Hai người thay quần áo xong thì lên xe đi thẳng đến một nhà hàng ở gần đó. Trong khi chờ đợi thức ăn được mang lên, Sầm Chí Quyền nhìn cô gái nãy giờ vẫn luôn cười tủm tỉm kia, buồn cười hỏi.
Không phải chỉ là Quan Dĩ Thần kia hòa nhã với cô một chút thôi sao, có cần phải vui đến vậy không?
'Ừ.' Tâm tư bị người ta đoán trúng nhưng Quan Mẫn Mẫn cũng không xấu hổ ngược lại càng muốn tâm sự, 'Ngày đầu tiên về đến nhà họ Quan, nghe mẹ nói ba còn có hai người con một trai một gái, anh không biết em mừng đến mức nào đâu...'
Quan Mẫn Mẫn nhỏ giọng giọng kể với hắn khát vọng lúc nhỏ của cô, cảm giác thất lạc và cô đơn của cô khi ở nhà họ Quan, giống như người ngồi trước mặt cô bây giờ không phải là Sầm Chí Quyền mà là một người bạn thân thiết vậy...
Mà Sầm Chí Quyền thì lẳng lặng ngồi đó nghe, lòng ẩn ẩn có chút đau, vì những khát vọng của cô mà đau...
Nhưng thời gian không thể quay lại, lúc đó hắn sớm đã ra nước ngoài du học, căn bản không biết là có một cô gái nhỏ ở bên cạnh nhà mình có nỗi khát khao mãnh liệt muốn được mọi người thừa nhận như vậy.
Mà cho dù năm đó không ra nước ngoài chắc hắn cũng sẽ không để ý tới một cô gái nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy đâu -- hắn nghĩ.
Lần đầu tiên hắn gặp cô, cô đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ linh lợi hoạt bát, mà những năm tháng cô độc của cô, chỉ có Chí Tề bầu bạn. Điều này cho dù hắn không vui đến mấy cũng không có cách nào xóa sạch được.
'Lần sau để anh bảo Dĩ Thần đưa Quan Viện Viện đến cùng nhau ăn cơm.'
Nhân viên phục vụ đã bày món ăn lên bàn, Sầm Chí Quyền lên tiếng ngắt lời cô gái.
'Anh hai sẽ không chịu ngồi chung bàn với em đâu.' Quan Mẫn Mẫn nhún vai, có buồn đến mấy thì cũng là chuyện trước đây rồi.
'Không đâu. Anh mời, ai dám không nể mặt chứ?' Sầm Chí Quyền rót một ly rượu cho cô, 'Uống thử đi!'
'Không uống đâu.' Cô chu môi, bộ dạng đáng yêu cực kỳ.
Mỗi lần uống rượu cô đều mất khống chế, sau này cô sẽ không uống nữa...
Sầm Chí Quyền bật cười đặt ly rượu xuống bàn, 'Sợ anh làm gì em sao?'
Nếu hắn muốn làm gì cô, căn bản là không cần mượn rượu trợ giúp, nhưng đây là nhà hàng, cho dù hắn muốn hắn muốn đối với cô thế nào cũng sẽ không biểu diễn ở nơi công cộng như thế này.
Quan Mẫn Mẫn chịu không nổi trước sự khích tướng của hắn, cầm ly rượu lên nhưng mới nhấp được một ngụm đã bị vị đắng của nó làm cho gương mặt nhỏ nhắn chau lại, hít hà không thôi...
Bộ dạng của cô khiến Sầm Chí Quyền không khỏi bật cười, lấy đũa gắp thức ăn cho cô, 'Ăn đi cho giã rượu.'
Quan Mẫn Mẫn lườm hắn, 'Anh cố ý!'
Người đàn ông bật cười đưa tay đón lấy ly rượu từ tay cô, canh đúng vị trí vừa nãy cô uống, cũng nhấp một ngụm...
Bàn tay với những ngón thon dài của người đàn ông cầm ly rượu thật dễ nhìn, ngay cả động tác nâng ly rượu lên uống cũng vô cùng tao nhã.
Thức ăn từng món được mang lên, cá chưng, tôm hùm, hải sâm, món nào cũng toát ra mùi thơm mê người, cắn vào miệng lập tức tỏa ra vị thơm ngọt và tươi mát của biển.
'Anh không ăn sao?' Thấy hắn cứ liên tục gắp thức ăn vào dĩa của mình, Quan Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
Người này từ đầu tới giờ cứ một mực gắp thức ăn cho cô, bản thân ăn rất ít, ngay cả rượu cũng vậy, uống một ly kia xong cũng không rót thêm nữa, giống như đến chỗ này chỉ là đi theo cô vậy.
'Chăm sóc bạn gái là chuyện phải làm.' Hắn ung dung nói.
Chăm sóc bạn gái? Cô từ lúc nào thì đồng ý trở thành bạn gái của hắn rồi? Miếng cá trong miệng Quan Mẫn Mẫn suýt nữa thì nghẹn ở cổ họng.
'Nếu như em muốn bỏ qua bước làm bạn trai bạn gái này mà trực tiếp đi đến lễ đường, phía anh không có vấn đề gì, sẽ toàn lực phối hợp em.'
Quan Mẫn Mẫn hừ nhẹ, 'Em không muốn.'
Quan hệ giữa hai người tiến tới một bức này đã quá sâu rồi nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết, hai nhà vốn có rất nhiều chuyện phải thảo luận, huống gì còn có thêm một Quan Cảnh Duệ...
Nếu hắn biết cô lén lút sinh con, hơn nữa trước giờ chưa từng có ý định nói cho hắn biết, liệu có bóp chết cô không nhỉ?
Một người cao ngạo và tự phụ như hắn làm sao có thể chấp nhận người khác lừa gạt và giấu diếm chứ? Hơn nữa còn dấu đến sáu năm.
Nhưng nếu thẳng thắn, cô thực sự không dám, hai người càng đến gần nhau, cô càng không có dũng khí.
Sầm Chí Quyền cười cười, một khi thời cơ chín muồi, không đến lượt cô nói muốn hay không muốn.
Lúc này đây, từ từ hưởng thụ cảm giác yêu đương cũng không không tồi.
Bữa cơm này ăn rất chậm vậy đợi đến khi kết thúc đã là chín giờ tối. Hai người bước ra cửa nhà hàng, Sầm Chí Quyền bảo cô đứng chờ để mình đi lấy xe nhưng còn chưa kịp đi thì người mới bước vào nhà hàng khiến ánh mắt hắn nghiêm lại.
Quan Mẫn Mẫn Theo hướng ánh mắt của hắn nhìn sang mới thấy người vừa bước vào chính là ba hắn, Sầm Húc Sâm, còn người đang khoác cánh tay ông không phải là Sầm phu nhân mà là Tần Khiết.
Quan Mẫn Mẫn đảo mắt, len lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt hắn sầm xuống, bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn, dợm bước định rời đi...
'Chí Quyền, Mẫn Mẫn, cũng đến ăn cơm sao?' Sầm Húc Sâm chủ động gọi hai người.
'Bác Sầm...' Quan Mẫn Mẫn chào Sầm Húc Sâm một tiếng rồi lại nhìn sang Tần Khiết, không có ai giới thiệu với cô vì vậy cô cũng lờ đi.
'Đi thôi.' Sầm Chí Quyền hoàn toàn không để ý đến hai người kia, nắm tay cô kéo đi.
Sầm Húc Sâm nhìn theo bóng con trai xa dần, trong lòng không phải không cảm khái.
Đứa con trai này từ nhỏ không phải rất thân với ông, một phần là vì bận quá, thời gian có thể bầu bạn với con cũng không nhiều, bởi vì ngoại trừ bận bịu công sự ra ông còn bận với không ít phụ nữ bên ngoài, cho đến khi ông nhận ra mình và con ngày càng xa cách thì con trai đã lên máy bay ra nước ngoài du học.
Mãi đến khi con trai về nước tiếp nhận công việc của công ty, ông với con mới có cơ hội cùng nhau ăn bữa cơm, nói với nhau mấy câu liên quan đến công sự.
Tuy rằng là con trai ruột nhưng Chí Quyền lại rất khác với ông, ít nhất là thái đối đãi với phụ nữ. Trước giờ đứa con trai này của ông chưa từng có bất kỳ quan hệ mờ ám nào với phụ nữ càng đừng nói là giống như ông, hết người này đến người khác, dù sao cũng là họ chủ động dán lên, ông chỉ là ai đến cũng không cự tuyệt mà thôi.
Năm đó bởi vì ngủ với Quan Mẫn Mẫn một đêm mà con trai ông trực tiếp lên tiếng nói muốn kết hôn, ông còn tưởng con trai mình chỉ vì muốn chịu trách nhiệm, không ngờ sau bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, con trai ông vẫn nắm chặt tay cô gái kia, hơn nữa bộ dạng giống như sẽ không dễ dàng buông tay.
Có lẽ thực sự đã chọn trúng cô gái họ Quan kia rồi.
Tuy rằng con gái nhà họ Quan thoạt nhìn chẳng có điểm gì xuất sắc nhưng thích là thích, biết làm thế nào? Nếu không bằng vào cá tính cao ngạo của con trai ông làm sao có thể vì ngủ với người ta một đêm và chủ động đề xuất kết hôn? Huống gì cô gái ấy còn sắp trở thành em dâu của mình nữa chứ.
Không có lý do gì lại thích một người, điểm này không biết có phải được di truyền từ ông không nữa?
Nhớ năm xưa người yêu đầu tiên của ông chẳng phải cũng là một cô gái không có gì hết hay sao? Thế nhưng ông vẫn yêu đến oanh oanh liệt liệt đấy thôi!
Nghĩ đến đây, trước mắt ông giống như lại hiện lên hình ảnh cô gái mỗi lần cười rộ lên, đôi mày cong cong như trăng non...
Tâm trạng có chút thất lạc, Sầm Húc Sâm rời mắt khỏi bóng lưng của con trai, nhìn lại cô gái trẻ tuổi bên cạnh mình...
Đã từng tuổi này rồi, còn yêu với đương gì nữa? Hiện giờ vợ ông một mực đòi ly hôn, mà cô gái này chết sống không chịu bỏ đứa bé trong bụng, chuyện này còn kinh động đến ba của ông, điều này khiến ông có chút nhức đầu.
'Đi thôi!' Sầm Húc Sâm xoay người rời đi.
Tần Khiết thì vẫn đứng yên ở đó bất động, sắc mặt có chút khó coi, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Sầm Chí Quyền trước giờ chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô, trước đây không, sau này lại càng không, vừa nãy cũng vậy, nhìn thấy cô mà cứ như không thấy.
Nhưng anh ta lại ở trước mặt mọi người nắm tay Quan Mẫn Mẫn, trước đó còn thân thiết sờ đầu cô gái kia, động tác âu yếm và trìu mến hoàn toàn không giống với Sầm Chí Quyền mà cô từng quen biết.
Trước đây khi ở bên cạnh cô, Sầm Chí Quyền lãnh đạm đến mức ngay cả nắm tay cũng do cô chủ động thế nên cô mới không cam lòng mà tiếp nhận sự theo đuổi của Liên Chính Tắc, vốn chỉ định kích thích anh ta một chút, không ngờ anh ta lại lấy đó làm lý do mà rút khỏi mối quan hệ với cô.
Mà cô với Liên Chính Tắc cũng theo đó mà chấm dứt.
Cho nên cô về nước, tìm đủ mọi cách bám theo Sầm Húc Sâm.
Mà Sầm Húc Sâm Người này, đối với chuyện giữa cô và con trai ông khi còn ở nước ngoài cũng biết đôi chút, chỉ có điều khi cô đi theo ông vẫn là lần đầu tiên, cũng chưa từng có suy nghĩ đi tìm vị kim chủ nào khác, chính vì vậy nên ông đối với cô mới có chút đặc thù, có chút kiên nhẫn.
Nhưng chút kiên nhẫn và đặc thù này lại bởi vì cô dùng đứa bé trong bụng ép ông mà bắt đầu trở nên phai nhạt dần.
Không phải cô chưa từng hối hận về chuyện này, đi theo một người đàn ông lớn tuổi hơn cha mình, lại gần như chỉ có thể là nhân tình không thể lộ ra ngoài, nhất là khi thấy Sầm Chí Quyền về nước.
Cô đã từng vô số lần nghĩ đến, nếu như lúc đó cô không theo Sầm Húc Sâm mà theo một người đàn ông khác, cô với anh ta, có lẽ vẫn còn cơ hội.
Nhưng trên đời vốn không có nếu như.
Cô với Sầm Chí Quyền, vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không có cơ hội.
Tất cả những thứ cô muốn, Quan Mẫn Mẫn đều dễ dàng có được, nếu như cô không thể lợi dụng cơ hội lần này, vậy đời này cô cũng đừng hòng bước chân vào nhà họ Sầm một bước. Cho nên cô tuyệt đối không thể buông tay!
Cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Hai bàn tay âm thầm xiết chặt, Tần Khiết cất bước theo chân Sầm Húc Sâm.