Lãnh Hạ vuốt cằm, nhìn cảnh hòa hảo bên trong mà khó tin chép chép miệng.
Sói vẫy đuôi với tên ngốc cũng có ngày tương thân tương ái a!
Nhìn một đám khán giả đang choáng váng, nàng nhún nhún vai, chợt nghe có tiếng bước chân vội vã đi đến.
Chung Vũ hấp tấp lao đến rồi ôm quyền nói: Vương phi, trong cung truyền tin tức tới, Hoa Mị bị ám sát!
Lãnh Hạ gật đầu, không có chút kinh ngạc nào.
Nàng thong thả đi vào phòng, nhướn nhướn mày nhẹ giọng nói: Ừ, cuối cùng cũng bị ám sát.
Lời nói này làm mọi người vã mồ hôi, tuy rằng chúng ta rất muốn Hoa Mị chết, nhưng có cần biểu hiện rõ ràng như thế không?
Lãnh Hạ ngồi xuống ghế, nhìn hai nam nhân còn đang rối rắm chuyện tranh con gái mình......
Chiến Bắc Liệt huých Mộ Nhị ra xa, Mộ Nhị lại kiên nhẫn quay về đợi hắn vẽ cong rồi chấm một chấm đen, sau đó gương mặt lộ vẻ thoả mãn, Chiến Bắc Liệt lại vò bức tranh ném đi, rồi tiếp tục huých hắn........ Cứ thế, hai người thì thầm, một người phỉ nhổ, một người ngơ ngác đáp lời, ông nói gà bà nói vịt mà trò chuyện cũng náo nhiệt ra phết.
Lãnh Hạ cười híp mắt tự rót cho mình một chén trà, vừa thưởng thức trà vừa tiếp tục xem.
Chung Vũ đi vào theo bẩm báo: Vương phi, Hoa Mị không sao cả, chỉ bị thương ngoài da, thích khách đã chạy vào phủ đệ của Kinh Triệu Doãn, nhưng Ngự lâm quân lục soát lại không tìm được người nên chỉ có thể bắt Kinh Triệu Doãn nhốt vào đại lao!
Thì ra là vậy! Hoa cô nương vung khăn tay lên, uốn éo bước vào, bĩu môi nói: Ta đã cảm thấy tiểu thái giám lúc trước nhất định có chuyện, thì ra là có mục đích này? Khích tên công tử đần kia nói ra lời đại nghịch bất đạo, rồi cắt câu lấy nghĩa bẻ cong đi, cuối cùng tự sát, nhiều người nhìn như thế, chuyện này sẽ thành thật!
Hoa Thiên nhíu mày nghi hoặc hỏi: Ta vẫn cho là, mục đích của tiểu thái giám là Vinh Quận vương, sao lại biến thành Kinh Triệu Doãn?
Chiến Bắc Liệt đang chơi đùa với Chiến Bắc Liệt nghe thấy vậy, vừa huých Lăng Tử vừa vẽ thêm cho con gái mình đôi phượng mâu, hài lòng cười nói: Mục đích của hắn, chắc là Vinh Quận vương!
Công Tôn Liễu khó hiểu: Thái giám gì?
Vừa hỏi xong, một cái đầu đã thò ra cực kỳ mừng rỡ: Để ta nói cho ngươi!
Trong khi Công Tôn Liễu nổi gai ốc, cực kỳ bất đắc dĩ thì Hoa cô nương đã giải thích xong chuyện lúc trưa cho hắn, Công Tôn Liễu xoa xoa tay, nhíu mày nói: Nếu vậy, mục đích của hắn thật sự không thể là Kinh Triệu Doãn, có thể trực tiếp chĩa mũi dùi về phía Vinh Quận vương, tại sao phải vòng một vòng lớn như vậy?
Thác Bạt Nhung đang xách Hoa Thiên sang một bên thì chợt nghe Chiến Bắc Liệt thần bí, vẻ mặt tự hào nói: Nguyên nhân này, các ngươi phải hỏi tức phụ của lão tử!
Mọi người đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía Lãnh Hạ, còn chưa kịp hỏi thì chợt có tiếng động ở ngoài phòng.
Cạch!
Cửa sổ phòng mở toang ra, hai bóng đen chui vào.
Mọi người không có động tác gì, thứ nhất hai người này không có sát khí, thứ hai trong phòng toàn người không thể khinh thường, thứ ba nếu có ác ý thì cũng sẽ không can đảm lao vào một căn phòng đèn đuốc sáng trưng lại còn đầy người.
Mọi người đang chẳng hiểu gì thì hai hắc y nhân lao tới trước mặt Lãnh Hạ.
Bịch!
Quỳ một chân xuống đất, cùng nói: Cô nương, hoàn thành nhiệm vụ!
Hai người kéo khăn che mặt xuống, chính là Lâm Thanh và Tề Thịnh, bọn họ đứng lên, cười nói: Làm việc cho cô nương, có gì mà vất vả! Nhưng thủ vệ hoàng cung quả là sâm nghiêm, có mấy huynh đệ bị thương nhẹ.
Nghe xong những lời này, làm gì còn ai không hiểu?
Cả đám người trợn mắt lên, nhìn Lãnh Hạ như nhìn quỷ, lắp bắp nói không nên lời.
Một lát sau, Hoa cô nương mới nhảy dựng lên, chỉ vào nàng cả kinh nói: Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi....... ám ám ám ám.......
Lãnh Hạ mỉm cười, bổ sung giúp hắn: Ám sát là ta làm!
Mọi người hít một ngụm lãnh khí, từ lúc hắc y nhân nói thì đã đoán được, nhưng Lãnh Hạ chính mồm thừa nhận thì vẫn có chút khó tiếp nhận!
Nữ nhân này..........
Thật là đáng sợ!
Vừa rồi họ còn đang khó hiểu, chuyện này sao lại phải đi đường vòng như thế, như là tặng họ một phần quà vậy.
Hành động của tiểu thái giám kia rõ ràng là sẽ có hậu quả, mà hậu quả này rất có thể sẽ là chuyện gì đó giá họa cho Vinh Quận vương, với tầm ảnh hưởng của Vinh Quận vương trong triều, cùng sự đối chọi giữa ông ta và Hoa Mị, nếu mũi dùi đã chỉ hướng Vinh Quận vương thì Hoa Mị tất nhiên là đã làm thì làm đến cùng, dù có phải giá họa hay không thì cũng nhất định sẽ bắt Vinh Quận vương vào ngục!
Đến lúc đó, Vinh Quận vương nhất định cũng được ăn cả ngã về không, có khả năng nhất là bí quá hoá liều, tạo phản!
Nam Hàn nội loạn, chẳng tốt gì cho họ cả, mà ngược lại còn làm mọi chuyện thêm rối rắm.
Mà Lãnh Hạ làm thế này, lại chĩa mũi dùi về phía Kinh Triệu Doãn, chuyện này lập tức khác đi!
Nói là chỉ cách chút xíu nhưng chân trời góc bể cũng không ngoa, một Kinh Triệu Doãn nho nhỏ làm gì có gan ám sát Thái hậu, tất cả mọi người sẽ nhìn vào người phía sau Kinh Triệu Doãn, Vinh Quận vương!
Thái hậu dù không có chứng cứ bắt Vinh Quận vương nhưng có thể loại bỏ vây cánh của ông ta, tại sao không làm?
Đến lúc đó, Vinh Quận vương bị quan viên hoài nghi, với địa vị của ông ta trong triều thì sao có thể nuốt trôi cục tức này, chắc chắn sẽ đánh với Hoa Mị đến sứt đầu mẻ trán, hôm nay ta diệt của ngươi một cánh chim, mai ta chém một phụ tá đắc lực của ngươi.......
Lúc hai người không ai nhường ai lưỡng bại câu thương, là lúc Hoa Thiên và Công Tôn Liễu đứng ra.
Phen tính toán này cong không biết bao nhiêu vòng, một thái giám chết, làm nàng tìm được cơ hội đạo diễn một màn kịch......
Mọi người ở đây tự hỏi, đổi lại mình, có làm được không?
Đáp án là không thể.
Nữ nhân này......
Bọn họ nhìn Lãnh Hạ, nuốt xuống lời bình luận đang định nói.
Đương nhiên, dù nuốt xuống nhưng trên đầu vẫn bay ra bốn chữ lớn, bay tới bay lui, bay tới bay lui.......
Quả thật biến thái!
Nhìn mấy ánh mắt sùng bái không thể tưởng tượng nổi và bốn chữ to bay lơ lửng kia, Lãnh Hạ nhún nhún vai, lạnh mắt đảo qua một lượt.
Ngay lập tức, người nhìn trời, kẻ ho khan, người cào tường, kẻ vươn vai.........
Đùa à, để nữ nhân này nhìn trúng thì chờ xong đời đi!
Nàng bĩu môi, không nhìn, hỏi Lâm Thanh và Tề Thịnh: Lúc các ngươi đi có phát hiện ai khả nghi không?
Lâm Thanh ưỡn ngực, cười đắc ý: Cô nương đoán không sai, quả thật là có một đám người khác muốn ám sát Hoa Mị, nhưng chúng ta làm xong hết rồi họ mới đến, chỉ đành giương mắt nhìn chúng ta!
Nhóm người này, không cần phải nói, mục đích của bọn họ, tất nhiên là giá họa cho Vinh Quận vương!
Lãnh Hạ cụp mắt, chậm chạp nói: Rốt cuộc là ai..... muốn làm Nam Hàn nội loạn....
Chiến Bắc Liệt hừ lạnh một tiếng, vừa đẩy Mộ Nhị ra, vừa lạnh lùng nói: Trừ người kia, ta không nghĩ là còn ai khác!
Hắn muốn nói đến ai, mọi người đều có sự phán đoán của mình.
Hoa cô nương che miệng, cười run cả người, chớp chớp mắt sảng khoái nói: Đáng tiếc, kế hoạch của người kia tan tành rồi, bị tỷ muội tốt của ta lợi dụng, uổng phí công sức rồi!
Hắn cười tủm tỉm đắc ý hô: Lãnh Hạ, trâu bò!
Mọi người cũng vui vẻ theo, nhất là ba người Cuồng Phong, ưỡn ngực đắc ý, thần tượng của chúng ta, còn phải nói!
Lãnh Hạ lại không lạc quan như họ, nếu đúng là hắn ta thì dù thua ván này cũng nhất định không dừng tay.
Nàng nghĩ một lát rồi đứng dậy, thong thả bước trong phòng, phân tích: Nếu thật sự là hắn ta, đã không thể bức bách Vinh Quận vương được ăn cả ngã về không, vậy thì chỉ còn cách bức bách Hoa Mị chó cùng rứt giậu! Việc có khả năng nhất, cũng nhanh và tiện nhất là trực tiếp giết Vinh Quận vương! Khi đó, mũi dùi sẽ chỉ về phía Hoa Mị, cùng với chuyện tấu sớ của ba năm trước, sẽ làm nàng ta bị buộc tội, mà nếu muốn bảo vệ địa vị, chỉ có trực tiếp giết Công Tôn Minh, đến lúc đó, hoàng thất Nam Hàn chết sạch, ghế kia ai ngồi là dựa vào bản lĩnh.......
Nàng khẽ mở cánh môi, chậm rãi phun ra: Tiểu Hoàng đế chết, Nam Hàn cũng đại loạn!
Trong lúc nàng phân tích, mọi người đều ngửa đầu nhìn trời.
Chênh lệch giữa người và người, sao lại lớn như vậy?
Bọn họ nhìn nữ tử này.....
Bạch y bay bay như tiên nữ, đầu hơi cúi nhẹ nhàng bước trong phòng, trong phượng mâu kia là sự ngạo nghễ không che giấu, như là cả thế gian này nàng đều nắm trong tay, lật tay là mây, úp tay là mưa!
Chiến Bắc Liệt cười híp mắt đẩy Lăng Tử ra, kéo tức phụ mình, vẻ mặt rất khiêm tốn: Tức phụ, đừng dùng nhiều đầu óc quá, động thai khí thì sao?
Phi!
Mọi người chửi ầm lên trong lòng, nhìn bộ dạng ngươi xem, đắc ý thành cái gì rồi, như là hận không thể cho toàn bộ thiên hạ biết đây là tức phụ của ngươi!
Công Tôn Liễu vẫn im lặng từ lúc nãy đột nhiên đứng dậy cúi người với Lãnh Hạ: Sự cơ trí của Nữ hoàng làm tại hạ thật lòng khâm phục!
Dù có đồn đại nhiều đến mấy thì cũng không bằng tận mắt thấy, chính tai nghe được mới chấn động, cuối cùng Công Tôn Liễu cũng hiểu, tại sao Đại Tần Chiến thần danh chấn thiên hạ lại can tâm tình nguyện đứng ở bên cạnh một nữ nhân, để nàng sóng vai cùng mình, thậm chí thu hồi sự bá đạo kiêu ngạo của bản thân, cam lòng làm thê nô......
Nữ tử như vậy, thế gian ít có!
Lãnh Hạ gật đầu, sắc mặt vẫn như có, không có chút kiêu ngạo nào.
Làm mọi người lại cảm thán lần hai!
Nhìn xem nhìn xem.......
Cái gì gọi là bình tĩnh, cái gì gọi là thong dong, cái gì gọi là vui buồn không hiện lên mặt?
Nhưng cùng với cảm thán Lãnh Hạ, bọn họ không khỏi nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, nhất là Công Tôn Liễu, khẽ lắc đầu một cái, đã không còn biểu cảm đảo điên hình tượng, chỉ còn lại sự kính nể.
Hỏi toàn thiên hạ xem, có mấy nam nhân có thể làm được như vậy?
Lòng dạ của Đại Tần Chiến thần sâu như biển!
Nhìn mấy vị kia ước ao đố kị, đương nhiên đây là Đại Tần Chiến thần tự cho là thế, hắn vắt chân rung đùi, càng nghĩ càng đắc ý, có tức phụ như mẫu sư tử, có phải hắn nên về hưu không?
Sau đó nữ chủ ngoại, nam chủ nội, hắn ở nhà nấu cơm trông con.......
Ừm, qua thật không tệ!
Chiến Bắc Liệt đang suy nghĩ thì thấy Mộ Nhị lại lắc lư bước đến, cầm bút lông lên chấm một chấm, rồi hài lòng gật đầu, trong mắt bay ra một chữ: Đẹp!
Vút!
Đại Tần Chiến thần lập tức lao qua, tiếp tục nghiên cứu vấn đề về khiếu thẩm mỹ với Lăng Tử đi.
Hai người thì thà thì thầm, ngươi chọc ta một cái, ta giẫm lại ngươi một cái, đùa bất diệc nhạc hồ.
Lãnh Hạ bật cười, trong lòng thấy ấm áp, quay đầu lại ra lệnh cho Lâm Thanh: Bảo Thí Thiên giám sát phủ Vinh Quận vương, canh giữ mười hai canh giờ, đừng để ông ta rời khỏi tầm mắt của các ngươi!
Lâm Thanh và Tề Thịnh cảm thấy tình hình nghiêm trọng, thu hồi vẻ đắc ý trên mặt, cùng nói: Rõ, cô nương! Đám người Chu Trọng đã đuổi theo đám hắc y nhân kia, chắc sẽ nhanh biết họ là người của ai thôi!
==
Trên đường có mấy đội Ngự lâm quân đi lại, mục tiêu đều là phủ Kinh Triệu Doãn!
Đúng như Lãnh Hạ dự đoán, liên hệ chuyện lúc trưa và chuyện thích khách tối nay, chứng cứ vô cùng xác thực, có người tặng cơ hội gạt bỏ vây cánh của Vinh Quận vương, dù Hoa Mị có nhìn ra hay không thì đều vui vẻ nhận.
Lúc tai họa tự nhiên đập vào đầu Kinh Triệu Doãn thì......
Trong một gian nhà hẻo lánh trong Di thành, đang có mười mấy tên hắc y nhân, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là đám người còn nhanh hơn họ........
Là ở đâu ra?
Nghĩ nhiều thế làm gì, cũng giống nhau mà, giá họa cho Kinh Triệu Doãn khác gì giá họa cho Vinh Quận vương? Một tên xoa xoa đầu nói.
Một người khác, rõ ràng là thủ lĩnh của những người này, lắc đầu nói: Ta luôn cảm thấy, chuyện này không ổn, sao bỗng nhiên lại có thêm một đám người?
Hắn nói xong thì kéo khăn che mặt xuống, khoảng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng nếu Lãnh Hạ ở đây thì nhất định có thể nhận ra, người này là một trong mấy người đã đến ngăn cản lúc Phương Nghĩa bắt cóc Thập Thất.
Cũng chính là thuộc hạ của Đông Phương Nhuận!
Hắn ta nghĩ một chút rồi bước đến bên bàn viết thư, vừa viết vừa nói: Nên báo cho chủ tử trước, xem tiếp theo nên làm gì........
Một lát sau, hắn cầm một con bồ câu tới, gắn thư vào chân rồi thả cho nó bay đi.
Quay đầu lại ra lệnh cho đám thuộc hạ: Tra! Chủ tử tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra chuyện ngoài dự đoán, nhất định phải tra ra thân phận của đám người kia!
Rõ!
Trên nóc nhà, Chu Trọng tay vuốt râu, nhìn con bồ câu bay ra xa, trong mắt hiện lên một tia cơ trí: Phía đông!