Là nhị sư huynh "Ngải cô nương không ở lại thêm mấy ngày sao?" Thấy tên Ngải Thiển trên giao kèo, Lưu Đại cũng gọi thẳng họ cô.
“Không cần, chúng con phải về. Tạm biệt…” Ngải Thiển vung tay lên, đứng dậy giúp Nguyệt Ca đẩy xe lăn ra ngoài.
“Ngải cô nương đi thong thả”. Lưu Đại không giữ nữa, đứng dậy đưa Ngải Thiển ra ngoài. Để phát triển tửu lâu rất đơn giản, ý của ngải thiển chính là để Lưu Đại đi bình dân hóa con đường này, hợp tác nhiều mặt, kinh doanh đủ các loại. Một câu thôi : một vốn bốn lời.
Rời xa tửu lâu, Ngải Thiển cúi đầu hỏi “Nguyệt Nguyệt, chúng ta làm gì tiếp?”
“Về núi Tử Nguyệt được không?” Nguyệt Ca thanh nhã nói, ẩn đầy ý cười. Nha đầu vừa làm xong một việc, dường như rất hưng phấn.
“Được, về thôi”. Ngải Thiển không để ý chút nào. Dường như trấn Tây Lâm cũng không có gì có lời nữa, nên về núi Tử Nguyệt thôi
Ánh sáng trắng lóe lên, hai người biến mất.
Trực tiếp về điện Tử Nguyệt, Ngải Thiển vừa mở mắt thì thấy trong điện có vài người đang ngây ra. Ngoài Vân Chiến và A Thương mà nàng biết thì còn có một người khác. Khuôn mặt chỉ khoảng 20 tuổi, mặc quần áo màu đen, khuôn mặt góc cạnh, môi mím thành một đường thẳng, cương nghị, lạnh như băng. Thật là một mỹ nam băng sơn.
Nam tử vừa thấy Nguyệt Ca liền lạnh lùng hành lễ “Môn chủ”.
“Nhị sư huynh không cần đa lễ”. Nguyệt Ca hờ hững nói.
Thì ra người này là nhị sư huynh Lưu Niên của Nguyệt Nguyệt. Sao lại là một mỹ nam băng sơn như thế chứ? Hẳn hắn nên đổi tên với Vân Chiến, hai người đổi cho nhau là tốt rồi. Đôi mắt sáng ngời của Ngải Thiển nhìn Lưu Niên chằm chằm, đánh giá hắn.
Lưu Niên cảm giác được ánh mắt quá mức trực tiếp của Ngải Thiển mới quay sang nhìn về phía tiểu nha đầu đứng cạnh sư đệ. Lai lịch bất minh, thân phận không rõ, sao sư đệ lại giữ nàng ta bên cạnh? Sư huynh nói bên cạnh sư đệ có thêm một nha đầu, còn định thu làm đồ đệ. Đây đều là sự thật sao?
Ánh mắt rất lạnh khiến Ngải Thiển rùng mình một cái đầy khoa trương. Định trực tiếp đông nàng thành tượng băng mỹ nhân sao? Ngải Thiển trừng mắt lại đầy khó chịu, cố gắng khiến ánh mắt mình thật lạnh nhưng không có bao nhiêu tác dụng. Sao nàng so được với người luyện “băng sơn thần công” trăm nghìn năm qua như hắn chứ?
Những người khác đứng bên cạnh nhìn thấy thì nín cười, chỉ có Vân Chiến là nhịn không được bật cười thành tiếng, kinh thiên động địa.
Ngải Thiển biết mình đã trở thành trò cười, khuôn mặt tràn đầy ý cười liền cứng lại, buông xe lăn ra, vươn tay đẩy Vân Chiến, tự mình ngồi xuống.
Bởi vì cuồng tiếu mà hơi sức của Vân Chiến giảm đi, bị Ngải Thiển đẩy ngã xuống đất nhưng vẫn cười không ngừng.
Cười vậy có quá to không? Ngải Thiển bắt chéo hai chân, cúi đầu nhìn Vân Chiến vẫn đang cười to không dừng dưới đất.
Nguyệt Ca cười khẽ, nói với Lưu Niên “Sao nhị sư huynh lại về?” Thật ra không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là nhị sư huynh gọi huynh ấy về.
Lưu Niên hạ lông mày, cung kính nói với Nguyệt Ca “Là sưu huynh gọi ta về”.
“Ừm, vậy nhị sư huynh nghỉ ngơi sớm đi”. Nguyệt Ca hờ hững gật đầu, trong lời nói có ý tiễn khách.
“Đệ các định mình không sao chứ?” Vân Chiến bỗng ngừng cười, giương mắt nhìn Nguyệt Ca. Không biết mọi người rất lo lắng sao? Không có việc gì thì dùng tiên pháp làm gì? Nếu chẳng may gặp chuyện không may thật thì đến lúc đó có muốn vãn hồi cũng không được. Hắn gọi Lưu Niên về chính là để cùng nhanh bảo vệ đệ ấy.
Ngải Thiển vừa nghe nói tới chuyện Nguyệt Ca thì cũng không nhàn nhã nữa. Nàng buông chân đang bắt chéo ra, chú tâm nghe kỹ.
“Sau này đệ không được tùy tiện sử dụng tiên pháp nữa”. Ngộ nhỡ Ma Quân lại tới thì có chúng ta liên thủ đánh hắn rồi, đệ cũng đừng động thủ ”. Vân chiến nói tiếp, bò lên từ mặt đất. Pháp lực của nhị sư đệ mạnh hơn hắn, hẳn là có thể. Nói ra thật xấu hổ, hắn là đại sư huynh mà lại có pháp lực thấp nhất trong ba huynh đệ, sau đó là nhị sư đệ, cao nhất là tam sư đệ. Trời ạ, ai bảo tam sư đệ có thiên phú nhất trong bọn họ cơ chứ? Mười tám tuổi đã thu được tiên cốt, vẫn luôn được sư phụ dạy dỗ.
“Ta và sư huynh có thể ứng phó được, đệ đừng ra tay nữa”. Lưu Niên cũng lạnh lùng nói.
“Ừ, Nguyệt Nguyệt, hãy nghe các huynh ấy đi, đừng động thủ nữa”. Ngải Thiển cũng vội vàng phụ họa.
Nguyệt Ca cụp mắt, đôi lông mi dài ngăn lại ánh mắt của hắn. “Được”. Giọng nói nhẹ nhàng khe khẽ truyền ra.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Nguyệt Ca đẩy xe lăn vào trong.
Ngải Thiển liếc mắt ra hiệu với hai người kia, đuổi theo Nguyệt Ca. Bây giờ nàng đã làm thay công việc của A thương.
Đến phòng, Nguyệt Ca bỗng nói “Lên giường đi”.
“Gì cơ?” Ngải Thiển ngẩn người nhìn giường một cách khó hiểu. Nguyệt Nguyệt bảo nàng lên giường làm gì?
“Lên giường”. Nguyệt Ca nhắc lại, nét mặt không thay đổi.
“A..”. Xuất phát từ sự tín nhiệm, Ngải Thiển dùng cả tay chân để trèo lên giường, ngồi xuống, nhìn Nguyệt Ca đầy khó hiểu.