"Trước kia là không có duyên thầy trò không có nghĩa tại hạ sẽ không thu đồ đệ" Giọng nói trong vắt của Nguyệt Ca vang lên.
Tàn Diên vừa nghe liền hào hứng: "Nói vậy là -- môn chủ có duyên thầy trò với tiểu mỹ nhân này à?"
" Ừ. " Nguyệt Ca trả lời hờ hững.
Duyên thầy trò? Ngải Thiển nhìn Nguyệt Ca chằm chằm. Lời này là thật hay giả? Nguyệt Ca nói rất nghiêm túc, chắc là thật rồi. Nhưng trước kia chưa từng nghe huynh ấy nói. Ngải Thiển bối rối, nghĩ kỹ thì làm đồ đệ của Nguyệt Nguyệt không tồi , có thể bảo huynh ấy dạy tiên pháp cho mình. Vốn nàng vào Tử Nguyệt Môn thì phải bái sư, thay vì bái một vị sư phụ mà mình chẳng biết gì thì không bằng nhận Nguyệt Nguyệt làm sư phụ. Ngải Thiển nghĩ thông suốt thì không còn bối rối nữa, sương mù trong lòng tan đi.
" Ha ha....." Tàn Duyên cười tà tứ như đóa hoa anh túc đang nở rộ: "Bản quân cũng thấy có duyên thầy trò với tiểu mỹ nhân này. Hơn nữa, không chỉ có duyên thầy trò mà còn có duyên vợ chồng. Chuyện này phải làm sao đây? Có phải môn chủ lầm rồi không?"
Có duyên thầy trò với Ma Quân này? Duyên vợ chồng? Ngải Thiển vừa nghe thấy thì liền ngạc nhiên. " Ai có duyên thầy trò, vợ chồng với huynh vậy? Huynh đừng nói bậy, hủy thanh danh của bản tiểu thư. "
"Bản quân có cần nói bậy không? " Nụ cười của Tàn Diên tươi hơn. Hắn hỏi ngược lại, thấy dáng vẻ muốn giơ chân của nàng, không nhịn được duỗi tay chọc lúm đồng tiền say lòng kia.
Đầu tiên Ngải Thiển sửng sốt, sau đó nhướng mày , đáng tiếc nàng không thể động đậy lông mày được, vẻ mặt cứng ngắc: "Rất cần. "
" Huynh coi trọng bản tiểu thư, muốn lừa gạt bản tiểu thư làm Ma Hậu của huynh không phải sao? Huynh cho rằng những lời này có thể lừa được bản tiểu thư à ?" Ngải Thiển bày ra dáng vẻ kiêu ngạo. Nàng nói vậy để tranh chí khí, chọc tức con ma tự cho mình là đúng này. Tự thâm tâm nàng tự hiểu Tàn Diên không thể coi trọng mình được. Chẳng biết hắn nói thế là có mục đích gì?
" Tiểu mỹ nhân thật hiểu rõ bản quân. Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ tâm ý của bản quân rồi. Aiz không uổng công bàn quân hao tổn tâm huyết..."
"Ma Quân" Bỗng Nguyệt Ca cắt ngang lời Tàn Diên, giọng nói vẫn thanh nhã như ngọc nhưng đáy mắt lại xuất hiện sát khí mà chính hắn cũng không nhận ra.
Nhưng -- hắn không nhận ra không có nghĩa là Tàn Diên cũng vậy. Gió thổi áo bào màu đỏ bay lên, tạo thành vũ điệu cuồng nhiệt. Tàn Diên nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Môn chủ có chuyện gì muốn nói sao? "
" Bổn tiên muốn dẫn tiểu đồ đệ đi, Ma Quân không cần phải tiễn." Nguyệt Ca hờ hững nói. Tuy rằng ngồi trên xe lăn nhưng không tạo cảm giác thấp hơn Tàn Diên. Dứt lời, hắn giơ tay vung lên một luồng ánh sáng trắng rất đẹp mắt có hình dạng giống hoa sen.
Tàn Diên cười tà , vung ma khí màu đen ra ngăn cản. Hai luồng khí chạm vào nhau, tan thành mây khói.
Nguyệt Ca tựa như đã sớm đoán được Tàn Diên sẽ có hành động này. Ngay lúc Tàn Diên phất tay ngăn cản thì một tay khác của Nguyệt Ca liền tạo thành một quyết, đóa hoa sen màu trắng trong veo lấp lánh hiện ra, từ từ bay lên.
Đây -- là tiên pháp thượng thừa , có thể tinh lọc tất cả sức mạnh của bóng tối. Tàn Diên thấy thế thì hơi ngạc nhiên. Tuy hắn là Ma Quân, tự có ma lực cao thâm nên không sợ sức mạnh tinh lọc này nhưng lời chú hắn hạ trên người Ngải Thiển sẽ bị tinh lọc dễ dàng.
Đóa sen trắng vừa xuất hiện thì quả nhiên làn sương màu đen trên người Ngải Thiển liền tan đi. Sau đó, không đợi Tàn Diên hành động, Nguyệt Ca liền phất tay làm phép, Ngải Thiển liền rơi vào lòng hắn.
Nguyệt Ca nhẹ nhàng ôm Ngải Thiển đã mềm nhũn người, thở phào nhẹ nhõm một hơi . Ôm nàng trong tay khiến lòng hắn an tâm kỳ lạ.
Cuối cùng Ngải Thiển cũng được tự do, vẫn chưa lấy lại được tinh thần,nghe lời năm trong lòng Nguyệt Ca, để mặc hắn ôm, không động đậy, chỉ cảm thấy yên tâm vô cùng.