Cười cái gì? Vân Chiến nhìn mà sửng sốt. Trong mắt Lưu Niên cũng tràn đầy khó hiểu.
"Không phải kêu bản tiểu thư ra ngoài sao? Đi nào." Ngải Thiển đi tới cạnh Vân Chiến, mặt rất bình tĩnh.
Ngược lại, Vân Chiến sửng sốt một chút mới lấy lại được tinh thần, nói: "Đi thôi!" Quyền chủ động về tay Ngải Thiển khi nào vậy?
Ngải Thiển đi phía trước, quần áo màu xanh tươi mát phiêu dật. Hai người Vân Chiến ngẩn ngơ theo sau. Nguyệt Ca nhìn, chỉ cười tủm tỉm không thôi, không theo sau.
Trước mặt Nguyệt Ca, Ngải Thiển sẽ bất giác xử sự như nha đầu đơn thuần, nhưng ở trước mặt người khác thì nàng trở nên đặc biệt thông minh, phát huy cá tính của mình như thường.
“Ặc, khụ khụ..” Có thế nào hắn cũng không thể nghĩ tới Ngải Thiển sẽ nói một câu như thế. Câu này còn khiến người ta kinh hoàng hơn hồi nãy. Vì thế hắn bị sặc bởi nước bọt của chính mình. “Á? Khâm phục ta cái gì?”
“Khâm phục thiên phú diễn kịch kinh người của huynh đó, sức tưởng
“Có ý gì?” Vân Chiến nghiêng đầu, không hiểu mà hỏi. Hắn không thể lý giải được những lời này nhưng có thể nghe ra ý châm biếm trong đó.
“Không hiểu à?” Ngải Thiển cũng nghiêng đầu, hỏi vặn lại. Vân Chiến lắc đầu, tỏ vẻ thật sự không hiểu.
Ngải Thiển cười khẽ: “Không hiểu thì muội sẽ không giải thích nhiều.”
“Muội…” Vân Chiến tức giận, chỉ tay về phía Ngải Thiển nhưng không thể thốt ra lời mắng.
Ngải Thiển cười yếu ớt, nhìn Vân Chiến đầy dịu dàng, mặt rất bình tĩnh.
Tay Vân Chiến run lên. Hắn tự an ủi mình rằng hắn đã tu thành tiên, không so đo với một cô bé người phàm, tuy rằng cô bé này đã có tiên cốt.
Ngay lúc Vân Chiến cố gắng ổn định cảm xúc của mình, Lưu Niên vẫn im lặng đứng bên cạnh bỗng mở miệng, giọng nói lạnh lùng, xém chút nữa là khiến Ngải Thiển lạnh đến phát đau: “Muội, đi đi.”
Lời ít ý nhiều, ba chữ vô cùng đơn giản đã biểu đạt trọn vẹn ý của
mình. Ngải Thiển sờ sờ mũi, vẻ mặt khâm phục, nhìn Lưu Niên, quả đúng là “Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân” *
* Trong “Hoạt kê liệt chuyện” của Sử ký: ‘thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân’. Ví với
bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
“Đúng, muội đi đi.” Vân Chiến phụ họa lời Lưu Niên. Sao hắn lại bị Ngải Thiển dắt mũi, quên mất mục đích của mình thế nhỉ?
“Vì sao?” Đôi mắt sáng rỡ của Ngải Thiển chứa đầy nghi hoặc, trở nên mờ mịt.
“Muội không thể đứng ở đây.” Vân Chiến vẫy vẫy tay, nói rất nghiêm
túc. Hắn thấy bản thân đúng là thay đổi không ít, đã biết cười. Nhưng đang nói chuyện nghiêm túc như thế này thì không thể cười được.
“Muội sẽ làm hại sư đệ.” Lúc Vân Chiến nói lời này thì rất nghiêm túc.
Hắn quyết định để cho Ngải Thiển rời đi, không chỉ vì Nguyệt Ca đã cho nàng tiên cốt. Tuy bọn hắn không tính ra được kiếp trước kiếp này của
Ngải Thiển nhưng có thể loáng thoáng tính ra trong tương lai nàng sẽ
có ảnh hưởng rất lớn tới Nguyệt Ca. Có lẽ là ảnh hưởng không tốt. Cho nên bọn họ nhất định phải bóp chết mọi khả năng từ trong trứng nước.
“Xin chỉ giáo?” Ngải Thiển lại khoanh tay trước ngực lần nữa, nhướng mày nhìn Vân Chiến. Sao lại coi nàng như ôn thần thế chứ?
“Muội đừng hỏi nhiều. Tóm lại là rời đi sớm đi.” Vân Chiến không dám
nhìn vào mắt Ngải Thiển. Đôi mắt đó quá trong, có cảm giác nàng nhìn thấu mọi thứ. Dưới ánh mắt chăm chú đó, bọn hắn có cảm giác mình quá ích kỷ.
Đôi mắt đen nhạt của Ngải Thiển lấp lánh, không nói nhiều mà chỉ lẳng lặng nhìn Vân Chiến, nhìn tới mức lòng dạ hắn bồn chồn, không thể nói ra lời nhẫn tâm.