“Diện mạo của hắn thay đổi rất nhiều!” Cung Trọng Thư vừa nói vừa gật đầu thật mạnh.
“...... Sau đó?”
“Hắn còn mập ra!”
“Mập?” Thật không tưởng tượng nổi, mỗi bữa chỉ ăn nửa cái bánh bao, làm sao mà mập lên được chứ?
“Còn có......” Cung Trọng Thư dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Bên cạnh hắn còn có một tiểu cô nương khoảng mười bảy, mười tám tuổi!”
“Hả?!” Cung Mạnh Hiền hô to một tiếng, lập tức co giò chạy ra ngoài.
Không lẽ Quân Lan Chu thật sự lấy vợ?
Trong sân luyện võ của tiêu cục, xe ngựa lọc cọc chạy vào, Quân Lan Chu nhẹ nhàng vén màn lên đỡ xuống xe một vị cô nương, xem chừng mười bảy, mười tám tuổi, hồn nhiên xinh xắn, vô cùng đáng yêu.
“Quân công tử, đây...... đây là?” Cung Mạnh Hiền có chút lắp bắp, không thể tin cảnh trước mắt.
“Thê tử của ta, Gia Cát Mông Mông.” Lạnh lùng lên tiếng, Quân Lan Chu quay sang nhìn Mông Mông, giới thiệu với nàng thân phận ba người vừa đến. “Bọn họ họ Cung, là nhạc phụ cùng đại cữu tử, nhị cữu tử của đại ca ta.” (cữu tử = anh vợ)
Ba cha con Cung Mạnh Hiền ngạc nhiên tột độ.
“Thật...... Thật là thê tử của Quân công tử?!” Năm ngoái vừa mới nói hắn nhất định không lấy được vợ, không nghĩ tới chỉ trong vòng chưa đầy một năm, hắn đã tìm được người nâng khăn sửa túi.
Còn nữa, hắn thật sự mập ra, không phải là dạng thùng phuy lăn qua lăn lại, nhưng so với năm ngoái, hắn thật sự mập lên không ít, tối thiểu cũng tăng thêm mười ký. Hai gò má hốc hác năm nào giờ đây đẫy đà thịt, ngay cả dáng người cũng không còn gầy gò như trước.
Mặt khác, không nhìn thấy bộ trang phục “cái bang” của hắn nữa, người hà tiện như vậy, thế nhưng hiện tại lại khoác lên người một thân trường sam chất liệu cao cấp.
Hắn đổi tính rồi ư?
“Bá phụ, Mông Mông cùng tướng công xin làm phiền.” Mông Mông cười tươi nói.
“Không dám, không dám!” Cung Mạnh Hiền vội vã đáp lời. “Quân phu nhân đến chơi, chúng tôi vui mừng còn không hết!”
Mông Mông chun mũi. “Quân phu nhân gì cơ chứ, không phải đều là người một nhà sao, kêu như vậy thật là xa lạ, cứ gọi thẳng tên của cháu được rồi!”
Cung Mạnh Hiền nhìn sang Quân Lan Chu nãy giờ vẫn không bộc lộ cảm xúc. “A, đương nhiên, xin mời hai vị vào trong!”
Một lát sau, mọi người đã ngồi vào chỗ của mình.
“Không biết Quân công tử có gì muốn phân phó?” Cung Mạnh Hiền hỏi. Hắn biết, không có việc Quân Lan Chu tuyệt đối sẽ không đến tìm hắn.
Quân Lan Chu đem hành lý đặt lên bàn. “Nhờ Cung cục chủ đưa thứ này về nhà ta.”
Đã sớm biết là như vậy.
“Có kỳ hạn không?”
“Trước tháng Mười Một là được.”
“Không thành vấn đề, nhưng mà......” Nhìn Quân Lan Chu thò tay vào túi áo, Cung Mạnh Hiền nhanh mồm nói. “Phí áp tiêu không cần tính, đều là người một nhà, tính toán giá cả thật là quá khách sáo!”
Nhưng Quân Lan Chu giống như không nghe thấy, tiếp tục lấy ra ngân phiếu cùng gói thuốc đặt lên bàn.
“Đây là phí tổn cùng thuốc giải.”
“Việc này......” Cung Mạnh Hiền dở khóc dở cười không biết nói làm sao. “Quân công tử......”
“Tướng công, mọi người đã bảo không cần, chàng cũng đừng nên quá cứng nhắc,” Mông Mông nhịn không được mở miệng. “Như vậy thật là khách sáo quá đi!”
Quân Lan Chu trầm mặc một chút, lẳng lặng đem ngân phiếu thu hồi.
“Đúng vậy, đúng vậy, đều là người một nhà, không cần so đo nhiều như vậy!” Mông Mông cười hì hì nói. “Ta giúp người, người giúp ta, đây mới đúng là người trong nhà!”
Cha con Cung Mạnh Hiền liếc mắt nhìn nhau, càng lúc càng cảm thấy khó có thể tin nổi.
Quân Lan Chu từ khi nào thì “ngoan” như vậy?
“Lâu lắm mới có dịp, Quân công tử cùng phu nhân nhất định phải ở lại đây cho chúng ta tiếp đãi một hồi mới được.”
“Không cần.”
“Tướng công, chàng như vậy là không được,” Mông Mông lại xen vào. “Đại ca của thiếp từng nói, cự tuyệt thành ý của người khác chính là vô lễ, huống hồ chúng ta lại là người một nhà, cần gì phải làm bẽ mặt nhau như thế!”
Quân Lan Chu lại trầm mặc.
“Đúng vậy, nếu người trong nhà đã có lời mời, chúng ta nên vui vẻ nhận lời mới tốt.” Mông Mông quay sang Cung Mạnh Hiền cười áy náy. “Bá phụ, người chắc cũng không biết, tướng công của cháu có đôi khi rất ngoan cố......”
Nhà họ Cung không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Quân Lan Chu.
“Chàng ấy đó, lúc cần ngoan cố thì cứ dửng dưng, lúc không cần ngoan cố lại ngoan cố đến tức chết người......”
Nhà họ Cung tiếp tục xoay mặt nhìn Quân Lan Chu.
“Khuyên nhủ thì chàng cứ bỏ ngoài tai. Thê tử như cháu đành phải vất vả một chút, cố gắng suy nghĩ biện pháp......”
Nhà họ Cung quay sang nhìn thẳng mặt Quân Lan Chu.
“Là người trong nhà nên cháu mới nói, chàng keo kiệt phải biết, cho dù là sắp chết đói, chàng cũng không cầm một quan tiền đi mua thức ăn, thật không biết là đầu chàng nghĩ gì, cháu......”
“Im miệng!”
“Dạ, tướng công.”
“Chúng ta ở lại hai ngày.”
“Dạ, tướng công.”
“Sau hai ngày lập tức rời đi.”
“Dạ, tướng công.”
Đại sảnh một mảnh yên lặng.
Hai anh em Cung Trọng Khanh đột nhiên nhảy đổng lên, cùng co giò chạy ra ngoài. “Chúng ta...... có chút việc......” Lời còn chưa dứt, người đã chẳng thấy đâu.
Chỉ chốc lát sau, từ bên ngoài truyền đến hai tiếng cười nghiêng ngả, Cung Mạnh Hiền cũng cúi đầu che đi khóe miệng đang run rẩy của mình.
Lúc đầu còn cho rằng Quân Lan Chu rất khó lấy được vợ, cho dù lấy được, thê tử của hắn khẳng định là rất bi thảm, không nghĩ tới hắn chẳng những nhanh chóng cưới thê tử, hơn nữa lại lấy một thê tử tính tình như vậy, thật đúng là......
Trời sinh một cặp!
~.~
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Quân Lan Chu cùng Mông Mông lúc này đang ngồi trên xe ngựa.
“Tướng công,” Mông Mông thò đầu ra ngoài. “Ta có thể ngồi đằng trước cùng chàng không? Ở trong xe buồn quá!”
Quân Lan Chu vừa đưa tay ra đã đem Mông Mông tiến lên phía trước. Mông Mông đột nhiên run rẩy người, nàng vừa mới dứt lời thôi, như thế nào chỉ chớp mắt đã thấy bản thân đang ngồi ngoài đây?
“Tướng công, chàng thật là mạnh!”
“......”
“Tướng công.”
Nàng chăm chú nhìn một bên mặt trượng phu. Chàng nhìn thật đẹp, khuôn mặt cũng đầy đặn hẳn ra, nếu thu lại vẻ mặt lạnh giá, đảm bảo sẽ có rất nhiều cô nương giao trái tim của mình cho chàng.
“Ừ?”
“Chừng nào mới dẫn thiếp về bái kiến cha mẹ?”
“Trùng dương (1) năm nay, ta muốn thay mặt phụ thân đến Hoa Sơn gặp mặt một người. Sau đó, ta sẽ đưa nàng về nhà.”
“Tết trùng dương? Còn tới hai tháng, vậy có thể về Nam Dương thăm đại ca cùng muội muội trước được không?” Hai bàn tay của Mông Mông hợp thành chữ thập, cò kèo nài nỉ tướng công. “Có thể không? Có thể không?”
Quân Lan Chu nhìn vào mắt nàng. “Có thể.”
“Thật tốt quá!” Mông Mông vui mừng hét lớn, giống như con mèo nhỏ quấn quanh tay hắn. “Tướng công, chàng là tốt nhất !”
Quân Lan Chu không lên tiếng, chỉ ôn nhu nhìn nàng.
“À, đúng rồi, trước khi gặp đại ca cùng muội muội, thiếp phải rũ sạch ‘Thập tam khiêu’ trên người, tránh cho họ......”
“Bây giờ không phải là ‘Thập tam khiêu’.”
“A? Không phải sao? Vậy là gì?”
“Mười bảy đầu heo ngốc.”
“Chờ nghe giải thích.”
“Mỗi ngày đầu sẽ đau nhức mười bảy lần, mỗi lần như vậy phải đập đầu vào tường mười bảy cái, mới có thể hết đau đớn......”
Mười ngày sau, bọn họ về tới Nam Dương, xe ngựa trực tiếp chạy vào Trần gia trang, bất ngờ nhìn thấy Trần gia trang đã tu sửa lại toàn bộ, mà Gia Cát Văn Nghĩa không còn ở đó nữa. Nơi này giờ đây đã biến thành chỗ trú chân cho những người lang bạt không nhà, hơn nữa mỗi ngày đều có người giao thức ăn cho bọn họ.
“Đại công tử đã trở về Gia Cát phủ, thức ăn là do người đưa tới cho chúng ta.”
“Hả? Sao cơ?”
“Tôi cũng không rõ, tôi là từ vùng ngoài đến đây.”
Vì thế, xe ngựa đi vào thành Nam Dương thẳng tiến đến phủ Gia Cát. Mông Mông vừa xuống xe ngựa, cửa lớn của Gia Cát phủ cũng bật mở, hai cô gái mặt mũi y chang nhau từ trong bước ra, trông thấy Mông Mông thì mừng rỡ như điên chạy tới.
“Đại tỷ, tỷ đã trở về!”
“Tuyết Tuyết, Xán Xán!”
Ba chị em ôm chầm lấy nhau khóc đỏ cả mắt, người này nói muội nhớ tỷ, người kia lại nói muội rất nhớ tỷ, sau đó, Gia Cát Văn Nghĩa nghe tin cũng nhanh chóng chạy ra, còn có huynh muội Chương Úc Hùng cùng Lâm Chấn Bình.
“Mông Mông, muội về rồi!”
“Đại ca!”
Một lúc lâu sau, bọn họ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Gia Cát Văn Nghĩa mới đem ánh mắt đặt lên trên người Quân Lan Chu, ngạc nhiên mở to mắt.
“Hắn là...... muội phu?”
“Đúng vậy, chàng thay đổi rất nhiều phải không?” Mông Mông đắc ý ôm lấy cánh tay của Quân Lan Chu. “Đều do công của muội đấy!”
Đâu chỉ thay đổi rất nhiều, căn bản chính là biến thành người khác!
Trước đây, trong mắt mọi người, Quân Lan Chu chính là một tên khố rách áo ôm, nhưng bây giờ Quân Lan Chu lại biến thành một thư sinh nho nhã hào hoa, tuy rằng gương mặt vẫn như trước không có biểu hiện gì.
“Phải không?” Gia Cát Văn Nghĩa thu hồi tầm mắt. “Thôi, mọi người vào trong rồi nói!”
Nhưng vừa đặt chân đến đại sảnh, Gia Cát Văn Nghĩa còn chưa mở miệng, Mông Mông đã nhanh nhảu hỏi ra câu. Lòng hiếu kỳ của nàng đã đến cực hạn, còn không hỏi nàng sẽ phát điên lên mất!
“Đại ca, mọi người sao lại trở về đây?”
Gia Cát Văn Nghĩa khẽ cười. “Là Tri phủ đại nhân trả lại nhà cho chúng ta.”
Mông Mông sửng sốt. “Tri phủ đại nhân?” Tri phủ đại nhân thì liên quan gì ở đây?
“Sau khi mẹ con Bệnh Chốc Đầu qua đời, bởi vì bọn họ không có thân nhân, tài sản Gia Cát gia cũng trở thành vật vô chủ, giao cho Tri phủ đại nhân tùy nghi phán quyết sẽ để cho người nào tiếp quản. Ngài biết được bệnh của huynh kỳ thật không phải do Bệnh Chốc Đầu chữa khỏi, ông cho rằng Bệnh Chốc Đầu không có quyền gì với tài sản Gia Cát gia, cho nên phán quyết vật trở về chủ cũ, cũng chính là trở về Gia Cát gia.”
“Đây cũng do Gia Cát gia thiện tâm thiện đức mọi người đều biết, Tri phủ đại nhân mới có thể quyết định như biết.” Chương Úc Hùng nói thêm.
“Thì ra là thế.” Mông Mông nhếch miệng cười giòn tan. “Cho nên nói, làm việc thiện nhất định sẽ được báo đáp, về sau chúng ta nhất định phải làm nhiều việc thiện hơn!”
Gia Cát Văn Nghĩa gật đầu, lại quay sang nhìn Quân Lan Chu. “Như vậy, đệ thấy được không?”
“Đương nhiên là được, tướng công cưng chiều muội lắm!” Mông Mông không hề suy nghĩ mở miệng nói, sớm đã quên đi những ngày tháng cực khổ trước đây.
“Phải không? Nhưng mà hai người......”
Gia Cát Văn Nghĩa hồ nghi đánh giá Mông Mông từ trên xuống dưới. Một thân phục sức sáng lấp lánh, trên tay đeo vòng ngọc phỉ thúy, khuyên tai màu đỏ hạt lưu, tóc búi cao cài trâm, tất cả đều từ châu báu quý hiếm chế tác thành.
Hắn tuy cho nàng một trăm lượng ngân phiếu, nhưng mà nhiêu đó tiền đại khái cũng không mua nổi một chiếc khuyên tai!
Mông Mông cười tươi. “Đừng chỉ nhìn bề ngoài khắc khổ của tướng công, thật ra chàng có rất nhiều tiền! Cầm trên người mấy vạn lượng ngân phiếu, nhưng lại không nỡ tiêu xài, keo kiệt bủn xỉn đến cùng cực. Muội còn nghe nhị cữu tử của đại ca chàng nói, tài sản của nhà tướng công so với hoàng đế lão nhân gia hoàn toàn không thua kém......”
Mọi người đều kinh hãi hét lên, nhất là Chương Úc Tú cùng Lâm Chấn Bình, tròng mắt của hai người chỉ thiếu nước lăn tròn tròn dưới chân.
“Nhưng mà chàng đối với muội thật cưng chiều, mua toàn đồ tốt nhất, ăn toàn chỗ ngon nhất, ở cũng ở nơi sang nhất......” Mông Mông thỏa mãn thở dài. “Thật sự, chàng rất thương rất thương muội!”
“Thật tốt quá! Thật tốt quá!!” Gia Cát Văn Nghĩa cảm kích nhìn Quân Lan Chu.
Hắn biết, muội muội là vì hắn mới lấy Quân Lan Chu, cho nên luôn lo lắng nàng chịu khổ, nội tâm lúc nào cũng bất an, hiện tại, hắn cuối cùng cũng có thể yên tâm.
“À, đúng rồi, đại ca......” Mông Mông có chút do dự. “Ngân Hoa đâu?”
Nhắc đến Ngân Hoa, Gia Cát Văn Nghĩa liền trưng ra vẻ mặt khổ não. “Còn ở đâu nữa. Nàng nhất quyết không chịu từ bỏ việc báo thù, huynh lại lo lắng nàng làm hại đến người khác, cho nên vẫn không dám thả nàng ra.”
“Như vậy......” Mông Mông trầm ngâm một chút, quay sang nhìn Quân Lan Chu. “Tướng công, chàng có biện pháp không?”
“Vong hồn tán.” Quân Lan Chu nói.
“Ngay cả linh hồn cũng tan biến. Như thế nào?” Mông Mông khẽ hỏi.
“Quên hết những chuyện đã qua.”
“Ừ, có thể quên đi thù hận trong quá khứ thì thật tốt, nhưng mà......” Mông Mông nhìn Gia Cát Văn Nghĩa. “Nàng còn có thân nhân nào không?”
“Không có, cho nên nàng mới như vậy hận huynh. Nàng cho rằng huynh đã hại chết người thân duy nhất của nàng.”
“Vậy thì tốt!” Mông Mông mở miệng cười. “Đại ca, để nàng quên hết mọi thứ, chúng ta cùng nhau tạo cho nàng một cuộc đời mới, cho nàng vui vui vẻ vẻ sống trọn nửa đời còn lại đi!”
“Được,” Gia Cát Văn Nghĩa gật đầu đồng ý. “Cứ như vậy mà làm!”
Hai ngày sau, không còn thấy Ngân Hoa, mà trong phủ Gia Cát lại xuất hiện một vị Tố Hinh -- Ngân Hoa quên bỏ thù hận, ngọt ngào giống như một đóa hoa nhài, nhu mì đáng yêu, có lẽ trong tương lai Gia Cát Văn Nghĩa sẽ cưới nàng.
Thù hận chính là một con dao hai mặt, chẳng những làm người khác bị thương, mà còn gây thương tổn đến chính mình. Tốt nhất đừng nhớ đến!
~.~
Mưa nhiều không phải là điều tốt, nhưng mưa quá ít cũng không tốt lành gì.
Mùa mưa năm trước Hoàng Hà dâng sóng, sang năm nay, ông trời lại luyến tiếc nhỏ xuống trần gian vài giọt nước mỏng manh. Chỉ thấy thời tiết nóng đến chảy mỡ, kênh rạch, đồng ruộng héo khô, nông dân mất mùa, mọi người đói khổ, phải ăn châu chấu qua ngày ôm ấp niềm hi vọng, đáng giận nhất là, còn thuận đường mang đến ôn dịch......
“Muội phu nhất định có biện pháp.”
“Muội biết, nhưng là không phải thân nhân, chàng không quản!”
“Nghĩ cách khuyên hắn đi!”
“Khuyên? Chàng thông minh như vậy, muội vừa mới mở lời, chàng đã quay lưng đi, muội làm sao mà khuyên đây?”
Trước giờ Ngọ, ở một góc hoa viên, bốn huynh muội nhà Gia Cát đang nhiệt tình triển khai đại hội gia đình, vô cùng rôm rả.
Nguyên nhân: Ôn dịch hoành hành.
Mục tiêu: Con người kỳ lạ một mực không chịu nhận mình là đại phu kia.
Thành quả: Không hề thành quả.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Mọi người giúp muội nghĩ cách thuyết phục chàng đi!”
“Chúng ta?” Gia Cát Văn Nghĩa cùng hai tiểu muội song sinh đưa mắt nhìn nhau. “Con người hắn, chúng ta hoàn toàn không hiểu, nghĩ thế nào giờ?”
“Hiểu chàng?” Mông Mông cào mạnh tóc. “Kỳ thật muội cũng không phải thật sự hiểu chàng, trừ bỏ cực kỳ hà tiện, muội chỉ biết chàng là một người trầm tính, có đôi khi lại rất ngoan cố, lúc chàng nổi giận hay cao hứng muội căn bản không nhìn ra được......”
“Không phải đại tỷ có cách khiến cho tỷ phu mặc đồ mới đấy thôi!” Tuyết Tuyết nói.
Mông Mông giật mình, “Đúng á!” Lại nhíu lông mày. “Nhưng mà làm sao chàng mới chịu nghe tỷ nói, không bỏ chạy giữa chừng!”
“Lúc ăn cơm chắc tỷ phu không thể bỏ đi?” Xán Xán mở lời.
“Tốt, cứ quyết định như vậy,” Gia Cát Văn Nghĩa chốt lại. “Trong lúc dùng cơm, muội nhất định phải cố hết sức tìm cách thuyết phục đệ ấy.”
Nói dễ như vậy, nhưng mà nếu có người chen vào phá đám thì sao?
Huynh muội nhà họ Chương vẫn ở lại Gia Cát gia, là do Gia Cát Văn Nghĩa không muốn vì chính mình hồi phục thân phận phú hào mà bỏ rơi Chương Úc Hùng, cho nên kiên trì thật hiện theo kế hoạch ban đầu của họ -- hợp tác làm ăn.
Nếu nói Chương Úc Hùng mười mươi là người tốt, thì đôi vợ chồng Chương Úc Tú lại không có ai ưa nổi.
“Không biết nhà Quân công tử ở chỗ nào?”
Tại buổi cơm trưa, Mông Mông còn đang lo lắng tìm cách mở đầu, đã nghe Chương Úc Tú cất tiếng hỏi.
“Điều này......” Mông Mông nhìn Quân Lan Chu đang cúi đầu ăn cơm, tuy rằng chàng đã từng nói cho nàng biết là ở Thiên Sơn, nhưng đã dặn không được nói cho người ngoài, tuy nói Chương Úc Hùng là anh em kết nghĩa của đại ca, nhưng dẫu sao cũng không có quan hệ thân thích, cho nên nàng cũng không muốn nói với Chương Úc Tú. “À, tôi cũng không rõ nữa.”
Lời này không hề sai, nàng chính là không biết rõ ở nơi nào của Thiên Sơn!
“Hỏi một chút thôi!” Chương Úc Tú không từ bỏ hi vọng.
“À......” Mông Mông khó xử liếc mắt nhìn Quân Lan Chu. “Tướng công chàng không thích nói chuyện trong lúc dùng bữa.”
“Vậy dùng bữa xong, nhớ phải hỏi đấy!”
Mông Mông lúng búng trong miệng, không dám đáp ứng, nhưng Chương Úc Tú vẫn không thôi kiên trì. “Này, dùng cơm xong, cô nhất định phải hỏi nhé......”
“Đủ rồi!” Chương Úc Hùng nhìn thấy Mông Mông khó xử, lập tức cắt ngang yêu cầu của muội muội. “Vì sao lại vô duyên vô cớ muốn biết nhà của Quân công tử?”
Chương Úc Tú lắp bắp. “Có...... Có rảnh đi thăm!”
“Không cần, muội cùng Mông Mông cũng không thân đến vậy.”
“Nhưng......”
“Được rồi, ăn cơm không nên nhiều lời!”
Chương Úc Tú còn định nói thêm, Lâm Chấn Bình đã lặng lẽ kéo một bên tay áo của nàng, nàng mới không cam lòng hừ một tiếng bỏ qua.
Lúc này, Mông Mông cuối cùng cũng đã nghĩ ra lời mào đầu.
“Nghe nói quan phủ đang mở một cuộc chữa bệnh từ thiện!” Vừa nói vừa hướng Gia Cát Văn Nghĩa nháy mắt.
“Đúng đúng, ở phủ Hà Nam, nghe nói có không ít đại phu tham dự!” Gia Cát Văn Nghĩa hưởng ứng.
“Phủ Hà Nam sao, cách Thiểm Tây rất gần nha!” Mông Mông nghiêng đầu ngó Quân Lan Chu. “Tướng công, chàng đã muốn đến Hoa Sơn, chúng ta thuận đường đi xem náo nhiệt được không?”
“Không được.” Quân Lan Chu lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Keo kiệt, đi xem náo nhiệt cũng không được!” Mông Mông làu bàu trong miệng. “Chàng chính là như vậy, keo kiệt đáng ghét, đường đường một đại nam nhân, mà một bữa cơm chỉ ăn nửa cái bánh bao, đã vậy còn nói có thứ cho vào bụng là được, không cần ăn no......”
“......”
“Chàng chưa bao giờ thấy người chết vì đói sao? Nói cho chàng biết, bộ dáng sao với chàng trước kia không sai biệt lắm, trừ bỏ xương cốt, trên người chỉ có da với da. Toàn thân trên dưới không quá hai, ba lạng thịt, bước đi không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến xương, ‘rắc’ một cái là tay gãy, ‘rắc’ một cái không chừng là chân đi đứt......”
“......”
“Lại nói về chàng, keo kiệt cũng vừa vừa thôi, người ta nói ấm no, ít nhất bụng phải ăn no, quần áo phải mặc ấm, có năng lực phải đi giúp đỡ người khác, đó là chuyện tốt, ông trời lúc nào cũng nhìn thấy. Sẽ có lúc, ông trời nhất định sẽ đặc biệt chiếu cố chàng......”
“......”
“Cũng không phải chuyện khó khăn gì, không phải là sở trường của chàng sao? Xem bệnh giúp một người, chàng cũng không bị mất đi một cọng lông, nhiều nhất chỉ một tháng thôi, cũng đừng lãng phí thời gian như vậy. Dù sao chuyện chàng muốn làm cũng phải đợi đến tháng Chín, khoản thời gian này chính là rất nhàn nhã......”
“Mà chàng cứ keo kiệt hết lần này đến lần khác, chỉ biết nhàn cho riêng mình, mà không chịu dang tay giúp đỡ người khác. Mọi người quả thật rất đáng thương! Hừ, nam nhân bủn xỉn, thiếp......”
“Im miệng!”
“Dạ, tướng công.”
“Một tháng.”
“Dạ, tướng công.”
“Trễ một ngày cũng không được!”
“Dạ, tướng công.”
“Ta nói đi phải lập tức đi!”
“Dạ, tướng công.”
“Ăn cơm!”
“Dạ, tướng công.”
“Không được nói nữa!”
“Dạ, tướng công!”
Thành công!
----------
1. Tết trùng dương: Hay còn gọi là Trùng Cửu, tức là mồng 9 tháng 9 âm lịch. Là ngày cực dương. Tìm hiểu thêm ở đây