“Được rồi, các vị đều là người có thể vào Tử Nguyệt Môn. Sau đây chính là sự chọn lựa lẫn nhau.” A Thương lại cao giọng nói.
“Chọn lựa thế nào?” Có người trong đó hoang mang hỏi.
“Các vị tự chọn sư phụ theo ý mình, sau đó sư phụ sẽ viết tên người vừa ý lại. Nếu hai bên khớp với nhau thì trực tiếp bái sư. Ngoài ra nếu hai bên không chọn giống nhau thì lại chọn lại lần nữa.”A
Thương nhẫn nại giải thích.
Mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
A Tien bước lên trước, phát cho mỗi người một bộ giấy bút. Mà bên này, ngoài ba huynh đệ môn chủ thì còn vài đồ đệ của Vân Chiến va Lưu Niên có đủ tư cách nhận đồ đệ. Cho nên bọn họ cũng muốn nhận. Thậm chí ngay cả đồ đệ của đồ đệ bọn ho, tức là đồ tôn cũng có thể thu đồ đệ rồi... Nên mỗi người tự biến ra giấy bút bắt đầu viết đồ đệ vừa ý trong sồ những người được chọn.
A Thương – đồ đệ của Vân Chiến cũng cần phải thu đồ đệ. Hắn đảo mắt qua hai mươi người này rồi cúi đầu bắt đầu viết.
Nguyệt Ca không hề động. Ngải Thiển cũng không động...chỉ lẳng lặng nhin' mọi người.
A Tiên phát giấy bút cho những người tới bái sư kia xong nhìn Ngải Thiển nhất thời liền chần chừ. Trước kia đã nghe nói Ngải Thiển muốn bái môn chủ làm sư phụ. Vậy bây giờ hắn có cần phải để Ngải Thiển tham gia lựa chọn không? Hắn đứng đó chần chừ. A Thương ngẩng đầu lên, liếc mắt với hắn mà hắn không thấy.
“A Tiên.” Nguyệt Ca thản nhiên nói.
“Ở đây ạ”. a Tiên bước lên ngay lập tức.
Nghe Nguyệt Ca nói, mọi người đang vùi đầu viết tên liền nhao nhao ngẩng đầu, hai mắt tập trung trên người hắn.
Nguyệt Ca cười nhợt nhạt, thản nhiên nói:”Lấy một bộ giấy bút lại đây.”
“Vâng ạ”A Tiên được lệnh, lập tức cung kính dâng giấy bút lên. Nguyệt Ca nhận lấy, đưa ngay cho Ngải Thiển.
Nàng vươn tay ra nhận, cười nghịch ngợm, hiểu ý mà đặt bút.
Những người khác nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt không giống nhau. Nam tử tới bái sư thấy Ngải Thiển nhhu7 thế thật đáng yêu, bày ra vẻ rất coi trọng, nhất thời trong lòng nổi lên tâm tư. Mà những nữ tử kia nhìn Ngải Thiển, nhớ tới lời đồn trước kia, cảm thấy thật tuyệt vọng. Chẳng lẽ bọn họ thực sự không có chút hy vọng nào?
Vân Chiến cười cười. Bây giờ hắn không còn bài xích chuyện Nguyệt Ca thu Ngải Thiển làm đồ đệ nữa. Mặt Lưu Niên vẫn không có biểu cảm gì như cũ.
Chỉ viết một cái tên thôi nên mọi người thu bút rất nhanh.
A Tiên thu hết danh sách lại, so sánh từng tờ một, nói ra từng cái tên.
Kết quả, A Thương chọn Vương Thiệu, Vương Thiệu chọn A Thương, Trương Ộ chọn Lưu Niên, Lưu Niên chọn Trương Lộ. Vậy là hai đôi này lập tức bái sư thu đồ đệ, chỉ hành lễ mà không bái lạy chính thức. Tự nhiên Nguyệt Ca và Ngải Thiển cũng chọn nhau nên dĩ nhiên thành một đôi thầy trò.
Đa phần những người khác đều chọn Nguyệt Ca nhưng hắn chỉ chọn Ngải Thiển.
Những nữ tử kia, tức giận bất bình nhưng cũng đành chịu.
Ngải Thiển đi xuống điện, quỳ xuống đất theo quy cũ, nhận lấy trà nóng A Tiên đã chuẩn bị sẵn.
“Sư phụ ở trên xin nhận một lạy của đồ nhi.” Hai tay Ngải Thiện nâng lên, dâng trà nóng.
Nguyệt Ca vươn tay, cách không nhận lấy chén trà, mỉm cười rồi ngửa đầu uống cạn.
A Thương đưa tay nhận lấy cái chén rỗng.
“Đứng lên đi, sau này con chính là đồ đệ duy nhất của Nguyệt Ca ta. Ta nhất định sẽ bảo vệ con.” Nguyệt Ca thanh thanh đạm đạm nói, ngữ khí rất nhẹ, rất nhu hòa!
Ngải thiển nghe những lời nhu lời hứa này, cũng kinh hãi mà trợn mắt há mồm, tâm trạng trào dâng tựa như đã từng....Lâu thật lâu trước kia nàng đã từng nghe những lời này. Cảm giác quen thuộc như vậy, chấn động quen thuộc như vậy.
“Sao vậy?” Nguyệt Ca nhìn Ngải Thiển không hiểu sao nơi đáy lòng cũng hơi mâu thuẫn. Coi như Ngải Thiển chính thức trở thành đồ đệ của hắn rồi. Hắn nên cui vẻ nhưng sao lại thấy có phần cô đơn, dường như chính hắn đã bày một cái bẫy cho mình, một cái bẫy đã sập rất nhiều lần mà không thoát ra được