"Nói bậy bạ gì đó? Phụ thân ta đã chôn dưới đất rồi, sao bị sét đánh được."
Mộc Tứ sốt ruột: "Chính là bị đánh lúc chôn dưới đất rồi."
Thẩm Vân Hoài: "..."
Mộc Tứ quỳ xuống: "Mộ của lão hầu gia đêm qua bị sét đánh."
Thẩm Vân Hoài hoàn toàn sững sờ.
【Quan tài của lão hầu gia sắp không đè nổi nữa rồi, rất nhanh sẽ...】
Hắn nhớ lại tiếng lòng của đại tẩu.
Lại là thật?
Đại tẩu thật sự có thể tiên đoán trước được!
Thẩm Vân Hoài sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Thay y phục, đi đến chỗ phụ thân."
Vừa bước ra cửa, Thẩm Vân Hoài dừng bước, đổi hướng.
"Tam gia, không phải đi đến chỗ lão hầu gia sao?" Mộc Tứ vội vàng đuổi theo, đây không phải là hướng ra khỏi phủ.
"Đi mời đại tẩu."
Thẩm Vân Hoài linh cảm, mời đại tẩu đi cùng, mới là vạn toàn.
"Mời ta đi?" Ôn Cửu Thư lộ vẻ kinh ngạc, mộ của lão hầu gia bị sét đánh, tuy là nằm trong dự đoán, nhưng Thẩm Vân Hoài đến mời nàng, lại là ngoài dự đoán.
"Đúng vậy, ta lo lắng là chuyện từ đường bốc cháy đêm qua khiến phụ thân tức giận, phụ thân lúc sinh thời lại nghe lời đại ca nhất, bây giờ đại ca không có nhà, nên muốn mời đại tẩu đi một chuyến, coi như... thay mặt đại ca an ủi phụ than."
Thẩm Vân Hoài rất khiêm tốn.
Rất tôn trọng nàng, cũng rất có thành ý.
Nể mặt sự tôn trọng và thành ý này, Ôn Cửu Thư không từ chối, dù sao nàng còn phải ở lại nhà họ Thẩm một thời gian, tạo dựng mối quan hệ tốt với người nhà họ Thẩm cũng không phải là chuyện xấu.
"Được."
Đại tẩu đồng ý, Thẩm Vân Hoài thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi phủ, không may gặp Mạnh thị.
Mạnh thị cũng nhận được tin mộ của lão hầu gia bị sét đánh.
"Vân Hoài, con dẫn nàng ta theo làm gì?"
"Mộ của phụ thân bị sét đánh, mẫu thân cảm thấy là vì sao?" Thẩm Vân Hoài hỏi ngược lại với giọng điệu không mặn không nhạt.
Mạnh thị ánh mắt lóe lên, sao bà ta lại cảm thấy, Thẩm Vân Hoài đang chất vấn bà ta vậy?
Hắn chẳng lẽ đã biết chuyện gì sao?
Không nên.
Bà ta và quản gia chưa bị bại lộ.
Từ đường bị cháy, cũng chỉ là ngoài ý muốn.
Mộ của lão hầu gia bị sét đánh, chắc cũng là ngoài ý muốn...
"Đêm qua mưa gió lớn, sấm sét là hiện tượng tự nhiên bình thường, nếu thật sự phải hỏi tại sao, phụ thân con chắc là đang trách chúng ta, cưới cho đại ca con một người thê tử không hiền..."
"Vậy sao?" Thẩm Vân Hoài lạnh lùng cắt ngang: "Ta lại cảm thấy, đây là trời cao cảnh cáo, nhà họ Thẩm ta quả thật có thứ dơ bẩn, nhưng chưa chắc là vì đại tẩu."
【Đầu óc của tam đệ, đột nhiên thông suốt rồi?】
Lời này của hắn là đang ám chỉ Mạnh thị?
Thẩm Vân Hoài, cũng không ngốc như trong tưởng tượng.
Ôn Cửu Thư cười như không cười, hơi cong khóe miệng: "Còn đi hay không?"
"Ngày đại tẩu vào cửa, đã dâng trà cho phụ thân, phụ thân hôm đó không phản đối, hôm nay sao có thể là vì đại tẩu, những lời khó nghe này, sau này mẫu thân đừng nói nữa."
Thẩm Vân Hoài nói.
Mạnh thị thật sự kinh ngạc.
Lão hầu gia là người chết!
Ôn Cửu Thư dâng trà cho một bài vị, bài vị sao có thể phản đối được?
Thẩm lão tam có phải bị điên rồi không?
Một người phụ nữ không biết xấu hổ như Ôn Cửu Thư, cũng có thể làm hầu phu nhân!
Mạnh thị tức đến mức muốn cười.
Nhưng bà ta luôn biết giả vờ, ở Hầu phủ mấy chục năm, đều giả vờ cả, bà ta lập tức thay đổi thành vẻ mặt hiền lành: "Thôi, dù sao ta cũng không phải mẹ ruột của con, con đã nhận nàng ta, ta đi lạy phụ thân con thêm mấy lạy là được."
Ôn Cửu Thư liếc nhìn: "Miệng nam mô bụng một bồ dao găm."