Vừa mới tảng sáng mà trong quân doanh đã vang lên tiếng huấn luyện rất khí thế.
Mọi người vất vả suốt hai tháng nay, giờ mới được ngon giấc nên chẳng ai bị ảnh hưởng gì.
Chỉ có Chiến Thập Thất, tỉnh giấc từ rất sớm, tiểu ưng mâu mở to, không biết nên làm gì bây giờ.
Mẫu thân.......
Mẫu thân ở bên trái cong cong khóe môi ngủ rất ngon, trở mình, ngủ tiếp.
Này.....
Nam nhân ở bên phải vẫn nghiến răng nghiến lợi ngủ như trước, đương nhiên càng không phản ứng.
Mỗ tiểu hài tử suy nghĩ một chút rồi quyết định không quấy rầy bọn họ, lặng yên không tiếng động bò dậy, nhảy xuống đất.
Một nam nhân thầm nghiến răng nghiến lợi, dù đang ngủ cũng biết nhóc con ở giữa đã biến mất, tự động dịch vào trong, rốt cuộc, cũng được ôm sát tức phụ ấm áp.
Lúc tay ôm chặt lấy eo Lãnh Hạ, khóe môi mỗ nam nhếch lên thỏa mãn.
Ừm, ôm tức phụ, ngủ!
Bên này Chiến Bắc Liệt thỏa mãn, bên kia Chiến Thập Thất bĩu môi ra khỏi lều.
Đi qua từng cái lều quen thuộc, trên đường, hễ có binh lính nào gặp nó đều dừng lại tươi cười chào hỏi, có thể thấy được mỗ tiểu hài nhi sau một tháng lăn lộn ở quân doanh, nhân duyên rất tốt.
Đến tận cái lều cuối cùng, nó mới xốc mành cửa lên, thò đầu vào nhìn quanh, tiểu ưng mâu đảo a đảo, cuối cùng khi nhìn thấy giường thì lông mày cong lên.
Mộ Nhị ngây ngô đang ngủ say, bên cạnh còn có một vật nhỏ đen thui, là tiểu hắc hổ, hai cái đầu cụng vào nhau, ngủ rất ngon.
Chiến Thập Thất vui vẻ nhảy vào, sờ sờ lông tiểu hắc hổ rồi cười híp mắt bò lên giường, ôm lấy tiểu hắc hổ đã cuộn mình thành một quả cầu, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao.
Thế cho nên lúc Lãnh Hạ tỉnh lại không thấy con trai, tìm trong quân doanh một lượt, cuối cùng cũng thấy hình ảnh như thế này trong lều Mộ Nhị.
Mộ Đại thần y ôm Chiến Thập Thất, Chiến Thập Thất ôm tiểu hắc hổ, tiểu hắc hổ nằm ở giữa hai người, ba người ôm nhau, ngủ thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang.
Hình ảnh kia, khiến Hoa cô nương ở bên cạnh sáng ngời hai mắt, nước bọt chảy ròng ròng.
Mỗ ẻo lả than thở: Thật muốn phạm tội a!
Lãnh Hạ đạp cho hắn một cước, một lần nữa khẳng định suy đoán lúc trước của mình......
Lăng Tử, quả nhiên đối với con trai của nàng, có tư tâm a!
Động tĩnh bên này làm Mộ Nhị thức dậy, hắn mở mắt ra, trong mắt còn chút mê man vừa ngủ dậy, chậm rãi chuyển động tầm mắt.
Chuyển a chuyển, chuyển a chuyển, chuyển đến trên người Lãnh Hạ một cái, mê man lập tức biến mất, biến thành oán niệm sâu vô cùng.
Trước ánh mắt khiển trách nghìn lần vạn lần này, mẹ ruột nào đó áy náy trong lòng, nuốt nước miếng một cái, mỉm cười: Ngươi..... ngươi.... tiếp tục.
Dứt lời, xoay người, mặc kệ Mộ Đại thần y mờ mịt khó hiểu cộng thêm oán niệm lượn lờ, nàng lui ra khỏi lều, nhìn thì như bình tĩnh nhưng thật ra lại đang chột dạ, trực tiếp bán con trai đi.
Ra khỏi lều, mỗ nữ lặng lẽ thở phào.....
Bỗng nhiên, có người vỗ vai nàng một cái, rồi chân chó cười: Ân nhân a!
Bình tĩnh như Lãnh Hạ, đương nhiên sẽ không thét lên, nhưng tóc gáy cũng dựng hết lên trong chớp mắt, nàng quay đầu lại, thì nhìn thấy Diệp Nhất Hoàng cười toe toét, hai mắt sáng ngời.
Nàng cười: Sao ngươi lại ở đây?
Diệp Nhất Hoàng chân chó nhích lại gần, nhìn nàng từ đầu đến chân một lượt rồi lại toe toét: Hai tháng trước ta nghe nói Nam Hàn xảy ra chuyện nên lập tức khởi hành.
Lãnh Hạ chớp chớp mắt: Hai tháng......
Từ Trường An tới đây, một tháng, vẫn còn dư dả.
Người này quả là không hổ tên của mình, thật sự có thể lắc lư!
Diệp Nhất Hoàng cũng chớp mắt, khóc không ra nước mắt: Không phải ta cưỡi lão Mã sao!
Lãnh Hạ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn lão Mã ở phía xa xa, nó giống như cảm nhận được ánh mắt của nàng, cũng quay đầu lại, ném cho nàng một ánh mắt u buồn, sau đó.......
Ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, ngẩng đôi mắt tang thương kia, u buồn nhìn trời.
Nhất thời Lãnh Hạ cảm động không thôi, vỗ vỗ bả vai Diệp Nhất Hoàng, trịnh trọng nói: Huynh đệ, khổ cho ngươi rồi!
Hắn hai mắt lóe sáng, rồi nhắm tịt lại, nhào lên muốn ôm một cái!
Ngay lúc ấy, Lãnh Hạ điểm nhẹ mũi chân tránh ra, một lồng ngực rắn chắc thế vào, Diệp Nhất Hoàng vừa ôm vừa chép chép miệng, lầm bầm: Ân nhân a, không ngờ nhìn ngài gầy như vậy mà cơ ngực cường tráng thật!
Nói xong còn vươn tay gõ một cái, tán thưởng: Chậc chậc chậc, rắn chắc a!
Trên đầu truyền xuống cảm giác lạnh lẽo, làm hắn phát hiện có gì đó không đúng, vừa mở mắt, ngẩng đầu lên đã thấy một khuôn mặt tuấn tú đen kịt, Đại Tần Chiến thần mỉm cười hỏi: Thật không?
Diệp Nhất Hoàng run rẩy gật đầu, khóc không ra nước mắt liếc nhìn xung quanh, muốn tìm đường chạy trốn, lệ rơi đầy mặt: Đúng vậy.......
Mỗ Chiến thần cười gằn, xách hắn như xách gà, Diệp Nhất Hoàng lập tức kêu to: Ân nhân a!
Mỗ nữ lặng yên bay đi.
Vút!
Giữa không trung xẹt qua một bóng người màu lam, rầm một tiếng, rơi xuống lưng lão Mã, con ngựa béo kia lập tức động kinh, ngửa đầu hí một tiếng rồi lao đi.
Bụi bay đầy trời, rất nhanh, bóng ngựa đã không còn nữa.
Mỗ nữ lại nhẹ nhàng quay lại, cười híp mắt nhìn một bóng người đang gào khóc trên lưng ngựa, thản nhiên huýt sáo một tiếng.
Gió thu mát mẻ thổi qua làm lòng người khoan khoái, ở trong rừng còn thấy nóng bức chứ đến đây thì đã thấy tiết thu mát mẻ rồi.
Đã nghỉ ngơi một đêm, giờ cũng nên bàn chính sự.
Có chuyện khiến Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ rất kỳ quái, Tiêu Trấn Kiền đóng ở biên quan đã mấy chục năm, kinh nghiệm thủ đoạn thì đều không cần bàn, cũng đã trải qua vô số trận chiến, ngay cả Chiến Bắc Liệt là Đại Tần Chiến thần cũng rất tôn trọng ông, nhưng một lão tướng như vậy, vào lúc Đông Sở và Nam Hàn đã đánh nhau hơn một tháng, bị chiếm hết tiên cơ, mà vẫn không xuất binh.
Cái này khiến hai người vô cùng nghi hoặc, dựa vào tác phong trước đó của ông, nhất định đã sớm hiểu rõ tình hình, nhanh chóng quyết định tấn công Nam Hàn!
Nói đến đây, Tây Vệ bên kia cũng rất kỳ quái, dù không liên lạc được với Nữ hoàng là nàng, nhưng Lãnh Hạ đã cho Trịnh Khấu Sư và Khổng Vân quyền lực rất lớn, khi có chuyện khẩn cấp, họ được quyền tiền trảm hậu tấu, mà ai có đầu óc đều có thể nhận ra, lúc này xuất binh liên thủ với Đại Tần thì chắc chắn là trăm lợi không hại!
Vậy mà bây giờ, hai nước đều lựa chọn án binh bất động, trơ mắt nhìn Đông Phương Nhuận tấn công Nam Hàn mà không lao vào đòi chia một bát canh.
Vấn đề này, mãi đến lúc vào lều chủ tướng mới biết đáp án.
Tiêu Trấn Kiền đấm ngực giậm chân: Nghèo a!
Lãnh Hạ nhìn trời, suýt thì nàng cho rằng, nghĩa phụ trước mặt đã biến thành Mạc Tuyên, bây giờ rất thịnh hành trò khóc than sao?
Nhưng mà vẻ mặt phiền muộn không cam lòng của ông thì thật sự không phải giả, Lãnh Hạ không khỏi ngẩn người: Thật sự là vì bạc?
Tiêu Trấn Kiền trừng mắt, vừa định chửi ầm lên, nếu không phải vì bạc, sao lão tử lại chỉ biết trơ mắt nhìn kẻ khác tấn công trước?
Nhưng mà, vừa thấy người hỏi là ái nữ mới nhận, liền lập tức đổi khuôn mặt tươi cười, ôn hòa đáp: Aizzz.... không phải là vì bạc sao, một văn tiền làm khó anh hùng a!
Dù Lãnh Hạ biết quốc khố Đại Tần nghèo nàn nhưng vẫn thấy, tốt xấu gì Đại Tần cũng chiếm vị trí tốt nhất trong ngũ quốc, nhưng không ngờ lại nghèo thành cái dạng này.
Nhưng mà còn chưa cảm khái xong, một lúc sau, Lãnh Hạ thật sự rất buồn bực.
Tiêu Trấn Kiền nói: Tây Vệ còn hơn Đại Tần, đã nghèo đến thế này rồi....
Ông so so hai ngón tay rồi khuyên: Nhưng Lãnh Hạ, con cũng đừng lo, chỉ hơn một chút xíu thế này thôi.
Lãnh Hạ khóc không ra nước mắt, hai nước nghèo nhất này......
Còn liên minh cái gì, có đôi có cặp à?
Tây Vệ thì không cần phải nói, đất đai cằn cỗi, khí hậu khắc nghiệt, nghèo là phải, dù lúc nàng lên làm Nữ hoàng, đã không còn chính sách tàn bạo của Tiên hoàng, bách tính càng ngày càng tốt hơn, nhưng còn Đại Tần......
Đến lúc nghe xong lời của Tiêu Trấn Kiền, rốt cuộc Lãnh Hạ cũng hiểu.
Đại Tần mạnh, mạnh là ở binh lực dồi dào, nhưng ưu thế này cũng có khuyết điểm, chính là tiêu tốn nhiều!
Trăm vạn hùng binh ăn uống mặc dùng, mỗi năm đều dùng một khoản bạc lớn, nhất là vào lúc chiến loạn thế này, lương thảo, áo giáp, binh khí, dược liệu, trợ cấp.....
Cho nên số tiền tiêu tốn lại càng nhiều!
Giờ trong quân doanh Nam Cương, nhìn như là không có vấn đề gì, nhưng chỉ có người hiểu rõ nội tình mới biết, binh khí áo giáp đều bị hao tổn, chưa có vật dụng mới thay, mà mùa đông cũng sắp đến, áo bông của các binh sĩ đều có từ mấy năm trước, giờ đã không giữ ấm được nữa.
Đang ở trong quân doanh thì không sao nhưng nếu lên chiến trường.
Rét đậm tới, đại chiến lại bắt đầu, không phải là chịu chết sao?
Tiêu Trấn Kiền thở dài một hơi, nhìn ông như già nua đi vài phần: Aizz... Binh mã muốn động, lương thảo phải cần đầu tiên, Hoàng thượng đã trưng thu lương thảo trên toàn quốc nhưng trưng thu cũng chỉ được một hai lần, làm sao nhiều lần được. Đây cũng là một trong số những nguyên nhân chưa phát binh, chuyện lương thảo vẫn chưa được giải quyết, đội lương thảo đầu tiên còn đang vận chuyển trên đường, chẳng biết lúc nào mới đến, hơn nữa binh khí của chúng ta có lẽ chỉ đánh được thêm một trận, còn hai tháng nữa là đến lúc rét đậm, quần áo và đồ dùng hàng ngày thì không gấp lắm, then chốt là lương thảo!
Về lương thảo, thật ra ta có một biện pháp, có thể thử xem.......... Lãnh Hạ suy nghĩ trong chốc lát rồi chậm rãi nói: Để triều đình viết giấy ghi nợ, đổi thành vay có lãi, nửa năm sau sẽ trả bạc cho những hộ bằng lòng cung cấp lương thảo.
Bộp!
Tiêu Trấn Kiền vỗ án, vội vàng nói: Được, lão phu sẽ gửi cho hồ ly kia một phong thư!
Đang lúc hưng phấn, ngay cả ' Hoàng thượng' cũng không thèm gọi.
Chiến Bắc Liệt gật đầu nói: Biện pháp này không tồi nhưng chỉ có thể giải quyết nhất thời, nửa năm sau nếu không thể trả bạc thì ngược lại sẽ phá hủy sự tín nhiệm của bách tính đối với triều đình.
Lãnh Hạ chậm rãi nói: Vậy nên, nhất định phải gom đủ bạc trong vòng nửa năm!
Hai người liếc nhau, sắc mặt đều nặng nề.
Nhất là Lãnh Hạ, nàng nhớ lại lần Mạc Tuyên đến thăm lúc trước, luôn mồm khóc kêu nghèo, lúc đó nàng bảo Mạc Tuyên đi Tây Vệ một chuyến, xem quốc khố có bạc không, nhưng với tình hình này, thì Tây Vệ có lẽ còn thảm hơn Đại Tần.
Chuyện Lương thảo cũng chỉ có thể giải quyết một phần, đây không phải kế lâu dài, nếu cứ tiếp tục vậy thì hai nước chỉ có thể trơ mắt nhìn Đông Sở vốn đã giàu có nuốt luôn Nam Hàn, nuôi dưỡng thế lực rồi sẽ tấn công bọn họ.
Dã tâm của Đông Phương Nhuận, chắc chắn không chỉ là Nam Hàn!
Cho nên, vấn đề bạc, là quan trọng nhất!
==
Hai người suy nghĩ suốt đường về lều.
Nhìn nam nhân ủ dột bên cạnh, Lãnh Hạ nhếch môi, xoa xoa mi tâm của hắn, Chiến Bắc Liệt cầm lấy tay nàng rồi nhanh chóng ấn một nụ hôn.
Lúc này Lãnh Hạ mới nói: Thật ra còn một cách....
Chiến Bắc Liệt nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu nói: Ta biết cách nàng nói, bảo tàng Phù thành!
Lãnh Hạ cười nhẹ, nàng biết, Chiến Bắc Liệt không muốn động đến bảo tàng, nguyên nhân chủ yếu là sợ nàng thẹn với lòng, nàng là hậu nhân Phù thành, đã không phục quốc thì thôi, lại còn động đến bạc, nhất định sẽ vô cùng hổ thẹn.
Nếu là trước đó thì Lãnh Hạ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm bảo tàng, dù sao đây cũng là hy vọng của Phù thành, dù giờ đã diệt vong, nhưng cũng là sự gửi gắm của bao đời Thành chủ, cũng là sự gửi gắm của lão ngoan đồng, mà tình nàng thì không muốn vô duyên vô cớ nhận vật như vậy.
Nàng cũng từng phân tích cho lão ngoan đồng, với tình hình thiên hạ bây giờ, Phù thành không thể trùng kiến!
Nhưng mà, trước khác nay khác!
Nàng mỉm cười, nhún vai nói: Nếu thiên hạ bình định, trùng kiến Phù thành thì sao? Ngươi nói xem, lão hồ ly kia có đồng ý không?
Chiến Bắc Liệt biết nàng muốn nói, đến lúc Đại Tần thống nhất ngũ quốc, thiên hạ không còn chiến loạn, Chiến Bắc Diễn có đồng ý lập lại một Phù thành mới ở chỗ xưa hay không?
Hai người chậm rãi liếc nhau, cùng cười ra tiếng. Lão hồ ly mặt cười ngàn năm kia, buôn bán một vốn bốn lời như vậy, sao có thể bỏ qua?