'Tổng tài có lời mời.' Khải Văn không nói nhiều lời, trực tiếp đi đến chiếc thang máy cuối cùng, chiếc thang máy chuyên dụng có thể đi thẳng lên tầng lầu nơi đặt văn phòng tổng tài, 'Xin mời.'
Quan Mẫn Mẫn có chút khiếp sợ đi theo Khải Văn vào thang máy, còn chưa kịp nói gì thì thang máy đã nhanh chóng bay lên khiến cô sợ đến nỗi gần như quên mất nỗi sợ hãi khi sắp phải đối mặt với Sầm Chí Quyền.
Trước tiên bàn chuyện riêng đã, nếu như thuận lợi thì lại bàn chuyện công, sau phút sợ hãi, Quan Mẫn Mẫn cố gắng bình tĩnh sắp xếp mọi chuyện trong đầu.
'Xin mời bên này.' Ra khỏi thang máy, Khải Văn dẫn đường cho cô đi đến văn phòng làm việc của Sầm Chí Quyền, 'Tổng tài đang đợi ở trong, mời vào.'
'Anh không vào cùng sao?' Quan Mẫn Mẫn có chút khẩn trương, vô thức níu chặt lấy túi xách trong tay hỏi.
'Tổng tài không có nói cần tôi vào cùng để bàn công sự.' Khải Văn nhã nhặn đáp rồi lui xuống.
Quan Mẫn Mẫn nhìn cánh cửa gỗ sẫm màu đang khép chặt, tay nâng lên hạ xuống mấy lần mới có can đảm gõ lên.
'Quan tiểu thư, mời vào.' Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc mà xa lạ của Sầm Chí Quyền, là truyền từ một chiếc bộ đàm nhỏ xíu gắn ở gần cửa. Quan Mẫn Mẫn không tự chủ được luống cuống nhấc chân bước vào một không gian rất riêng của anh ta.
Trời ạ, văn phòng này lớn thật! Hơn nữa đều dùng thủy tinh công nghiệp làm vách ngăn, chỉ cần bước vào quét mắt nhìn lập tức có thể hiểu ngay bố cục bên trong, khu làm việc, quầy bar, phòng tập gym, bể bơi trong nhà, khu luyện golf trong nhà thậm chí có cả một vườn treo ở ngoài ban công, nơi trồng thật nhiều các loại hoa cỏ đặc sắc đang đua nhau khoe sắc...
Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên đến ngây người, nếu như không phải đích thân chứng kiến, cô thật sự không dám tim có người lại thiết kế phòng làm việc không khác gì một căn penhouse cao cấp thế này.
Cô không biết có phải tất cả các vị tổng tài đều có sở thích như vậy không nhưng, một người đàn ông giống như Sầm Chí Quyền vậy...
'Muốn tham quan phòng làm việc của tôi?' Chiếc ghế xoay ở sau bàn làm việc bằng gỗ cẩm lai màu đỏ thẫm cực lớn bất thình lình xoay lại khiến cho Quan Mẫn Mẫn giật nảy mình, tập tư liệu trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất.
'Sầm...Sầm đại ca...' Quan Mẫn Mẫn ngượng ngùng lên tiếng, cô thật ngốc, thế nào lại không nhìn thấy một người sống sờ sờ ngồi ở đó chứ? Thật là...
'Ngồi đi.' Sầm Chí Quyền đứng dậy, chỉ tay về phía bộ sofa lớn bằng da thật ở một góc phòng sau đó đi thẳng về phía quầy bar.
Quan Mẫn Mẫn bối rối ngồi xuống, mắt mở to nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang đứng ở máy pha cà phê, cô vốn tưởng rằng anh ta sẽ gọi thư ký mang cà phê vào, không ngờ là đại boss còn đích thân đi pha cà phê cho cô nữa chứ, thật khiến cho trái tim nhỏ của cô chịu không nổi.
'Chỗ tôi chỉ có cà phê.' Hắn đặt ly cà phê xuống trước mặt cô sau đó ngồi xuống sofa đối diện.
'Cám ơn.' Quan Mẫn Mẫn nhỏ giọng nói, từng đợt hương thơm nức mũi của cà phê chui vào mũi, cô cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ, hương vị tốt cực kỳ khiến cô không kìm lòng được uống thêm mấy hớp.
Sầm Chí Quyền nhìn vẻ thỏa mãn của cô gái trước mặt, biểu tình trên mặt không chút thay đổi nhưng đáy mắt lóe lên một ý cười nhàn nhạt, 'Ngon không?'
'Ngon lắm, là anh tự pha sao?' Quan Mẫn Mẫn khẽ liếm môi, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo đối lập với đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy của người đàn ông sau đó rất không tự tại dời đi, không dám nhìn lâu.
Mà bộ dạng của cô như vậy không nghi ngờ gì đã chọc giận Sầm Chí Quyền, đôi môi với những đường nét rõ ràng hơi nhếch lên, giọng trở nên lạnh hơn, 'Em đến tìm tôi có việc gì?'
Thực ra không cần hỏi hắn cũng đoán được, chắc chắn không có gì khác ngoài việc lấy lại hai va li hành lý với lại chuyện tìm nguồn đầu tư cho Quan thị.
Quan Thiệu Hiên giao công ty cho Quan Mẫn Mẫn là muốn dò xét xem liệu có phải hắn bắt tay với Quan Dĩ Thần đối phó ông tay hay không mà thôi.
Nhưng ông vốn không biết là, nếu như hắn thật sự muốn đối phó với nhà họ Quan, căn bản sẽ không đợi đến hôm nay. Nhưng Quan Dĩ Thần muốn đối phó ba mình chuyện này không liên quan đến hắn, cũng không ảnh hưởng đến những dự án mà hắn với Quan Dĩ Thần hợp tác.
Vẻ lãnh đạm của hắn khiến Quan Mẫn Mẫn vốn tâm trạng bất an vừa mới hòa hoãn đôi chút lúc này lại bắt đầu thắc thỏm trở lại, cô càng không dám nhìn thẳng hắn, ly cà phê trên tay cũng được đặt trở lại bàn một cách hết sức dè dặt, 'Em...hôm qua ngồi xe của anh... hành lý...'
Vẻ sợ hãi của cô lần nữa chọc giận Sầm Chí Quyền, 'Hôm qua tôi có việc gấp nên quên mất. Để tôi cho người đem trả lại. Còn chuyện gì nữa không?'
Ý đuổi khách đã rất rõ ràng, Quan Mẫn Mẫn không phải không nghe ra, vì vậy không dám nhắc tới công sự nữa, vội vàng đứng lên, 'Không có chuyện gì. Em đợi ở đại sảnh được rồi, không làm phiền anh làm việc.' Nói rồi cô thuận tay cầm phần văn kiện đặt ở bên người lên, không dám nhìn người đàn ông đối diện một lần nào, vội vội vàng vàng xoay người rời đi.
Người đàn ông âm tình bất định thế này thật sự quá đáng sợ, cô sớm rời đi một chút vẫn tốt hơn.
Còn về công sự, tạm thời đừng nhắc đến vậy.
Sầm Chí Quyền ngồi nguyên tại chỗ không ngăn cô lại, trầm mặc nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô gái mãi đến khi nó khuất dần trong tầm mắt mới bực bội đứng dậy, nhìn ly cà phê vẫn còn già nửa thì lửa giận càng thêm vượng, hắt tay một cái, chất lỏng màu nâu sẫm rất nhanh loang lổ khắp bàn.
Quay trở lại bàn làm việc, hắn nhấc điện thoại lên gọi về nhà, bảo chú Vinh phái người đưa hành lý đến công ty sau đó lại bảo Khải Văn cho người vào dọn dẹp trong phòng, cuối cùng, lửa giận vẫn còn chưa tắt, hắn dứt khoát đi đến phòng luyện golf đánh vài đường coi như là phát tiết.
Đối với người đối với việc, hắn trước giờ đều luôn bình tĩnh giải quyết nhưng chỉ cần đối tượng là Quan Mẫn Mẫn thì hắn luôn có cảm giác rất vô lực, cho dù giận đến điên người cũng không biết phải làm sao.
Từ văn phòng tổng tài đi như trốn ra ngoài, Quan Mẫn Mẫn đi thang máy xuống đại sảnh, ngồi ở sofa dành cho khách, nhấm nháp ly cà phê mà cô tiếp tân mang tới trong khi chờ đợi hành lý của mình.
Tuy rằng cà phê của cô tiếp tân khác biệt quá nhiều so với ly cà phê vừa nãy ở văn phòng tổng tài nhưng cô thực sự không có dũng khí tiếp tục ngồi trong gian phòng áp suất thấp đó để chậm rãi thưởng thức.
Chuyện hành lý đã giải quyết rồi nhưng còn chuyện công ty, cô chắc là phải đến tìm anh ta lần nữa thôi.
Phiền thật! Tại sao ba lại đem nhiệm vụ nặng nề như vậy giao cho cô chứ?
Chẳng lẽ, ngoại trừ Sầm thị thì không còn công ty hay ngân hàng nào chịu cho Quan thị vay hay sao chứ?
Trong đầu vừa miên man suy nghĩ vừa lơ đễnh mở điện thoại ra xem, lập tức có mấy tin nhắn nhảy vào, một trong số đó là của tiểu Quan tiên sinh nhà cô, nói Sầm Tĩnh Di đưa mình đi sở thú, tối mới về nhà.
Còn lại mấy tin, đều là từ một số điện thoại lạ, nội dung không khác nhau là mấy...
'Quan Mẫn Mẫn, cô với Chí Quyền rốt cuộc là có chuyện gì?'
'Quan Mẫn Mẫn, tôi là Hứa Yên, tôi ra lệnh cho cô, lập tức mở điện thoại lên gọi lại cho tôi.'
'Quan Mẫn Mẫn, mở điện thoại lên cho tôi!'
...
Quan Mẫn Mẫn nhìn mấy tin nhắn kia hồi lâu mới sực nghĩ ra, chẳng lẽ Hứa Yên chính là cô bạn gái mà mọi người đang đồn đãi của Sầm Chí Quyền?
Chẳng trách hôm qua ở trên xe giọng nói mà cô nghe được kia có chút quen tai, thì ra là Hứa Yên.
Nhưng sao cô ta lại có số điện thoại của cô? Hơn nữa còn một mực truy vấn chuyện giữa cô với Sầm đại ca?
Quan Mẫn Mẫn không thèm để ý đến Hứa Yên, vừa định xóa những tin nhắn kia thì nơi thang máy truyền đến một tràng tiếng huyên náo.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, Sầm thị có nhà ăn riêng dành cho nhân viên ở tầng tám nhưng cũng có không ít người thích ăn ở ngoài, động tĩnh ở thang máy chính là từ tốp năm tốp ba những nhân viên đang định ra ngoài ăn lúc này lại tự động dạt ra nhường một lối đi.
Là đại nhân vật nào xuất hiện vậy?
Suy nghĩ này mới nhảy vào đầu thì nhân vật lớn kia đã sải bước đi ra, theo sau còn một đoàn nhân viên tùy tùng.
Là Sầm Chí Quyền!
Có một vài người là như vậy, chỉ cần đứng lên, ngay cả một câu cũng không cần nói nhưng sự uy nghiêm và khí thế trời sinh đã hiển lộ không cách nào che dấu nổi, Sầm Chí Quyền chính là một người như vậy.
Người đàn ông thành thục, phong độ, khí vũ hiên ngang, chỉ một cử động nhỏ cũng đủ thu hút ánh mắt của người khác, vóc dáng cao lớn thận chí không cần bất kỳ động tác nào cũng đủ khiến người ta tự dưng sinh lòng tín phục.
Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn, hắn vừa khéo cũng ngoái nhìn sang, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía cô lúc này đang ngồi cách khoảng chừng mười mét.
Quan Mẫn Mẫn vô thức nuốt nuốt nước bọt, cắn môi, lặng lẽ dời đi tầm mắt, đợi đến khi cô ngẩng lên lần nữa, người đàn ông sớm đã đi xa.