Từ quen biết đến yêu nhau, cuối cùng đến với nhau, thời gian ngọt ngào và ấm áp lặng lẽ trôi qua từng kẽ tay, thấm thoắt đó mà Sầm Cảnh Duệ và Giang Bối Bối đã nắm tay đi bên nhau được hai năm.
Hai người đều lựa chọn điểm đến là Cambridge, Sầm Cảnh Duệ thì học khoa công nghệ thông tin của đại học Cambridge còn Giang Bối Bối thì lựa chọn ngành mỹ thuật và thiết kế của trường cao đẳng St. John.
Hai năm nay Sầm Cảnh Duệ như con thoi chạy tới chạy lui giữa trường học và công ty, vì để có thể mau chóng xử lý việc công lẫn việc riêng, cậu còn có một trợ lý riêng.
Dĩ nhiên, trợ lý của cậu là nam.
Không phải mèo khen mèo dài đuôi mà cậu cứ cảm thấy tất cả những ai phái nữ đến gần mình đều là có ý đồ. Nhưng cũng không thể phủ nhận, với vẻ ngoài của cậu, trí thông minh và tài hoa cùng gia thế của cậu thì ngay cả câu dẫn cũng không cần thiết, luôn có một đám con gái muốn chủ động đưa lên cửa.
Mà cậu thì đã có Bối Bối của cậu rồi, đối với đám oanh oanh yến yến kia hoàn toàn chẳng có hứng thú gì.
Vì để tránh những dây dưa không đáng có, đương nhiên cậu phải học tập theo Sầm tiên sinh nhà mình rồi.
Tuy Sầm Cảnh Duệ và Giang Bối Bối học không cách xa nhau bao nhiêu nhưng cậu phải kiêm nhiệm cả việc học lẫn việc công ty, cộng thêm các khóa học của hai trường dù sao cũng có khác biệt nên cơ hội để hai người gặp mặt nhau trở nên ít đến đáng thương vì vậy, thi thoảng một lần có thể cùng nhau ăn bữa trưa cũng đã xem như xa xỉ và trân quý lắm rồi. Nhưng cũng chính vì ít được gặp nhau như thế nên mỗi lần gặp mặt đều thấy ngọt ngào vô cùng.
Cũng may là khóa học bên công nghệ thông tinh của cậu đã hoàn thành, khóa học lên nghiên cứu sinh thì tuần sau mới chính thức bắt đầu vì vậy khoảng thời gian này cậu đều bận rộn ở công ty.
Chiều hôm nay, sau khi xong tiết học đầu tiên, Giang Bối Bối vội vàng thu dọn sách vở rồi rời khỏi lớp bởi vì chiều nay Quan Cảnh Duệ từ Đức bay về, tính ra, hai người bọn họ đã hơn nửa tháng không gặp mặt nhau rồi.
Dĩ nhiên là có chút chờ mong !
Nhưng phải đợi đến tối Quan Cảnh Duệ mới về được đến nhà vậy nên cô quyết định đến công ty tìm cậu cùng nhau ăn cơm tối, như vậy hai người sẽ có thể gặp nhau sớm hơn một chút rồi.
Vừa mới bước ra cổng trường, một chiếc xe thể thao đã chạy đến, dừng lại sát bên cạnh cô, cửa kiếng xe hạ xuống để lộ một gương mặt điển trai có chút bất cần đời, là Lục Trấn.
'Bối Bối, đi đâu vậy ?'
'Lục Trấn, hôm nay không đi học sao ?'
Giang Bối Bối nhìn người trong xe mỉm cười chào, nụ cười đó sáng lạn tới mức trong chớp mắt Lục Trấn có ảo giác như tháng mười một ở Luân Đôn ấm áp đến vậy.
'Học xong rồi, đi đâu anh đưa em đi ?'
Cậu thu hồi tầm mắt, giọng điệu vẫn mang vẻ bỡn cợt như thường ngày.
'Được ạ.' Giang Bối Bối sảng khoái nhận lời, tự giác bước về phía ghế phụ lái, mở cửa ra ngồi vào.
Long Tiêu và Lục Trấn cùng Quan Cảnh Duệ cùng nhau vào một trường đại học, ba người họ là bạn thân, quan hệ trước giờ luôn rất tốt, hai năm nay trong những buổi tụ hội có không ít lần Giang Bối Bối cũng tham gia cho nên quan hệ giữa cô với hai người này cũng khá thân thiết.
'Em vào trung tâm thành phố.'
'À, chồng chưa cưới về rồi chứ gì ?' Đè nén cảm giác mất mát vừa lướt qua trong lòng, Lục Trấn trấn tĩnh lại, đạp ga cho xe lao đi.
'Phải đó, mới về trưa nay. Em đi công ty, cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.' Nhắc tới Sầm Cảnh Duệ, cả gương mặt của Giang Bối Bối như bừng sáng lên, so với ánh mặt trời bên ngoài còn sáng hơn.
Sáng đến mức, mắt Lục Trấn chói đến phát đau.
*****
Hai người ngồi trên xe vừa đi vừa nói chuyện câu được câu chăng, đoạn đường 40 phút qua trong chớp mắt.
Hai năm qua Sầm Cảnh Duệ từ một tổ trưởng dẫn dắt một nhóm nhỏ những nhân viên kỹ thuật đã thăng cấp lên thành phó trưởng phòng của phòng khai thác và phát triển, dẫn dắt một tổ gồm bốn thành viên đều là tinh anh trong ngành, đổi một phòng làm việc lớn hơn, lẽ dĩ nhiên, công việc và trách nhiệm càng nặng nề hơn.
Nhưng may mắn là, cậu đều có thể ứng phó được.
'Cậu có phải là đồ ngốc không ? Hay đầu óc có vấn đề ? Tay chân vụng về, đầu óc lề mề, pha cà phê khó uống đến như vậy cũng thôi đi, cậu còn làm đổ cả cốc cà phê lên đống văn kiện của tôi, xem đi, cà phê làm hỏng hết ba phần văn kiện quan trọng của tôi rồi kìa, cậu có biết hai trong số đó là báo cáo mà các thành viên của tổ chúng tôi phải thức trắng mất mấy đêm mới làm ra được hay không ?'
Giang Bối Bối vừa đi đến cửa phòng làm việc của Sầm Cảnh Duệ thì đã nghe bên trong tiếng gào thét đầy tức giận của cậu truyền ra.
Ai da ? Hôm nay ăn nhầm thuốc nhổ sao ? Làm gì mà cơn tức lại lớn thế ?'
'Cái tên đầu heo nào không có mắt mà nhận cậu vào vậy ? Tránh ra ! Tránh xa tôi ra một chút.'
Trợ lý của cậu hôm nay xin nghỉ phép, cậu lại mới từ Đức trở về, trên tay còn rất nhiều công sự cần phải xử lý, ai mà biết người được điều đến làm trợ lý tạm thời lại khiến cậu muốn nổi điên đến vậy.
Năm giây sau, một cô gái phương đông tuổi chừng mới ngoài 20 từ phòng làm việc của cậu chạy ra, vành mắt đã đỏ ửng, nhìn thấy Giang Bối Bối và Lục Trấn, cô gái khẽ cúi đầu chào rồi chạy mất.
'Em vào trong xem anh ấy thế nào.'
Giang Bối Bối vừa nói vừa đẩy cửa vào, bên trong lần nữa lại vọng ra tiếng gào thét của Sầm Cảnh Duệ, 'Ra ngoài, đừng có làm phiền tôi.'
'Ồ, em không được chào đón đến vậy sao ? Vậy thì chỉ có thể ra ngoài trước thôi.'
Khi giọng nói quen thuộc truyền vào tai Sầm Cảnh Duệ mới kinh ngạc quay đầu lại, khi nhìn thấy gương mặt tươi cười tinh nghịch của cô gái trong lòng mình, cơn giận trong cậu ngay lập tức tiêu tan quá nửa.
'Bối Bối, sao em lại ở đây ?'
Nói rồi mặc kệ văn kiện quan trọng gì, bảo họ in lại một phần khác là được, cậu đi thẳng qua ôm cô vào lòng, cho cô một nụ hôn thật nồng nàn, mãi đến khi cô gần mất thở mới lưu luyến không đành buông cô ra, 'Trời ạ, anh nhớ em quá chừng.'
Câu còn chưa nói hết thì một nụ hôn triền miên lại đặt xuống, ngừng lại ở vùng gáy trắng nõn của cô, tinh tế gặm cắn, chậm rãi nhấm nháp, cảm giác thỏa mãn trong lòng chưa bao giờ rõ ràng đến thế, 'Em có nhớ anh không, hử ?'
'Ghét anh quá đi !' Cô véo mạnh eo cậu, không cho phép những hành động quá đà hơn.
'Anh muốn em.'
'Lục Trấn còn đang ở ngoài kìa, với lại đây là phòng làm việc.' Cô nhón chân lên đặt lên môi cậu một nụ hôn phớt, 'Không được làm bậy.'
'Em ngồi xe cậu ấy qua đây sao ?'
'Phải đó.'
'Mặc kệ cậu ấy, chúng ta vào phòng nghỉ.' Chỉ một cái dùng sức đã dễ dàng nhấc cô gái trước mặt lên.
Suốt cả nửa tháng trời không được ngửi mùi thịt, cứ để cậu ăn no một bữa đã rồi muốn nói gì thì nói, dù sao cái tên Lục Trấn kia cũng chẳng có chuyện gì quan trọng đâu mà.
'Quan Cảnh Duệ, không được !'
'Em yêu, chỉ một lần thôi, anh đảm bảo.'
Đợi đến khi một lần của cậu kết thúc, cả người Giang Bối Bối đã mềm như sợi bún không ngồi dậy nổi.
Khi Sầm Cảnh Duệ từ phòng nghỉ bước ra, Lục Trấn đã ngồi ở bàn làm việc của cậu từ bao giờ, trên môi ngậm một điếu thuốc, trong chiếc gạt tàn đã có không ít đầu thuốc đã hút dở.
'Đợi người buồn chán quá, hút vài điếu cho qua thời gian thôi mà.'
'Tôi cũng thấy cậu nhàm chán thật đó.' Sầm Cảnh Duệ mở hết tất cả cửa sổ trong phòng ra sau đó mới quay lại bàn làm việc ấn điện thoại nội bộ bảo người in lại hai phần văn kiện đã dơ và gọi nhân viên vệ sinh lên dọn dẹp tàn tích do cô trợ lý vụng về kia gây ra.
'Tôi cũng đâu giống cậu, vừa phải đi làm, vừa phải đi học, còn phải vận động với bạn gái nữa.' Lục Trấn nói nửa thật nửa đùa.
'Nếu cảm thấy ghen tỵ, cậu cũng có thể đi tìm một cô bạn gái về mà cùng vận động. Như vậy thì không có nhiều thời gian nhàn rỗi để đưa bạn gái tôi tới đây rồi.'
Lời này là có ý gì ? Trái tim Lục Trấn đập mạnh một nhịp, chắc không phải cái tên này nhìn ra được điều gì rồi đấy chứ ?
Không thể nào !
Cậu trước giờ chưa từng có hành động hay lời nói nào vượt quá giới hạn, điều này cậu rất nắm chắc.
'Này, tôi chỉ thuận đường chở Bối Bối qua đây thôi, vậy mà cũng ghen được sao ? Thật phục cậu luôn.' Lục Trấn lại cười.
'Tôi có ghen tuông gì đâu, vì để cảm ơn sự thuận đường của cậu, tối nay tôi mời khách, cậu gọi điện thoại cho Long Tiêu và Charlie cùng qua đây đi.' Trên mặt Sầm Cảnh Duệ cũng đầy ý cười dù trong lòng đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi, tối nay về nhà nhất định phải dạy dỗ cô gái kia một bài học đàng hoàng mới được, sau này không được phép tùy tiện ngồi xe của đàn ông, cho dù là Lục Trấn cũng không được.