Ánh mắt Mộ Dung Thánh Li lập tức trống rỗng, hồi lâu sau, hắn mới cúi đầu mở miệng: “Ngày đó, vĩnh viễn sẽ không đến!”
Mộ Dung Thánh Khuynh thở dài: “Hoàng huynh, ngươi thực sự không chịu tiếp nhận sự thật này sao? Tất cả mọi người chúng ta đều biết Noãn Noãn đã thay đổi, nàng không còn là Long Noãn Noãn trước kia nữa. Người nàng yêu bây giờ là hoàng thượng, ngươi cần gì phải tự lừa mình dối người!”
Mộ Dung Thánh Li hung hăng đấm một quyền lên cánh cửa, cửa phòng rung mạnh rồi đổ ầm xuống đất, một quyền này lướt qua mặt Mộ Dung Thánh Khuynh, còn mang theo vài tia máu: “Ngươi câm mồm cho ta!”
Mộ Dung Thánh Khuynh không lên tiếng nữa, chỉ quật cường nhìn chằm chằm hắn.
Mộ Dung Thánh Li vươn tay túm Mộ Dung Thánh Khuynh ném xuống đất, thở hổn hển. Vốn dĩ hắn muốn moi thông tin từ Thánh Khuynh, không ngờ lại bị nam nhân này kích thích đến rối rắm.
“Nói, Mộ Dung Thánh Anh đi đâu? Có phải là đến ngoại ô cứu Noãn Noãn hay không?” Mộ Dung Thánh Li thu lại cảm xúc, lạnh lùng mở miệng.
Mộ Dung Thánh Khuynh xoay mặt không trả lời.
“Ngươi không nói, ta cũng tự có biện pháp tìm được bọn họ!” Mộ Dung Thánh Li tức giận rời đi.
“Vương gia!” Lãnh Cầm Hàn Tiêu tiến lên đỡ Mộ Dung Thánh Khuynh dậy: “Nếu như Thánh Nguyên vương gia thực sự đụng phải hoàng thượng…”
“Yên tâm đi, hoàng thượng đã sớm không còn ở chỗ đó rồi!” Mộ Dung Thánh Khuynh sờ sờ mặt, nhìn tia máu thở dài, nhỏ giọng phân phó: “Các ngươi trông chừng ở đây, không thể để cho người khác biết hoàng thượng xuất cung, hiểu chưa?”
Lãnh Cầm Hàn Tiêu cùng nhau gật đầu một cái, nhìn Mộ Dung Thánh Khuynh tập tễnh rời đi.
※
Khi lấy lại được ý thức, cảm giác đầu tiên của Noãn Noãn là vô cùng đau! Cô không nhịn được rên rỉ hai tiếng, hai bàn tay nhanh chóng bị nắm lại thật chặt.
“Noãn Noãn…” Âm thanh trầm thấp đè nén, dường như ẩn chứa rất nhiều tình cảm, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Gian nan mở mắt ra, Noãn Noãn thấy ngay một mặt nạ hoàng kim chói mắt ở trước mặt, trên mặt nạ là một con chim Ưng đang bay lượn vô cùng sống động.
“Anh là Kim Ưng sao? Kim Ưng râu dài rồi hả?” Noãn Noãn vươn tay, vuốt cằm nam nhân. Cằm vốn nhẵn nhụi nay đã có thêm râu, lại càng làm cho hắn thêm phong trần, khôi ngô.
Kim Ưng xoay mặt, giống như chợt nhớ ra điều gì đó, thân thể nhanh chóng lui về phía sau: “Thật xin lỗi, ta đi tắm một cái rồi trở lại!”
Noãn Noãn sững sờ, nhìn Kim Ưng chạy như bay ra cửa.
“Ha ha!” Nhỏ giọng cười khẽ, mặc dù động nhẹ đến đan điền, đau đến lợi hại, nhưng vẫn không che giấu nổi ý cười. Kim Ưng là người ưa sạch sẽ, hiện giờ đầu tóc rối loạn, râu ria lổm chổm, đó chính là cực hạn lớn của hắn rồi! Xem ra có vẻ như cô đã hôn mê một thời gian khá lâu.
“Ngươi tỉnh rồi?” Vân Ế bưng một chén thuốc đi vào: “Thân thể của ngươi khỏe hơn so với ta tưởng tượng nhiều, chỉ qua ba ngày đã tỉnh lại!”
“Ba ngày? Như vậy đã là lâu rồi!” Noãn Noãn cười nhạt, ngửi mùi thuốc kia: “Tất cả đều là dược tốt, Vân Ế, cám ơn anh!”
“Những lời này nên nói với lão đại của ta thì hơn, ngươi có biết lão đại ngày ngày tận tâm sai bảo Vân Vụ đi tìm thuốc tốt cho ngươi không? Ngươi nằm ba ngày, Vân Vụ cũng nằm ba ngày, đoán chừng sáu ngày nữa cũng không thể rời giường, tâm của hắn đau muốn chết rồi!” Vân Ế cười ha ha, “Lần này Vân Vụ ra cả vốn gốc rồi!”
Noãn Noãn nhìn quanh một lượt, lúc này mới ý thức được mình đang ở trong căn phòng trên núi Kim Ưng. Nghĩ tới chuyện đã từng vui vẻ sống ở đây, Noãn Noãn không nhịn được hơi nhếch môi, tâm tình cũng khá hơn nhiều: “Cám ơn các anh!”
Vân Ế đem thuốc đặt trên mặt bàn, ngồi xuống ghế: “Thật ra thì ta không xứng với lời cảm tạ này của ngươi đâu. Nếu không phải vì Vân Tụ tùy hứng, ngươi cũng sẽ không…”
Noãn Noãn cười nhạt: “Anh muốn cầu cạnh cho Vân Tụ?”
Vân Ế sững sờ, kinh ngạc vì sự nhạy cảm của Noãn Noãn.
“Từ trước đến nay tôi là người có thù báo thù, có oán báo oán, e rằng…” Noãn Noãn cười lạnh, mềm lòng đối với người khiến mình tổn thương, đó chính là đem tính mạng của mình ra đùa giỡn.
“Vân Tụ đã bị trừng phạt rồi, lão đại đã phái muội ấy đi thi hành nhiệm vụ ở Trọng Lâu. Một thời gian ngắn sẽ không thể quay về, ta chỉ mong ngươi không cần oán hận muội ấy, muội ấy… cũng là một đứa trẻ đáng thương!” Vân Ế có hơi căng thẳng nói.
“Tôi không oán hận cô ấy, nhưng cũng không có cách nào tha thứ được!” Noãn Noãn nhàn nhạt nói, “Nhưng tôi đồng ý với anh, sẽ không cần tính mạng của cô ấy. Anh cũng biết tôi am hiểu dùng độc, dù sao anh sẽ giải độc, anh căn bản không phải cần lo lắng!”
Quả nhiên, Vân Ế thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần ngươi đồng ý không muốn tính mạng muội ấy là tốt rồi, muốn dùng độc thì cứ dùng đi!”
“Anh cũng đã dự tính trước việc này rồi phải không?” Noãn Noãn cười lạnh: “Tốt, vậy chúng ta cùng chờ xem!”
Noãn Noãn nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, vậy nên dù có nảy sinh suy nghĩ ác độc thì lời nói thốt ra cũng không có một chút khí thế nào. Đang cảm thán, Kim Ưng sải bước từ bên ngoài đi vào, sợi tóc phiêu dật, tay áo tung bay, đã sớm khôi phục bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ ban đầu. Hắn bưng chén thuốc lên, tự mình uống một hớp rồi đến trước giường, đỡ Noãn Noãn dậy, đưa mặt tới gần.
Noãn Noãn mở to mắt nhìn nam nhân mặt không đỏ, tim không đập đang mớm thuốc cho mình, hai đôi môi trong nháy mắt tiếp xúc với nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn đột nhiên đỏ bừng.
Thuốc được đẩy vào trong miệng, nuốt không được mà không nuốt cũng không xong, chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Ưng, cuối cùng vẫn lựa chọn nuốt xuống.
Cái này là ăn nước miếng của nam nhân mà! Noãn Noãn nhíu nhíu mày, vành tai nóng bừng bừng.
“Này, cái người này ngươi mấy ngày không đánh răng, không tắm rửa, cứ như vậy cho ta uống thuốc đấy hả?” Noãn Noãn bày ra một bộ mặt ghét bỏ.
Vân Ế bật cười, hình như quên mất vừa rồi mới nhắc đến đề tài không mấy vui vẻ.
Kim Ưng có chút xấu hổ, chợt quay đầu lại trợn mắt nhìn Vân Ế. Vân Ế vội vàng ôm quyền cầu xin tha thứ, ôm khay lăn ra ngoài.
“Này, nữ nhân, ta biến thành cái bộ dáng này là ai làm hại hử? Ngươi cho rằng ta nguyện ý không tắm không đánh răng sao? Bộ dạng tóc tai bù xù, không chỉnh tề sao? Ngươi không thấy cảm kích thì thôi lại còn ghét bỏ!” Kim Ưng không kiên nhẫn hậm hực trong lòng Noãn Noãn, chỉ sợ âm thanh của hắn không đủ lớn, lại rời miệng nói gần vào tai cô.
Noãn Noãn trợn mắt một cái: “Tôi biến thành bộ dạng này cũng là anh làm hại, rõ ràng đang tốt như vậy, tại sao lại bị bắt vào thiên lao? Nếu như không phải do vội vã đi cứu anh, sơ ý bị Dung Yên Nhi bắt được, tôi sẽ thê thảm như thế này hả?”
Kim Ưng sững sờ, có chút khó tin mở miệng hỏi: “Ngươi thực sự vì cứu ta mới tới Đô thành?”
Noãn Noãn tiếp tục đưa mắt nhìn hắn: “Anh cố ý xuất hiện tại Đô thành, cố ý bại lộ thân phận của mình, chẳng lẽ không phải là muốn tôi xuất hiện hay sao?”
Kim Ưng miễn cưỡng nhướng mày, dịu dàng đặt Noãn Noãn nằm xuống, sau đó nghiêng mình dựa vào trên giường, một tay chống đầu, một tay vuốt vuốt sợi tóc vừa mới gội sạch, nghiêng đầu cười vô cùng tà mị: “Nếu ngươi đã biết vậy, tại sao lại… Có phải đã thích ta rồi đúng không?”
“Thích cái đầu nhà anh!” Noãn Noãn không thể cử động cơ thể, chứ nếu như có thể động thì cô nhất định phải ra sức gõ đầu tên nam nhân này mới được: “Bởi vì tôi không có chỗ để đi, sau khi ra khỏi hoàng cung, Núi Kim Ưng chính là nơi đầu tiên tôi đặt chân tới, anh cũng là người bạn đầu tiên của tôi. Vân Tụ nói vì tôi nên anh mới đọ sức với Mộ Dung Thánh Li. Tôi chỉ không muốn anh vì tôi hy sinh vô ích mà thôi!”
Sắc mặt Kim Ưng tối sầm, không nói gì cả.
“Anh thực sự gặp được Mộ Dung Thánh Li?” Noãn Noãn hỏi lần nữa, “Đánh không lại hắn nên mới bị hắn nhốt vào thiên lao?”
Kim Ưng vẫn không nói lời nào, tựa hồ đang trầm tư cái gì đó.
“Anh làm cách nào ra khỏi thiên lao đấy?” Noãn Noãn tiếp tục hỏi.
Kim Ưng vẫn như cũ không lên tiếng, hình như đang hết sức đè nén tâm tình.
“Này!” Noãn Noãn tức giận gọi to, nhưng lại khiến khí huyết dâng trào, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, ho khan kịch liệt.
Kim Ưng vươn tay vỗ vỗ ngực cô, đầu ngón tay chạm lên ngực, hai người đều giật mình sửng sốt.
Hắn chậm rãi thu tay lại, mày rậm nhíu chặt: “Lần này ngươi bị bắt, Mộ Dung Thánh Anh không tới cứu ngươi, ngươi có hận hắn không?”
Noãn Noãn cười nhạt: “Anh ta căn bản không có khả năng sẽ đến!”
Kim Ưng sững sờ, kinh ngạc nghe giọng nói chắc chắn của Noãn Noãn: “Tại sao? Chẳng lẽ ngươi cho là hắn không đủ yêu ngươi?”
“Từ trước đến nay anh ta không hề yêu tôi, trong lòng anh ta, tôi chỉ có giá trị để lợi dụng thôi!” Noãn Noãn bình thản mở miệng:
“Mặc dù tôi không biết nội tình cụ thể, nhưng tôi cũng biết, có lẽ sự tồn tại của tôi đối với vương triều Mộ Dung là một hi vọng, cho nên anh ta mới giữ chặt tôi ba năm không buông tay! Dung Yên Nhi nói rất đúng, Mộ Dung Thánh Anh rất đáng thương, từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã từng, tôi muốn bảo hộ anh ta, nhưng hiện tại tất cả chỉ là phù vân. Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, anh ta đáng hận nhất là sống quá mệt mỏi, quá đè nén, không có cách nào thực sự buông ra! Anh nói anh ta yêu tôi, nhưng tôi không cảm thấy thế, thứ tôi cảm nhận được chỉ có lừa gạt và lừa gạt mà thôi!”
“Ngươi hận hắn…” Kim Ưng cúi đầu mở miệng.
“Không phải hận, mà là thờ ơ. Bắt đầu từ giây phút bước ra khỏi hoàng cung kia, tôi đã không còn có quan hệ gì với Mộ Dung Thánh Anh nữa. Giống như là người lạ, hoàn toàn không có một chút quan hệ nào!” Giọng nói của Noãn Noãn càng ngày càng bình tĩnh, truyền tới tai Kim Ưng lại càng ngày càng khiến hắn kinh hãi.
Người lạ… Yêu hay hận, ít nhất cũng có tình cảm, nhưng là người lạ…
“Kỳ quái, tại sao hôm nay anh lại nhiều chuyện như vậy?” Sắc mặt Noãn Noãn có chút tái nhợt cười cười, “Hỏi người bệnh những chuyện như thế này à?”
Kim Ưng chợt hoàn hồn, khóe môi khẽ nhếch, khôi phục lại bộ dáng phóng đãng không kiềm chế được ban đầu: “Noãn Noãn suy nghĩ nhiều rồi. Không phải là ta đang sợ Noãn Noãn vẫn chưa dứt tình với tên hoàng đế kia sao?”
Noãn Noãn trừng hắn: “Tôi còn tình cảm với anh ta hay không cũng đâu phải là chuyện của anh. Anh quản nhiều làm gì!”
Kim Ưng lưu manh cười: “Ai nói chuyện không liên quan đến ta, ta dẫn ngươi tới nơi ở của ta, an bài trong phòng của ta. Đặc biệt là ba ngày nay cùng ngươi ở chung một phòng. Cô nam quả nữ, thanh danh này cũng đã truyền ra ngoài rồi. Hiện tại người của Kim Ưng môn ai cũng biết ngươi là nữ nhân của ta. Vậy thì ngươi yêu người nào, thích người nào, làm sao có thể không liên quan đến ta chứ?”
Noãn Noãn thật muốn một cước đạp bay cái tên nam nhân không đứng đắn này đi, nhưng bất đắc dĩ hiện tại không động được, chỉ có thể tức tối nhìn chằm chằm, sử dụng ánh mắt giết chết hắn!
Kim Ưng đột nhiên cười ha ha, xem ra tâm tình vô cùng tốt.
Ngoài cửa phòng, tứ đại mỹ nam liếc nhau một cái, vui buồn lẫn lộn.
Trong đại sảnh, bốn mỹ nam ngồi thành hàng ngang, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Phong Tễ mở miệng trước: “Vân Vụ, nơi này có ngươi là người ổn trọng nhất, ngươi nói trước đi, tình huống bây giờ nên xử lý thế nào? Vẫn muốn che giấu sự thật sao?”
“Đúng vậy, lão đại đây là đang tự lừa mình dối người!” Lôi Đình tức giận vỗ bàn.
Vân Vụ nhíu nhíu mày: “Lão đại tự có chừng mực, ta tin hắn nhất định sẽ tìm được biện pháp giải quyết, các ngươi không cần lo vô ích!”
Vân Ế không nói lời nào, chỉ nhắm chặt mắt lại. Ba ngày ba đêm đâu chỉ có Kim Ưng không chợp mắt.
Vân Vụ khoát khoát tay, ý bảo hai người nhỏ giọng một chút đừng đánh thức Vân Ế.
“Anh hùng không thể qua ải mỹ nhân, ta thấy cửa ải này lão đại khó qua lắm. Hắn đối xử tốt với Noãn Noãn thì như thế nào, một khi thân phận thật sự bị lộ…” Phong Tễ vẫn cảm thấy hết sức lo lắng.
Lôi Đình gật đầu một cái, đột nhiên nghe Vân Vụ lớn tiếng kêu lên: “Vậy thì thật thảm, Long Noãn Noãn đã dùng hết dược liệu quý giá nhất của Kim Ưng môn, nếu như không trở thành Môn chủ phủ nhân, lần này chúng ta lỗ to rồi!”
Phong Tễ cùng Lôi Đình liếc nhau một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Xem ra hai người này đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà!
Noãn Noãn nhìn nam nhân nằm ở bên cạnh, hô hấp đều đều chứng tỏ hắn đã ngủ say, nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất.
Noãn Noãn thở phào một cái, người có thể vừa cười vừa ngủ thật đúng là hiếm thấy, chỉ là… nhìn mặt nạ hoàng kim trên mặt của hắn, đột nhiên Noãn Noãn có một khát vọng. Cô muốn nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ của nam nhân này!
Chân khí trong cơ thể vẫn như mớ bòng bong, tay chân không thể động đậy. Noãn Noãn nháy nháy mắt, không nhịn được có chút sốt ruột. Đây chính là cơ hội tốt nhất.
Trong khi Noãn Noãn nóng lòng muốn lấy mặt nạ ra, đột nhiên, một mùi hương hoa mai bay qua mũi cô. Cô sững sờ, mùi hương quen thuộc này khiến cho cô lập tức nghĩ tới một người. Làm sao có thể, trên người của Kim Ưng làm sao có thể… Chuyển mắt qua nhìn xung quanh, rốt cuộc thấy ở trong góc phòng có một gốc cây mai đang nở rộ. Noãn Noãn thấy buồn cười, cười mình quá mức nhạy cảm, trước kia không phải đã sớm phủ nhận phỏng đoán đó ư? Bây giờ làm sao lại nghi ngờ?
Thương thế thực sự quá nặng, qua một lúc nữa, Noãn Noãn có chút không chống đỡ nổi. Hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, rốt cuộc, cũng từ từ nhắm mắt lại.
Khi tỉnh lại lần nữa, xung quanh chỉ có một màu đen, chắc đã khuya lắm rồi. Đôi tay có lực siết thật chặt lấy eo cô, khuôn mặt nam nhân tựa sát vào mặt cô. Dường như có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của hắn.
Kim Ưng đã bỏ mặt nạ ra? Noãn Noãn vui mừng, gian nan chuyển mắt muốn nhìn rõ hơn, nhưng ban đêm lại quá tối. Trước mắt cô là một mảng tối tăm, cái gì cũng không nhìn thấy.
Vậy chờ đến sáng rồi nhìn vậy! Noãn Noãn liều mạng gắng sức để mình không chìm tiếp vào giấc ngủ, nhưng cái ôm trong ngực nam nhân giống như có một loại ma lực, lại khiến cô dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Sau khi tỉnh lại, trong mũi tràn ngập mùi cháo thơm. Mấy ngày đói bụng làm Noãn Noãn nhanh chóng mở mắt, cảm thấy thân thể mình đã có một chút hơi sức, quan trọng nhất là bụng đói đang réo lên ầm ĩ.
Kim Ưng đứng ở bên giường, bưng một chén cháo nóng, dụ hoặc cô: “Muốn ăn không?”
Noãn Noãn gật đầu một cái, đột nhiên phát hiện tay chân đã có chút khí lực.
Kim Ưng nâng cô dậy tựa vào đầu giường, đưa tay bưng bát cháo lên, múc một muỗng thổi thổi, cẩn thận kiểm tra nhiệt độ mới đưa đến bên môi Noãn Noãn.
Noãn Noãn há mồm, hương cháo thơm lừng tràn ngập trong miệng, nhai một chút, quả thực rất là thỏa mãn.
Kim Ưng nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô thì khẽ cười, tiếp tục bón từng miếng từng miếng một, kiểm soát thời gian rất rốt, mỗi lần Noãn Noãn vừa nuốt xuống, hắn liền đưa đến bên miệng.
Một bát cháo rất nhanh thấy đáy, Noãn Noãn hạnh phúc thở ra một hơi, tựa đầu vào giường, thưởng thức hương vị còn đọng lại.
Kim Ưng nhìn cô, trong mắt tràn ngập cưng chiều.
“Cảm thấy thân thể ra sao rồi? Ngươi cũng là đại phu nên chắc là hiểu thân thể của mình hơn ai hết!” Kim Ưng để chén cháo xuống hỏi.
Không sai, Noãn Noãn so với bất cứ người nào hiểu rõ thân thể mình hơn. Lần này, cô có thể sống lại thật sự là vô cùng may mắn. Nội tạng bị thương, nếu như không phải được Hộ Long ngân quang che chở tâm mạch thì sợ rằng…
“Không chết được! Chỉ là…” Noãn Noãn nhìn ánh mặt trời bên ngoài đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Hôm nay là ngày mấy?”
Kim Ưng đáp lời xong thì Noãn Noãn đột nhiên lớn tiếng kêu: “Thảm thảm, tôi hẹn với Long Khê hôm qua gặp mặt ở quan ngoại Đô thành, hắn nhất định cho là tôi không giữ lời hứa!”
Kim Ưng nhíu nhíu mày, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Long Khê? Ai là Long Khê?”
Noãn Noãn ngẩn ra, lúc này mới ý thức được mình nói lỡ miệng, chỉ có thể lúng túng cười cười.
Kim Ưng thấy cô không muốn trả lời thì cũng không hỏi tiếp, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi hiện tại không đi được đâu, an tâm ở chỗ này dưỡng thương đi!”
Noãn Noãn thở dài, đúng vậy, lần này mạng còn nhặt được về, xem ra là không thể đến nơi hẹn rồi, nhưng…
“Ta sẽ đợi nàng trở về!” Bên tai đột nhiên vang lên lời này cùng ánh mắt quật cường của Long Khê, không biết đứa bé kia…
“Có thể gọi Vân Ế đi vào không, tôi muốn thuốc này thêm một ít dược!” Noãn Noãn nhỏ giọng yêu cầu.
Kim Ưng gật đầu một cái, mở cửa đi ra ngoài. Một hồi sau Vân Ế đi vào, xem ra tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Noãn Noãn nói một phương thuốc, Vân Ế hưng phấn trợn tròn mắt: “Thật sự là lợi hại, làm sao ngươi có thể nghĩ tới phương thuốc này? Nếu sử dụng thì thân thể của ngươi có thể hồi phục trước nửa tháng đó!”
Noãn Noãn cười cười: “Nó có ở trong sách thuốc của anh, tôi chỉ hiểu được nội dung của nó mà thôi!”
Vân Ế giơ ngón tay cái lên, thể hiện sự khâm phục, sau đó đang định đi ra ngoài thì đột nhiên Noãn Noãn gọi hắn lại: “Có thể đưa Đạm Cúc ở dưới chân núi lên gặp tôi một chút không? Đã lâu không thấy, tôi rất nhớ cô ấy!”
Vân Ế gật đầu một cái, xoay người đi ra cửa.
Noãn Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhất định phải nghĩ biện pháp thông báo với Long Khê mới được, ngộ nhỡ đứa bé này vẫn còn đợi…
※
Ngoại ô Đô thành, đêm khuya.
Một đống lửa trở thành điểm sáng duy nhất trong đêm đông rét lạnh.
Long Khê lạnh lùng đứng, ngước đầu nhìn sao trên trời. Đã qua hai canh giờ ước định, nhưng vẫn không thấy Noãn Noãn xuất hiện.
Môi anh đào uất ức nâng lên, tầm mắt cô đơn rũ xuống, che dấu đôi mắt lưu ly, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi giống như một pho tượng trong gió, cả người cô đơn khiến cho người ta đau lòng.
Phượng Phiên cùng Long Cẩm liếc nhau một cái, tiến lên nhỏ giọng nói: “Điện hạ, chúng ta trở về thôi!”
“Không!” Long Khê đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt tràn đầy quật cường: “Ta phải chờ Noãn Noãn trở lại, nhất định Noãn Noãn sẽ trở về! Các ngươi cũng không thể trở về, nếu như các ngươi trở về, phụ hoàng nhất định sẽ biết việc này. Hắn sẽ tổn thương Noãn Noãn!”
Phượng Phiên cùng Long cẩm nhìn nhau, rốt cuộc cũng không nhịn được nhỏ giọng khuyên nhủ: “Điện hạ ngài quá ngây thơ rồi, việc thánh hoàng muốn làm, không một ai có thể ngăn cản!”
“Ý của ngươi là…” Long Khê đột nhiên đứng dậy, không dám tin trợn tròn mắt.
“Long Noãn Noãn nếu không để chúng ta sử dụng, vậy cũng chỉ có thể biến mất mà thôi!” Lời nói tàn nhẫn bật ra khỏi môi hai người.