Thấy Quan Mẫn Mẫn kéo tay áo của con trai mình, ý cười trên mặt Tiêu Dật Hoa càng sâu hơn, bà đứng lên đi đến trước mặt hai người, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, 'Mẫn Mẫn, lần đầu tiên đến nhà ăn cơm, để Chính Tắc ra tay đi, nó làm đồ ăn rất ngon.'
Hả? Liên thiếu gia cũng biết làm bếp sao? Quan Mẫn Mẫn nhất thời không tiêu hóa nổi chuyện này.
Trong tất cả những người mà có quen biết, tất cả đều là công tử, thiếu gia chưa từng xuống bếp mà thậm chí ngay cả cô là con gái mà ngay cả đường với muối nhiều khi còn nhầm lẫn, vậy vị Liên thiếu gia kia...
Người không thể nhìn bề ngoài nha! Nhất là khi vị Liên thiếu gia kia cởi gởi tây trang ra mà khoác tạp dề lên, bộ dạng đó thật khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Khó có được người đàn ông nào lên khoác tạp dề lên mà vẫn anh tuấn hiên ngang như vậy.
'Hai người từ từ trò chuyện, rất nhanh sẽ được ăn.' "Đầu bếp" Liên nói rồi tiêu sái đi vào bếp.
'Thế nào? Con trai của bác rất tài giỏi đúng không?' Thân là một người mẹ, có một người con như vậy làm sao không kiêu ngạo cho được?
Quan Mẫn Mẫn gật đầu, 'Đúng vậy, rất tài giỏi.'
'Cho nên con cũng không cần phải rối rắm nữa, con trai của bác tuyệt đối tốt hơn tên họ Sầm kia, con chọn nó sau này sẽ không hối hận đâu. Đàn ông vào được phòng ngủ, xuống được nhà bếp bây giờ khó tìm lắm.'
Nghe câu nói này của bà, ngụm trà trong miệng Quan Mẫn Mẫn suýt nữa thì phun ra ngoài, vị Liên phu nhân này thoạt nhìn nhã nhặn quý phái nhưng nói chuyện thì thật là bộc trực.
'Bị bề ngoài của dì gạt rồi phải không?' Tiêu Dật Hoa nhìn vẻ mặt của Quan Mẫn Mẫn thì đoán ra ngay trong lòng cô đang nghĩ gì. Bà thờ ơ nhếch môi, 'Làm một quý phụ phu nhân mệt lắm, chi bằng sống vui vẻ một chút còn hay hơn.'
'Dì à, dì bộc trực đến đáng yêu.' Nhất thời Quan Mẫn Mẫn cảm thấy khoảng cách giữa hai người kéo gần lại nhiều lắm.
'Dì một mớ tuổi rồi còn được cô gái trẻ như con nói là đáng yêu. Mẫn Mẫn, miệng của con thật ngọt.'
'Nào có như dì nói vậy, dì nhìn còn trẻ lắm. Nếu dì đi cùng anh Ken ra ngoài, có khi người ta còn hiểu lầm là một đôi nữa.'
Tuy rằng lời này nói ra có chút nịnh nọt nhưng thực sự Liên phu nhân trông còn rất trẻ, bà có lẽ còn lớn hơn tuổi của mẹ cô nhưng bề ngoài thì không xê xích nhau mấy.
'Dì thì thích ra ngoài với con hơn, không chừng người ta nói mình là hai mẹ con.' Liên phu nhân chuyển đề tài rất nhanh.
'Dì à, nếu dì thích con không ngại có thêm một người mẹ nuôi.' Có thêm một toà núi dựa nữa có gì không tốt chứ?
'Mẫn Mẫn, Chính Tắc nhà dì có gì không tốt? Nếu có dì bảo nó sửa, sửa cho đến khi con hài lòng mới thôi.' Liên phu nhân trong lòng sớm đã coi cô là con dâu tương lai, làm gì có hứng thú nhận con nuôi chứ.
'Anh ấy rất tốt.' Cô không biết Liên Chính Tắc có gì không tốt, nhưng chẳng lẽ đàn ông tốt thì cô phải yêu sao? 'Là tại con không tốt.'
'Con nói gì vậy?' Tiêu Dật Hoa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ánh mắt thật nghiêm túc, 'Mẫn Mẫn, dì sớm đã thích con nhưng lại không có cơ hội ghép đôi với Chính Tắc mà thôi.'
Làm sao có thể? Quan Mẫn Mẫn thật sự không ngờ có thể từ miệng của Liên phu nhân nghe được tin nóng hổi như vậy. Dì ấy sớm đã thích cô rồi sao? Cô có gì để dì ấy thích chứ? Cô không phải tiểu thư danh giá, cũng không phải nữ cường nhân trên thương trường.
'Năm đó Sầm Chí Tề tên tiểu tử kia bỏ con trước là nó không đúng nhưng sau đó, con cho cháu trai trưởng của nhà họ Sầm leo cây, thật không khác gì hung hăng cho nhà họ một cái tát, nghe mà mát lòng mát dạ.'
Liên phu nhân này có thù hận với nhà họ Sầm sao? Hôm nay Quan Mẫn Mẫn quả thực nghe được quá nhiều điều ngoài sức tưởng tượng.
Giống như còn chưa đã, Tiêu Dật Hoa tiếp tục tẩy não cho cô...
'Ta căn bản không để tâm những lời đồn đãi giữa con với tên họ Sầm kia. Mẫn Mẫn, nghe dì khuyên một câu sẽ không sai đâu, năm đó con cho nhà họ Sầm mất hết mặt mũi, nếu như lại gả vào nhà đó, Thích Bội Tư người phụ nữ kia sẽ không để con sống yên đâu, cộng thêm nhà họ Sầm người đông phức tạp, ngày tháng tuyệt đối sẽ không yên tĩnh. Nhưng nếu con cùng Chính Tắc bên nhau thì khác nha, nhà họ Liên chúng ta chỉ có một đứa con trai, sau này tất cả sản nghiệp đều là của nó, sẽ không ai giành với con. Hai ông bà già này cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của người trẻ bọn con, muốn sống thế nào thì sống, tự tại biết bao, có phải không??'
Nói tới nói lui, vẫn là muốn gán ghép cô cho con trai của họ thôi!
Chính ngay lúc Quan Mẫn Mẫn không biết trả lời thế nào thì Liên thiếu gia đã bê thức ăn lên, 'Hai người trò chuyện xong chưa? Rửa tay ăn cơm trước đã.'
'Mẫn Mẫn, chúng ta đi ăn cơm.' Liên phu nhân vẫn còn muốn nói tiếp thì chuông điện thoại của Quan Mẫn Mẫn chợt vang lên.
'Chắc là mẹ gọi cho con.'
Lần này Tiêu Dật Hoa không làm khó cô, xoay người rời đi trước.
Quan Mẫn Mẫn lấy điện thoại ra xem, không phải là một cuộc gọi mà là tin nhắn.
Mở ra...
Là của boss...
Tối hôm đó sau khi nhắn tin trò chuyện thật lâu, mấy ngày sau này chắc là vì hành trình bận rộn, hai người luôn không liên lạc nhau, cô đương nhiên sẽ không chủ động chọc hắn, chỉ có điều, lúc này nhận được tin nhắn của hắn, trong lòng lại dâng lên một niềm vui sướng khó tả.
"Đang ở đâu?" Hắn hỏi.
Ở nhà Liên Chính Tắc, đang chuẩn bị ăn cơm chuyện này cho dù ngu ngốc đến mấy cô cũng không nói cho hắn biết, ngón tay mảnh khảnh khua nhanh trên bàn phím...
"Ở ngoài, chuẩn bị ăn cơm." Lời nói dối thiện ý chắc không có lỗi.
"Với ai?"
"Mẹ em."
"Ăn ở đâu?"
Điều tra hành tung sao? Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng nhắn tên của một nhà hàng ở khu trung tâm cho hắn.
"Mấy giờ ăn xong?" Đại Boss lại hỏi.
Giờ đã là sáu giờ rưỡi, ăn cơm xong nhanh nhất chắc cũng 8,9 giờ rồi.
"Tám giờ."
"Được. Anh đến đón em."
Một câu quá đột ngột này của đại boss khiến chiếc điện thoại trong tay cô suýt nữa thì tuột xuống đất.
"Không cần đâu. Ăn xong em còn đi mua đồ với mẹ nữa, tài xế sẽ đưa hai mẹ con đi."
"Đi đâu mua?"
Đại boss hôm nay nhất quyết không tha cho cô đúng không? Thời gian của hắn không phải rất quý giá sao? Sao không dùng để kiếm tiền? Lãng phí thời gian vì cô làm gì chứ?
"Phụ nữ mà, tùy tiện đi dạo thôi."
"Tùy tiện thì cũng phải có địa chỉ chứ?"
Quan Mẫn Mẫn thật sự rất muốn khóc!
"Vậy em đi dạo xong đi tìm anh nha?"
So với chuyện bị boss ép hỏi như vậy, không bằng chủ động xuất kích. Vừa khéo tìm cơ hội trốn ra ngoài, mấy ngày nay nhốt mình trong nhà cô cũng sắp buồn chết rồi.
"Được." Đại boss rốt cuộc đồng ý nhưng lại bồi thêm một câu, "Mấy giờ?"
"Mười một giờ." Vậy cô có thể về nhà một chuyến rồi lại trốn ra.
"Chín giờ."
"Nhanh nhất cũng phải mười giờ."
"Tám giờ rưỡi." Đại boss càng lúc càng quá đáng.
"Chín giờ."
"Tám giờ."
"Được rồi được rồi, chín giờ."
Cô chỉ còn cách thỏa hiệp. Giờ đã sắp bảy giờ rồi, ăn cơm rồi chạy đến chỗ hắn chắc không thành vấn đề.
Đại boss hài lòng cất điện thoại đi, bước nhanh theo lối đi chuyên dụng ra khỏi sân bay mà vị thư ký trưởng, Sầm Giai Di tiểu thư đang theo sát sau lưng hắn tuy rằng tò mò cực kỳ nhưng cũng không dám có hành động gì vượt rào nữa.
Haizz, người đàn ông đang yêu đương cô thực sự chọc không nổi!
Hôm trước bởi vì cô biết lộ bí mật của boss cho nhóm mà ngày hôm sau lập tức bị ném cho một núi công việc, đè ép cô suýt nữa thì không bò dậy nổi, sau này cô không dám nữa rồi.
***
Bữa tối bắt đầu, ông Liên bởi vì có một bữa xã giao quan trọng nên không về kịp, Quan Mẫn Mẫn ở nhà họ Liên, cùng hai mẹ con Liên Chính Tắc hưởng thụ một bữa tối phong phú xong, vốn định đưa quà cho hắn xong liền rời đi, nào ngờ bị kéo lại cắt bánh kem rồi mới được đi.
Cũng chính vì tiết mục cắt bánh kem đó cô mới biết thì ra Liên Chính Tắc đã 34 tuổi rồi. Anh ta hơi trắng, cả người toát ra một khí chất nho nhã điềm đạm, thoạt nhìn giống như chỉ hơn Sầm Chí Tề 3, 4 tuổi mà thôi, ai ngờ lại lớn như vậy!
'Tuổi lớn rồi, cho nên phải nhanh chóng tìm một cô gái để kết hôn thôi.' Liên Chính Tắc vừa đưa đĩa bánh kem cho cô vừa thở dài than.
Quan Mẫn Mẫn đón lấy đĩa bánh kem, bĩu môi không thèm để ý hắn nhưng Liên phu nhân ở bên cạnh lại bắt đầu lên tiếng, 'Đương nhiên phải nhanh chóng kết hôn, hơn nữa nhất định phải sớm hơn tên họ Sầm kia.'
'Mẹ, con biết rồi. Ăn bánh kem đi.' Liên Chính Tắc liếc mẹ mình một cái như ra hiệu cho bà đừng nói lỡ lời.
Tiêu Dật Hoa bĩu môi sau đó quay sang Quan Mẫn Mẫn, cười nói, 'Mẫn Mẫn, vừa nãy những lời dì nói với con trước khi ăn cơm, con đừng quên nha.'
'Hai người nói xấu gì sau lưng con?' Liên Chính Tắc nhìn sang hai người.
'Không có gì.' Quan Mẫn Mẫn vốn rất thích ăn ngọt nhưng tối nay lại không thấy hào hứng gì mấy, ăn mấy miếng liền đặt đĩa xuống, cầm món quà trong túi xách đưa cho Liên Chính Tắc.
Liên Chính Tắc rõ ràng là rất thích chiếc đồng hồ này, lập tức tháo chiếc đang đeo trên tay xuống, đeo chiếc mới lên.
Quan Mẫn Mẫn thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, mượn cớ cáo từ nhưng ngăn không được Liên Chính Tắc nên đành leo lên xe hắn.