc phe phẩy quạt, thân hình chợt lóe lên, áp sát vào người Ngải Thiển.
Nàng còn chưa kịp cảm thấy áp bách thì Hiên Viên Ngọc đã bị một cỗ sức mạnh vô hình đẩy lui hai trượng.
Hiên Viên Ngọc vận lực đững vững, nhìn lên trên điện. Đôi mắt sáng ngời của Nguyệt Ca đang nhìn hắn. Thì ra là Nguyệt đại môn chủ chủ động ra tay. Hiên Viên Ngọc nhếch môi nở nụ cười kỳ lạ, vài phần tà mị, vài phần mỉa mai. Hắn chỉ là người phàm, sao có thể đấu với người đứng đầu trong tiên giới được?
"Trẫm không quan tâm mất bao lâu. Dù là một trăm năm, vài trăm năm trẫm cũng nhất định phải học." Hiên Viên Hoặc cân nhắc một lát rồi ra quyết định.
Ngải Thiển không chú ý tới đoạn nhạc đệm nho nhỏ giữa Nguyệt Ca và Hiên Viên Ngọc, nghe xong lời của Hiên Viên Hoặc thì liền không nói gì nữa.
Vân Chiến nhìn Ngải Thiển, nói: "Tuy tiên giới có trách nhiệm với nhân giới nhưng nhân - tiên hai giới không ảnh hưởng gì tới nhau. Đế vương của nhân giới không thể vào tiên môn được."
Đã nói đến mức này nên Hiên Viên Hoặc không biết phải nói lại như thế nào nữa, đành dùng ánh mắt cầu giúp đỡ với Hiên Viên Ngọc. Bào đệ này của hắn từ trước tới nay thông minh vô cùng, may ra đệ ấy có thể đối phó được.
Hiên Viên Ngọc nhận ánh mắt của hoàng huynh nhưng chỉ cười tà tà, đôi mắt đào hoa tiếp tục nhìn Nguyệt Ca.
Không đợi Hiên Viên Ngọc mở miệng, Nguyệt Ca đột nhiên cả người cả ghế lóe lên, bóng dáng trắng như tuyết biến mất không thấy như sao băng.
"Sư đệ, chờ một chút." Hai người Vân Chiến và Lưu Niên một huyền một đen theo sát sau đó, chỉ chớp mắt đã không thấy.
Làn sương trắng trở nên đậm hơn, theo sau đó là một đám mây đen rất nặng cuồn cuộn bay tới từ phía đông khiến làn sương trắng tan đi. Bóng tối u ám khiến người ta ngạt thở.
Ngải Thiển biết rõ mùi khủng bố này. Là Tàn Diên tới. Đang lúc không biết phải làm sao thì bóng dáng trắng như tuyết của Nguyệt Ca đã hối hả cắt qua đám mây đen mà tới.
"Không sao." Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến trái tim căng thẳng của Ngải Thiển thả lỏng.
Nàng lộ ra má lúm đồng tiền say lòng người, cười ngọt ngào: "Ừm, con sẽ bảo vệ tốt bản thân mình, không sợ."
"Có chuyện gì vậy?" Hiên Viên Hoặc vẫn đứng tại chỗ, trong giọng nói lộ ra chút căng thẳng, lại thêm chút hưng phấn và mong đợi.
Nguyệt Ca nhìn huynh đệ Hiên Viên, liếc mắt một cái, bỗng giương tay lên, liền bao hai người vào vòng bảo vệ.
Hiên Viên Ngọc cúi đầu nhìn ánh sáng trắng bao quanh mình, cười châm biếm: "Nguyệt môn chủ, đại ân này Giác sẽ không quên."
Lúc này ở đằng trước mơ hồ có tiếng tiểu ma quái của Ma giới rống lên, còn kèm theo tiếng gầm thét của Vân Chiến.
Nguyệt Ca hờ hững liếc Hiên Viên Ngọc, cảm xúc không dao động, bảo vệ Ngải Thiển thật tốt rồi lắc mình biến mất.
Ngải Thiển chu môi đầy bất mãn. Nàng có tiên cốt, cũng có thể đi hỗ trợ mà. Sao lại che chở như thể nàng là đồ bỏ đi thế? Không thích! Nhưng thấy hai người Hiên Viên Ngọc cũng không thể làm gì, chỉ có thể đứng ngốc tại chỗ nên tâm trạng nàng cũng cân bằng hơn.
Phía trước, trúc xanh dày đặc bao quanh, hơn trăm tên tiểu ma tóc đen bù xù hình dạng kỳ dị bao vây lấy ba người Nguyệt Ca. Nhưng không thấy bóng dáng Tàn Diên trong đó.
"Một đám tới Tử Nguyệt Môn giương oai." Vân Chiến hừ lạnh một tiếng, bảo kiếm hàng ma dài ba thước trong tay bổ xuống trên không, vài con ma nhỏ liền hóa thành tro bụi.