Long Noãn Noãn bật dậy khỏi giường, túm chặt lấy ngực, sắc mặt trắng bệch.
"Không!" Mồ hôi nhễ nhại, cơ thể run run, tất cả chỉ vì ánh mắt của người đàn ông kia.
Vì người đàn ông đó mà cô đã phản bội tổ chức, còn muốn cùng hắn ta bỏ trốn.
Người đàn ông ấy xách theo vali tươi cười ngoắc ngoắc ngón tay với cô, "Noãn Noãn, lại gần đây, để anh được nhìn em kỹ hơn nào!"
Cô rất thích anh gọi mình là Noãn Noãn, nghe rất êm ái, rất dịu dàng và yêu thương khiến cho cả người cô phải run lên.
Người đàn ông kia là một cực phẩm, cô sống hai mươi ba năm chưa từng gặp qua người đàn ông tuyệt mỹ nào, kết hợp từ vẻ tuyệt mỹ phóng khoáng của Phong Vân Tiểu Yêu “Đệ Nhất Thiếp” trong Thiên Vấn, quyến rũ mê người như Lãnh Dật Trần, còn có một lòng si tình như Nguyệt Nam Thần. (những tên trên là tên nhân vật trong truyện hay phim đó, mình kg bít có thật hay t/g tự chế nữa ^^)
Cô yêu người đàn ông đó, cho nên đã phản bội tổ chức huấn luyện mình mười lăm năm.
Biết rất rõ cô và hắn vốn không thể rời khỏi Trung Quốc.
Nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện.
Nghe kể mẹ cô cũng là một người phụ nữ như thế.
Đã yêu phải người cha phong lưu đa tình kia.
Nhưng đổi lấy là cả một đời khổ sở, thậm chí cùng đường còn vứt cô vào cô nhi viện.
Mình không phải mẹ, cho nên sẽ không đầu hàng.
Cô cười ngọt ngào hạnh phúc duỗi tay về hướng người đàn ông ấy.
Quần áo của cô từ từ được bàn tay thon dài của hắn cởi xuống.
Nở nụ cười tươi rói, cánh tay quấn lên eo cô, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô.
Cảm giác rã rời mất hồn khiến cho cô quyến luyến nâng lên bàn chân ngọc, hai chân thon dài quấn lên eo hắn.
Hắn từng nói, hắn thích nhất cô ngoài mặt thì biểu hiện ngây thơ, nhưng sau lưng phải nhiệt tình phóng đãng.
Noãn Noãn coi đó như là một mời nịnh hót.
"Noãn Noãn...." Hắn thở gấp nhè nhẹ, tiếng nói khẽ khàng vờn quanh bên tai cô, "Anh không thể đưa em đi được!"
"Hả?" Người con gái gần leo lên tới đỉnh núi chậm rãi mở ra đôi mắt có nốt ruồi ở dưới mí mắt, "Tại sao?"
"Bởi vì anh đã yêu người khác!" Hắn thì thầm nói, ngay sau đó, cắm thẳng con dao trong tay vào ngay tim cô.
"Long Noãn Noãn, nếu như có kiếp sau, đừng nên nhẹ dạ cả tin vào đàn ông nữa!"
***
Nhìn quanh khắp bốn phía, Long Noãn Noãn mới xác định mình chưa chết, nhưng sự khác thường của cơ thể khiến cô khó chịu cau mày.
Chẳng lẽ dư âm của người đàn ông kia còn ở trong cơ thể mình chưa tan? Thật là buồn cười! Lẳng lặng ngồi dậy, sắc mặt lộ vẻ nghi hoặc, bốn phía trong tầm mắt là một cung điện cũ nát.
Rõ ràng mới vừa rồi là căn phòng của người đàn ông kia, sao giờ lại ở đây?
Nếu là mơ, tại sao cảm giác đau lòng rõ ràng và mãnh liệt như thế?
Dưới chân là nền đá xanh lạnh buốt.
Trên người là bộ quần áo màu trắng bay bay trong gió lạnh, đôi chân thon dài xinh xắn, quanh người như có tia sáng hút hồn người.
Long Noãn Noãn oằn người lại, từ nhỏ đã bị huấn luyện dùng làm thử độc, cô liền hiểu được sự khác thường của cơ thể mình là do đâu.
Không phải bởi vì bị tên đàn ông kia hại chết, mà cô đã bị trúng thuốc!
Mình đang nằm mơ hay là xuyên không? Nhưng mặc kệ là cái gì, mình cũng sẽ không để cho người hạ dược được như ý!
Ngắm nhìn chung quanh, cảnh vật bốn phía bị chìm trong ánh nến u ám có vẻ hơi đáng sợ.
Nơi quái quỷ nào đây!
Long Noãn Noãn gắng gượng chống người đứng dậy, trong đôi mắt đen thoáng qua vẻ suy ngẫm, mình cần phải tìm ra thuốc giải.
Đẩy ra cánh cửa phòng siêu vẹo, nương theo ánh trăng yếu ớt, áo trắng tóc đen, Long Noãn Noãn cảm thấy mình như một u hồn trôi lơ lửng ở cái nơi dị thế này.
Hàng loạt âm thanh sột sột soạt soạt truyền tới, một bóng người màu trắng bạc giọi vào tầm mắt cô.
Đàn ông?
Long Noãn Noãn cười lạnh, nhìn qua người đàn ông vừa tới, trong mắt thoáng qua tia sáng lạnh mưu tính.
Một gã đàn ông rất đẹp trai.
Áo đơn màu trắng bạc, mái tóc mềm mại uốn lượn thả tự nhiên ra sau, áo bào mỏng nhìn xuyên qua bên trong, bóng lưng thon dài ẩn dưới lớp lụa mỏng rộng thùng thình, làm tăng thêm vài phần yếu ớt.
Mặt trắng môi hồng, tiếc rằng đôi mắt sắc bén âm hiểm đã phá hủy vẻ nhu hòa đó.
Người đàn ông này không đơn giản! Long Noãn Noãn cố gắng thở dốc một hơi, nhẫn nhịn sự kích động muốn xông lên. Ánh mắt lướt nhanh bốn phía. Nếu như có người đàn ông thứ hai, tuyệt đối cô sẽ không suy nghĩ đến người đàn ông này!
Đáng tiếc đáp lại cô chỉ có bóng đêm.
Cơ thể rạo rực hanh nóng, cô biết nếu như không phải từ nhỏ mình đã thử qua hàng trăm thứ độc, cùng với ý chí kiên định, sợ rằng lý trí đã sớm bị lạc mất phương hướng rồi.
Người đàn ông kia dừng lại đứng trước mặt cô, híp lại đôi mắt hẹp dài, có phần hứng thú nhìn cô chằm chằm.
Tại thời điểm này, bất kỳ ánh mắt của người đàn ông nào cũng có thể làm cho Long Noãn Noãn muốn phát tác, huống chi còn là một tên đẹp trai như thế. đường cong dáng người ở Dưới chiếc ảo mỏng màu trắng bạc kia, hẳn là sẽ rất mát lạnh dễ chịu, mềm mịn gợi cảm, thon thả trơn bóng, đúng lúc có thể giúp mình giải chất độc cháy tim ăn mòn xương cốt này.
Long Noãn Noãn cố gắng kiềm chế ý định rất muốn lao nhanh tới của mình lại, một phát tóm lấy cổ áo của gã đàn ông kia hỏi, "Có thể giúp một chuyện chứ?"
Gã đàn ông ấy nhíu nhẹ mày, ánh mắt nham hiển càng thêm sắc bén, nhưng dưới vẻ nham hiển đó dường như còn ẩn giấu nét cười hả hê của sự đắc thắng.
Hắn chỉ là công cụ giải độc, mình không cần phải thắc mắc nhiều làm gì!
Long Noãn Noãn vươn một tay kéo gã đàn ông vào bên trong căn phòng cữ nát nọ.
"Không xong rồi, Hoàng thượng vào trong rồi, mau trở về bẩm báo Thất vương gia!" Tại một gốc tối bên ngoài phòng, gã áo đen kinh ngạc nói, ngay lập tức có một bóng đen khác chạy đi như bay.
Đem người đàn ông quẳn lên chiếc giường duy nhất, Long Noãn Noãn thở nhẹ ra một hơi, "Mau cởi quần áo ra, tôi không đợi được nữa!"
Gã đàn ông từ từ ngẩng lên gương mặt tuyệt mỹ, đột nhiên bật cười nhẹ ra tiếng, nét mặt phong tình đó làm cho Long Noãn Noãn không vui híp mắt lại.
Mình chỉ muốn hắn giải độc, hắn cười gì chứ?
"Anh chậm chạp quá!" Nhào tới giống như sói đói vồ mồi, tay vừa vung lên áo cũng rơi ra, trước mặt là một màu trắng lóa mắt.
Chưa từng thấy cơ thể tên đàn ông con trai nào mà trắng đến vậy, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, đôi chân trắng muốt suông thẳng, hoàn mỹ đến không hề có chút khuyết điểm nào, nếu không phải giữa hai chân sờ sờ ra đó, cô còn hoài nghi hắn giả gái.
Gã đàn ông nằm ngửa trên giường tinh quái nhìn cô, đôi môi đỏ mọng nổi bật trông càng diêm dúa chói mắt, khiến ai nhìn vào cũng không kìm lòng được muốn cắn lên một cái. Đôi mắt dài nhỏ tuyệt đẹp, mơ màng như thoáng hiện chút tình ý, tổng hợp lại tất cả như một loại thuốc mê cực phẩm, khiến cho người ta khó nén được xao xuyến.
Cũng vào lúc này, bên ngoài phòng ồn ào náo loạn, Long Noãn Noãn nhíu nhíu mày chuyển mắt nhìn ra, bên ngoài mới tức thì còn tối om không bóng người, nhưng bây giờ đèn đuốc đã sáng trưng.
Họ đến xem náo nhiệt sao? Tôi biết mình trúng loại thuốc này không đơn giản, nhưng tôi sẽ không để các người thất vọng!
Sắc mặt gã đàn ông nằm trên giường thoáng qua nét hốt hoảng.
"Đừng sợ, chúng ta tiếp tục!" Miễn cưỡng đưa tay điểm nhẹ lên ngực gã đàn ông, lúc rút tay về, trong lòng bàn tay lại có thêm một dấu chấm đỏ.
Gương mặt trắng nõn của gã đàn ông bỗng chốc vọt lên đỏ bừng.
Long Noãn Noãn nhướng nhướng mày, tâm tình vô cùng vui vẻ hỏi, "Lần đầu hả?"
Gã đàn ông không nói lời nào, nhưng giữa trán không giấu được vẻ nghi ngờ.
"Đừng lo, ai cũng có lần đầu tiên mà!" Cô tốt bụng an ủi hắn, trong tay đồng thời xuất hiện thêm một con dao.
Con dao này lúc cô tỉnh lại tình cờ nhặt được nó ở trong góc phòng, đúng lúc lại có ích.
Bên ngoài phòng có một nam tử mặc áo tím lạnh lùng đứng đó. Sống mũi cao thẳng cùng với một đôi đồng tử đen như mực, một thân trang phục gọn gàng càng làm cho dáng người cao lớn bệ vệ. Không nói không rằng chỉ mím mím khóe môi, có vẻ tàn độc như loài rắn đuôi chuông, khí chất quanh thân lạnh lẽo khiến cho mọi người bên cạnh đều câm như hến.
"Hàn Ngọc, ngươi chắc chứ?" Nam tử từ tốn lên tiếng hỏi, tầm mắt vẫn đang nhìn tới hướng gian phòng đơn sơ nọ. Vẻ lạnh lẽo u ám trong đôi mắt rốt cuộc đã có tia sáng dịu dàng, nhưng cũng rất nhanh liền bị vẻ hung ác trên người thay thế.
"Dạ!" Người áo đen bên cạnh cung kính đáp lại.
Nam tử nọ đột nhiên bước nhanh lên phía trước.
"Gia...." Hàn Ngọc định ngăn cản, nhưng cuối cùng lại đứng im không nhúc nhích.
Sớm muộn cũng sẽ đến ngày này! Gia có thể nhịn đến bây giờ đã là....
Thời điểm nam tử nọ gần bước đến cửa phòng thì cánh cửa bỗng kẽo kẹt mở ra....
Hai chân trắng noãn suông dài đưa ra ngoài phòng, tất cả mọi người dường như quên cả thở.
Áo trắng bồng bềnh, mái tóc đen phất phơ, lười biếng tựa trên cửa phòng, ngón tay xoắn một lọn tóc liếc nhìn đám quan binh bao vây bốn phía, Long Noãn Noãn vung tay lên nói, "Gã đàn ông kia quá tệ, dư độc bổn tiểu thư chưa giải hết, đổi một cường tráng tới đây!"