"Tên là Ngọc, tự là Giác, phong hào là Tiêu Dao vương gia." Hiên Viên Ngọc thẳng thắn báo tên của mình.
"Hiên Viên Ngọc..." Ngải Thiển cúi đầu. Ngọc...Nàng nghĩ tới ngọc thật.
"Không sai. Tên này rất dễ nghe nhỉ? Cô nương cứ gọi thẳng bổn vương là Ngọc là được rồi. Xin hỏi phương danh của cô nương là gì?" Hiên Viên Ngọc phe phẩy quạt ngọc hết sức tiêu sái.
Hiên Viên Hoặc nghe mà trợn mắt há hốc miệng, khuôn mặt tuấn mỹ hơn đờ ra. Hoàng đệ vừa nói gì? Để Ngải Thiển gọi thẳng tên của đệ ấy? Vậy mà đệ ấy lại cho Ngải Thiển đặc quyền này. Chẳng lẽ hoàng đệ nhìn trúng Ngải Thiển rồi?
"Ngải Thiển." Nàng cũng thẳng thắn nói ra tên mình. Nhưng nàng sẽ không gọi hắn là Ngọc đâu, ghê tởm chết. Nàng quen thuộc với hắn thế à? Thật là, bày đặt quen thân gì chứ.
"Bây giờ đang là đại hội bái sư, hai vị công tử có chuyện gì thì đợi tới lúc đại hội hết thúc được không?" Nguyệt Ca duyển chuyển cắt ngang, vẻ mặt bình tĩnh. Hai người này là người cao quý nhất, hai giới nhân - tiên luôn hòa bình, vả lại trách nhiệm của tiên chính là bảo vệ nhân gian bình an nên tự nhiên hắn đối đãi với họ lễ độ có thừa.
"Được." Hiên Viên Ngọc không dị nghị gì, tiêu sái tới bên cạnh, nhìn Ngải Thiển không chớp mắt.
Hiên Viên Hoặc chần chừ nói: "Ta cũng muốn bái sư."
Vân Chiến gật đầu. Hắn còn chờ thu người này làm đồ đệ đây.
Nguyệt Ca nói không nhanh không chậm: "Công tử thân là đế vương của nhân gian, há có thể vào tiên môn của ta?"
"Sao lại không thể?" Hiên Viên Hoặc hỏi lại.
"Tu tiên là phải cắt đứt toàn bộ trần duyên với nhân gian. Công tử đã chuẩn bị làm tốt việc này chưa?" Nguyệt Ca thanh nhã hỏi, bộ áo trắng hơi di chuyển, tiên cốt đầy người.
"Việc này..." Hiên Viên Hoặc xấu hổ nhìn Nguyệt Ca. Hắn chỉ vào Tử Nguyệt Môn bái sư một mình, không mang theo một thị vệ nào, quyết tâm tuy lớn nhưng không định buông bỏ vị trí đế vương ở nhân gian.
"Môn chủ có thể nể mặt một chút, châm chước vài phần được không? Hoàng huynh ta thân là hoàng đế của Đông Hiên Viên, luôn cần chính yêu dân, đến học tiên thuật cũng là vì Đông Hiên Viên. Môn chủ đã thành thần tiên, sao không thành toàn cho phần tâm ý này của hoàng huynh ta?" Hiên Viên Ngọc nói có tình có lý.
Nếu Nguyệt Ca không đồng ý thì đúng là có vẻ không hiểu nhân tình thế thái.
Nhưng Nguyệt Ca không vội vàng, vẫn ôn nhã nói: "Công tử có tâm muốn bảo vệ bách tính, bản tôn có thể hiểu được. Nhưng tiên có tiên quy, sao có thể tùy ý phá vỡ quy củ được? Nếu không sau này người phàm đều lấy lý do này để đến đây tu tiên nhưng không dứt trần duyên. Vậy môn quy của tiên môn ta ở đâu?"
"Môn chủ đang dùng suy nghĩ của dân thường để so với hoàng huynh ta ư?" Hiên Viên Ngọc hỏi vặn lại.
Hiên Viên Hoặc thấy Hiên Viên Ngọc nói hơi nặng, định mở miệng ngăn lại.
Nguyệt Ca lại nói: "Trong mắt tiên môn, chúng sinh bình đẳng, không ai tôn (quý) ai ti (tiện)."
Hiên Viên từ chối cho ý cười mà chỉ cười, vẻ mặt đầy khinh thường với những lời này. Chu sa nơi đầu lông mày càng đỏ hơn, thêm vẻ yêu nghiệt khiến Ngải Thiển nhìn mà kinh thán không thôi.
"Môn chủ đừng trách. Hoàng đệ luôn nói chuyện hơi lỗ mãng như thế. Môn chủ..." Hiên Viên Hoặc sốt ruột giải thích.
Vân Chiến mở miệng ngắt lời Hiên Viên Hoặc: "Nhị vị công tử đừng nhiều lời nữa. Trước đây là bổn tọa sơ sót, một long chỉ nhìn tới chuyện công tử có tuệ căn tu tiên mà quên mất tiên quy, may có sư đệ nhắc nhở. Mời nhị vị công tử về đi. Nếu cắt đứt mọi chuyện phàm trần nơi nhân gian thì hãy trở lại Tử Nguyệt Môn, bổn tọa có thể phá lệ mà thu làm đồ đệ."
"Việc này..." Đáy lòng Hiên Viên Hoặc rối rắm. Nhất định phải buông bỏ sao? Hắn luyến tiếc địa vị tôn quý nhất nhân gian kia, cũng muốn trường sinh bất lão. Vì sao không thể vẹn cả đôi đường? Hắn phải lựa chọn thế nào đây?
"Chuyện bái sư chúng ta có thể thương lượng lại. Môn chủ vẫn nên tiến hành đại hội bái sư đi." Hiên Viên Ngọc hất cằm về phía những người đang chờ bái sư, nhắc nhở.
Nhưng hắn không biết rằng những người đó vừa nghe liền trợn mắt há hốc miệng, sớm đã quên việc chính của mình.