Trong sa mạc mênh mông bát ngát, dưới ánh nắng chói chang gay gắt, đang có một đoàn lạc đà đi tới.......
Nhưng trong đoàn lạc đà này, có một con đang co rúm đầu, bốn chân run rẩy, mặt mũi buồn khổ vô cùng, chỉ thiếu quỳ rạp xuống đất thôi!
Lúc này, Lãnh Hạ nhìn con lạc đà đang chực khóc, rồi lại nhìn tiểu hắc hổ trong lòng con trai nàng, im lặng nhìn trời.
Sớm biết thế này thì nên để chúa sơn lâm kia trong thành!
Dù một ở sa mạc, một ở rừng, nhưng thiên tính của động vật là khó sửa đổi, cảm giác này, như là một con mèo nhỏ cưỡi trên lưng chuột, dù nhỏ, thì cũng là mèo!
Tiểu hắc hổ kiêu ngạo ngửa mặt lên gầm một tiếng: Graoooo......
Lạc đà sắp khóc ra rồi.
Tiếng gầm non nớt chợt im bặt, đôi mắt đen láy tội nghiệp nhắm lại, cúi đầu xuống.
Lãnh Hạ thu hồi ánh mắt cảnh cáo, hài lòng chép chép miệng, cảm nhận thấy phía dưới run rẩy, nàng rất hoài nghi, có khi nào con lạc đà này sắp sợ đến tiểu ra rồi không.
Theo bản đồ thì chúng ta đi từ hướng tây bắc, nếu phiến lá này chính là ốc đảo thì có lẽ đã có thay đổi, theo ấn tượng của ta, chỗ của phiến lá này không có gì cả..... Cơ Tam Nương lẩm bẩm đi đầu.
Nàng quay đầu lại, khuôn mặt đã che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt đầy ngang bướng.
Nàng suy tư rồi nói với Lãnh Hạ: Sa mạc ngày đêm giống nhau, một khu vực lớn thì chưa chắc đã có thay đổi, nhưng diện tích của Khi Lan hoang mạc này rất lớn, trên bản đồ này, dù chỉ là một nét cũng có diện tích vô cùng lớn.
Bản đồ này sợ rằng đã có từ rất lâu, giờ đã thay đổi không ít, tìm được cũng rất khó khăn.
Nàng cau mày, rất do dự: Hơn nữa......
Lãnh Hạ gật đầu, nàng tuyệt đối tin tưởng phán đoán của Cơ Tam Nương, đã đi gần bảy ngày trong sa mạc, dù là hồ nước hay cây cối đều không thoát khỏi ánh mắt của nàng ấy, nhờ vào kinh nghiệm đó mà mọi người tìm được nước bổ sung, bằng không đã sớm chết khát rồi.
Hơn nữa chỗ này nhìn bốn phía đều là cát vàng, chỉ có thể dựa vào Cơ Tam Nương.
Nàng tiếp lời: Hơn nữa, cho tới bây giờ, chúng ta cũng không biết, bảo tàng ở đâu.
Nơi nào giấu bảo tàng, ngay cả lão ngoan đồng cũng không biết, trước đó mọi người cũng đã thảo luận qua, cuối cùng thống nhất rằng nơi có khả năng nhất chính là trung tâm, cũng là nhị hoa, nhưng... đây cũng chỉ là đoán, chỉ có thể tạm thời đi theo hướng đó, dọc đường chú ý động tĩnh trong sa mạc.
Có lẽ, sẽ có phát hiện mới.
Nếu thật sự ở nhị hoa....... Cơ Tam Nương ngẩng đầu nhìn sắc trời, nghĩ một lát: Vậy thì tầm hai ngày nữa là đến!
Lãnh Hạ lau mồ hôi trên trán rồi đáp: Dựa theo phán đoán của ngươi đi.
Đi tiếp hơn nửa ngày nữa.
Đến lúc màn đêm buông xuống, mọi người đã có kinh nghiệm nên chọn một chỗ khá cao để nghỉ chân, và đắp cát lên để làm tường chắn.
Mấy người quây quanh một chỗ, đốt lửa sưởi ấm, dù đã có tường cát cao che chắn nhưng vẫn không ngăn hết được gió đêm rét lạnh trong sa mạc.
Lãnh Hạ hơ hơ tay trên đống lửa, nghe Hoa cô nương oán giân không ngừng......
Ai nha, làn da trắng mịn của ta, bị gió thổi nhăn hết rồi!
Ai nha, sao lại thô ráp thế này!
Ai nha, còn bị phơi nắng đến đen rồi!
Mỗ ẻo lả giơ gương đồng lên, há miệng chửi bới: Ai nha......a!'
Một trận gió thổi qua, trong miệng Hoa cô nương, lập tức đầy cát vàng.
Mọi người liếc qua với vẻ hả hê, mỗ tiểu hài tử tiến lại gần, nhìn nhìn Hoa cô nương rồi ngạc nhiên nói: Hoa cô cô........
Ưm ưm ưm, ưm ưm ưm! Hoa Thiên phun cát ra, hắn vò khăn, mím môi, không dám há miệng nữa.
Nhưng sáu chữ kia, mỗ tiểu hài tử cũng hiểu.
Gọi ta, Hoa tỷ tỷ!
Chiến Thập Thất vẻ mặt do dự, chọc chọc ngón tay yếu ớt nói: Nhưng Hoa cô cô........
Hoa cô nương chớp chớp mắt, chờ câu nói kế tiếp: Hử?
Gần đây có vẻ già!
A.......
Một tiếng kêu thảm thiết lao thẳng lên trời, thậm chí cả cát cũng giật mình một cái.
Hoa cô nương vẻ mặt oán hận, òa khóc nhào vào lòng Thác Bạt Nhung.
Trong sa mạc nguy hiểm nơi nơi, mọi người luôn căng thẳng, không dám thả lỏng chút nào, mấy hôm nay mệt mỏi rã rời.
Giờ có Hoa Thiên ầm ĩ, chợt cảm thấy thoải mái không ít.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy một con lạc đà đang quỵ xuống đất, hai mắt run rẩy, còn ở dưới thì có một vật đen như mực, há miệng gặm chân lạc đà.
Hàm răng nho nhỏ thật sự là không hề sắc nhưng oai nghiêm của chúa sơn lâm là không thể chối bỏ, khiến lạc đà bị dọa sợ run người.
Chiến Thập Thất tựa đầu vào vai mẹ, vẻ mặt ngây thơ chất phác.
Tiểu ưng mâu lóe sáng nhìn một con lạc đà, dưới ánh mắt thèm thuồng như thế, con lạc đà kia buồn khổ vô cùng.
Cơ Tam Nương thu ý cười lại, dặn dò: Mọi người nghỉ ngơi cho tốt, hai canh giờ sau tiếp tục đi, ban ngày rất nóng, đi tối sẽ thoải mái hơn, chịu thêm một ngày nữa là đến nơi rồi.
Nói xong, nàng nhắm mắt lại.
Mọi người cũng không nói nữa, tiểu Thập Thất kéo tiểu hắc hổ về, không cho nó gặm nữa, một đứa bé một con thú, đều ngoan ngoãn vùi vào lòng Lãnh Hạ, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sa mạc vào đêm vắng vẻ, chỉ có tiếng gió thổi cát xào xạc, đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên......
Mọi người chợt mở mắt ra!
Chỉ thấy chín con lạc đà, không hẹn mà cùng đá chân, chạy quanh tại chỗ, vô cùng căng thẳng.
Rõ ràng là biểu hiện nôn nóng!
Mấy ánh mắt đều nhìn về phía tiểu hắc hổ, vật nhỏ này, lại tái phạm.
Mỗ tiểu hài tử xoa xoa chân nó biện bạch: Không phải nó làm.
Graooo... Tiểu hắc hổ tủi thân.
Đột nhiên, đôi mắt tròn vo nhìn sang hướng khác!
Mọi người nhìn theo thì thấy trên mặt đất thi thoảng lại có vài xoáy cát bốc lên rồi lập tức tan đi.
Mày liễu nhăn lại, Lãnh Hạ híp mắt, biểu hiện căng thẳng nôn nóng của tiểu hắc hổ và lạc đà rất không bình thường, có thể là một loại trực giác của động vật đối với môi trường.
Dự cảm không tốt nhanh chóng dâng lên trong lòng......
Gió mùa!
Là gió mùa! Cơ Tam Nương bỗng nhiên nhảy lên, ánh mắt rất nặng nề!
Nàng vừa nhanh chóng thu dọn hành lý vừa huýt sáo gọi lạc đà, hét lên: Không đến ba canh giờ nữa, sẽ có bão cát! Chạy mau! Mong là có thể thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của nó, nếu không.......
Mọi người không dám chậm trễ, họ cũng biết, nếu không trốn thoát được thì sẽ có hậu quả gì.
Chôn sống!
Bọn họ sẽ bị chôn sống trong hoang mạc này!
Nửa khắc sau, mọi người nhanh chóng nhảy lên lạc đà, vừa vung roi, đàn lạc đà nôn nóng bất an đã phóng ngay về hướng tây bắc, đây là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được tốc độ của lạc đà, bình thường chúng thong thả nhởn nhơ, giờ sắp phải đối mặt với nguy hiểm thì ngay cả tiểu hắc hổ cũng không thèm sợ nữa, lao đi như điên!
Thời gian cấp bách, gió lớn thét gào!
Bọn họ đang giành giật từng giây với thiên nhiên!
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng rung động lớn, Lãnh Hạ ôm con trai thật chặt, che chở thân thể bé nhỏ của con, quất roi càng mạnh!
Tốc độ của lạc đà càng nhanh thêm vài phần.
Miễn cưỡng mở mắt ra, nàng nhìn lại phía sau.
Đường chân trời đã không thể nhìn rõ nữa, gió lớn cuồn cuộn kéo tơi......
Lãnh Hạ chưa bao giờ biết, ngay cả gió cũng có thể có tiếng động như vậy, tựa như dời núi lấp biển!
Tốc độ gió cực nhanh, cát cũng vậy, bị gió cuốn đi, như sóng biển màu vàng, tầm nhìn dần dần bị màu vàng đen bao trùm, chỉ trong chớp mắt, quanh mình đã bị cát mịn bao phủ.
Đúng lúc này!
Lạc đà đột nhiên ngừng chân!
Vút!
Lãnh Hạ quất một roi.
Vút vút vút!
Tiếng roi liên tục vang lên nhưng dù quất thế nào, lạc đà cũng không chịu chuyển động nửa bước, trong hoảng sợ cực độ, chúng nó quây lại một chỗ, vùi đầu vào trong cát.
Nàng chưa dứt lời đã ôm con trai lao đi nhanh như chớp. Phía sau, lão ngoan đồng ôm lấy Diệp Nhất Hoàng, Công Tôn Liễu ôm Công Tôn Minh, Thác Bạt Nhung ôm Hoa Thiên, tất cả mọi người đều liều mạng lao về phía tây.
Phía chân trời mịt mù u ám, trên sa mạc chậm rãi xuất hiện một cái phễu lớn, nó dần dần bành trướng ra xung quanh.......
Cát vàng lao đi ngày càng nhanh và mạnh, dùng một tốc độ phi thường quét qua mọi nơi, cồn cát bị san bằng thành bình địa, còn vùng đất trũng thì được lấp đầy......
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Nó hung bạo quét về phía tây bắc, càng ngày càng gần bọn họ..........
Trên lục địa không hề có gì thay đổi, trong hoàng cung Đại Tần, Chiến Bắc Diễn đang tự xách tay quỳ chà xát y bản, cong cong mắt hồ ly nhìn Tiêu Phượng đang vô cùng đắc ý, gương mặt vui vẻ chịu đựng; Nơi Hàn Sở giao chiến, Đông Phương Nhuận đang híp mắt nhìn chiến trường đẫm máu; Trong Tùng lâm, năm vạn đại quân vội vã di chuyển, Chiến Bắc Liệt chợt đặt tay lên ngực, cảm nhận trái tim đập liên hồi, ưng mâu thâm trầm nhìn phía tây bắc........
Nhưng ai cũng không biết, trong Khi Lan hoang mạc mênh mông bát ngát, đang diễn ra một hồi sinh tử!
Lúc này nhân loại nhỏ bé đang chống lại thiên nhiên!
Không thành công, là bỏ mạng!
Điên cuồng chạy trốn, tranh thủ thời gian.......
Cát vàng cuồn cuộn bay múa đầy trời, tầm nhìn bị che lấp hoàn toàn, Lãnh Hạ ôm Thập Thất thật chặt, nàng gắng sức chỉ vì một suy nghĩ, Chiến Bắc Liệt còn đang chờ nàng!
Chiến Bắc Liệt cần nàng!
Dùng tốc độ nhanh nhất khiến nàng không thể nhìn thấy phương hướng, chỉ có hai chân vẫn máy móc lao đi.......
Tiếng ầm ù phía sau ngày càng gần, tim đập như trống trận, đột nhiên, vang lên một tiếng hét, trong cái ồn ào của đất trời, vang lên bên tai như có như không.
Là Hoa Thiên!
Ngay lập tức, trong đầu nảy ra đáp án.
Không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng vươn tay ra, túm lấy một bàn tay đang trượt ngã!
Thân mình hơi khuỵu xuống!
Thác Bạt Nhung hét lên: Đừng để ý đến chúng ta, nhanh chạy đi!
Ngay trong giây kế tiếp, hai cánh tay đều được hai người kéo, hắn cả kinh, đó là Lãnh Hạ và Mộ Nhị chạy bên cạnh hắn và Hoa Thiên.
Vừa nãy hét lên khiến trong miệng đầy cát, Thác Bạt Nhung và Hoa Thiên còn không có thời gian phun ra, trong cảm động có sự kiên quyết: Mau buông tay! Đây là cát, chúng ta sẽ bị chôn sống hết đấy!
Nữ nhân....... Mau buông tay!
Lãnh Hạ...... Mau buông tay!
Thác Bạt Nhung và Hoa Thiên, cùng lên tiếng.
Trong không gian mờ mịt, cát vàng cắt liên tục qua da thịt, ai cũng không thể nhìn rõ mặt người khác, nhưng hai cánh tay kia đều rất chặt, rất chặt!
Không vứt bỏ, cũng không từ bỏ!
Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt, lời còn chưa nói hết, nửa người đã bị vùi vào trong cát, lực hút mãnh liệt nuốt chửng lấy hai người, kéo theo cả đám người đang túm chặt đằng sau.......
Trong giây lát, trên sa mạc đã không còn ai cả!
Cũng trong lúc đó, bão cát gào thét lao về hướng tây bắc, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.......
Cát vàng dần dần chậm lại rồi rơi xuống, cuối cùng cơn bão biến mất hoàn toàn, hoang mạc lại khôi phục sự yên tĩnh như lúc ban đầu.