Mới bước vào cửa thư phòng thì chiếc khăn tắm rất không nể mặt tuột khỏi người cô khiến Hoa Lôi theo bản năng thất thanh thét một tiếng, tay chân luống cuống nhặt vội chiếc khăn lên quây quanh người làn nữa, gương mặt nóng bừng lắp bắp nói, 'Em... em không phải cố ý.'
'Chỉ bằng vào vóc dáng của cô, trên người có quần áo hay không đối với tôi cũng không khác biệt gì.'
Hắn gập máy tính lại, ánh mắt nhìn cô chẳng hề có chút gợn sóng.
Được rồi, cô biết vòng 1 cup B của cô hắn không để vào mắt.
Cho nên cũng chẳng có gì đáng để xấu hổ cả.
'Anh muốn về phòng rồi sao ?'
'Vậy cô nghĩ tôi gọi cô để làm gì ?'
'Uống nước, đi vệ sinh không chừng.'
'Đi tắm.'
Thế là, Hoa tiểu thư đẩy xe đưa Cần thiếu gia về phòng, hầu hạ tắm rửa thay đồ.
Dù sao lúc ở bệnh viện cũng đã nhìn thấy hết rồi, cũng chẳng có gì đáng phải ngại ngùng nữa.
Chỉ là, mỗi lần nhìn thấy hắn lõa thể, cô vẫn thấy thẹn thùng không thôi, cho dù gầy đi một ít nhưng vẫn rắn rỏi, bắt mắt vô cùng, không biết sờ vào cảm giác thế nào nhỉ ?
'Hoa tiểu thư, nhìn đủ chưa ?'
Sầm Dung Cần nhịn không được lên tiếng nhắc nhở cô gái đang nhìn ngực mình chằm chằm kia.
'Nhìn một chút thì làm sao ? Có mất miếng thịt nào đâu.'
'Tôi không thích bị người khác nhìn như thế.'
'Ờ.'
'Lấy khăn giúp tôi lau mình.'
'Được.'
Cô lấy chiếc khăn lông lớn giúp hắn lau người, lúc lau đến một chỗ nào đó, cô nhịn không được đỏ mặt hỏi, 'Có phải cái đó... bị ảnh hưởng ?'
Bằng không tại sao lại chẳng có phản ứng gì ?
Hắn lạnh lùng lườm cô, 'Không có phản ứng với cô mà thôi.'
Trước giờ hắn không có loại cảm giác này với bất kỳ cô gái nào, đương nhiên đối với đàn ông cũng không có, chỉ là...
Câu trả lời mới đau lòng làm sao !
Hoa Lôi tiểu thư lại thêm một lần suy sụp.
Tắm xong về phòng, cô dìu hắn lên giường, đỡ hắn nằm xuống sau đó phủ chăn cho hắn, đang định vòng qua bên kia giường để trèo lên thì đã nghe hắn nói, 'Ngủ chung giường với tôi, tự đi lấy một chiếc chăn khác.'
OK, OK, trong nhà này Cần thiếu gia lớn nhất.
Đợi đến khi cô lấy một chiếc chăn khác qua thì hắn đã nhắm mắt yên tĩnh nằm đó, dường như đã ngủ rồi.
****
Mới sáng sớm thức dậy, nhìn cô gái đang quấn quanh người mình như con bạch tuộc kia, Sầm Dung Cần có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Vừa ăn cướp vừa la làng, câu nói này dùng để hình dung cô thật không còn gì đúng hơn.
Cô gái này chừng như đã quên mất mình đang nằm cạnh một bệnh nhân, ngủ đến nửa đêm thì bắt đầu đá chăn xuống đất sau đó bị lạnh lại chui vào trong chăn của hắn, cọ tới cọ lui trên người hắn, đẩy ra được một lát thì cô lại chui vào.
Gọi cô tỉnh lại, cảnh cáo cô an phận một chút thì cô chỉ ậm ừ một tiếng rồi lăn qua phần giường bên kia, ngủ say rồi thì lại lăn trở lại.
Hắn thực sự bó tay, thật không nghĩ tới ngủ chung giường với một cô gái lại phiền phức như vậy.
Mà mới sáng sớm, cô lại bắt đầu cọ tới cọ lui.
Hắn chỉ bị thương hai chân, cái chân giữa vẫn còn nguyên vẹn, phản ứng sinh lý sáng sớm của đàn ông đương nhiên có. Dĩ nhiên không phải vì có bất kỳ ham muốn nào với cô gái này, đó đơn thuần chỉ là phản ứng sinh lý.
Đè nén cảm giác nóng ran trong người, hắn dùng sức đẩy cô gái đang quấn quanh người mình ra để cô lật người lại sau đó dùng tay kia cố gắng kéo chiếc xe lăn cách đó không xa đến.
Còn đang trong mộng đẹp lại mất đi hơi ấm, Hoa Lôi theo bản năng lăn người tìm kiếm, bất tri bất giác rầm một tiếng, lăn thẳng xuống giường. Sầm Dung Cần đang chiến đấu với chiếc xe lăn chỉ kịp quay đầu lại, trơ mắt nhìn cô từ trên giường té xuống.
Còn chưa tỉnh ngủ lồm cồm bò dậy, Hoa Lôi đưa hai tay dụi đôi mắt còn ngái ngủ.
'Trời sáng rồi sao ?' Tuy còn trong trạng thái mơ màng nhưng cô rất nhanh đứng dậy, định đi về phía toilet. Ai ngờ bởi vì ngày đầu về ở, còn chưa quá quen phương hướng, chỉ nghe « cộc » một tiếng, đầu lại đụng thẳng vào tường.
Sầm Dung Cần bởi những động tác kỳ quái của cô mà cảm thấy như có một đàn quạ đen bay ngang đầu.
Haizz, còn nói sợ hắn mộng du gì đó, cô mới là người có một đống tật xấu lúc ngủ.
Đụng đau, Hoa Lôi kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, tìm đúng hướng đi vào toilet.
Rất nhanh cô đã bê một cậu nước rửa mặt ra, đi đến trước mặt Sầm Dung Cần môi nở nụ cười ngọt ngào nói một câu « Chào buổi sáng » sau đó vắt khô một chiếc khăn, bắt đầu giúp hắn lau mặt.
Sầm Dung Cần vẻ mặt cứng đờ để cô lau mặt cho mình xong lại nhìn cô hối hả chạy trở vào toilet.
Lần này thì lâu hơn một chút, lúc ra, vẻ mặt đã nhẹ nhàng khoan khoái hẳn.
'Em đẩy anh vào đánh răng, tiện cạo râu luôn, được không?'
Sầm Dung Cần hết lời để nói nhìn cô.
Nếu như cô làm nô tì làm một cách nhiệt tình như vậy, vậy hắn cần gì phải khách sáo nữa.
'Người bị gãy xương tốt nhất đừng nên uống những thức uống có cafein. Sữa bò có nhiều canxi, anh uống cái này thì hơn.' Cô rót một ly đầy sữa đẩy đến trước mặt hắn.
'Hoa Lôi, cô chỉ là người chăm sóc, tôi mới là người quyết định mình ăn gì, uống gì. Bảo cô đi pha cà phê thì cứ đi đi.' Hắn sầm mặt nói.
Nhưng Hoa Lôi hoàn toàn chẳng sợ, ung dung đưa ly sữa đến bên miệng hắn, 'Đừng tức giận như vậy. Em có hỏi bác sĩ rồi, với tình huống của anh bây giờ, chuối, măng, mấy thứ chua, lạnh đều không được ăn, em chỉ muốn anh mau khỏi thôi mà. Ăn sáng xong em còn phải giúp anh massage những cơ ở bắp chân một chút để tránh bị cứng cơ. Qua hai ngày nữa là đến ngày hẹn với chuyên viên vật lý trị liệu, chúng ta có thể đến bệnh viện bắt đầu tập rồi.'
Cô gái này, thực sự rất dong dài, rất phiền!
Nếu như không phải bởi vì cô rất kiên nhẫn, hắn lại không thích có người ngoài tiến vào không gian riêng của mình thì hắn sớm đã tóm cổ cô ném ra ngoài rồi.
Không muốn nhiều lời với cô, hắn một hơi uống hết ly sữa rồi như trút giận, đặt mạnh chiếc ly không xuống bàn.
Thật trẻ con quá đi ! Nào có giống một người đàn ông đã 30 tuổi đâu chứ !
Nhưng nếu như hắn đã chịu uống, vậy cô cũng đừng chọc giận hắn vào lúc này nữa.
Đặt một phần ăn sáng trước mặt hắn, cô dịu giọng, 'Vừa nãy mẹ, à, là mẹ anh gọi điện thoại cho em, nói ba anh chiều nay sẽ đến thăm anh.'
Sầm Dung Cần thoáng ngây người sau đó lạnh lùng hỏi, 'Ai cho phép cô nhận lời ?'
'Ờ không, em chỉ nói anh còn chưa dậy thôi.'
Lúc đó cô đang làm bữa sáng.
Tuy rằng sau khi kết hôn cô không sống cùng ba mẹ hắn nhưng cũng cảm giác được quan hệ giữa hắn và ba mẹ cực kỳ tệ, hơn nữa hắn nằm viện lâu như vậy mà họ cũng chẳng đến thăm, giờ xuất viện rồi mới nói đến nhà thăm hắn.
Cô không biết trong đầu họ nghĩ thế nào nhưng thân là cha mẹ, cho dù con cái trưởng thành rồi thì cũng không nên qua loa sơ sài như vậy mới phải.
Nhưng cô là một người ngoài, có thể nói được gì đây ?
'Lần sau cứ mặc kệ họ.'
'Ờ.'
Ăn xong bữa sáng, cô đi qua kéo rèm cửa sổ để ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, hắn ngồi trên xe lăn, cô quỳ trên sàn giúp hắn nhẹ nhàng massage cơ của bắp chân.
Hai người chẳng ai nói gì, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
'Có phải ba mẹ anh đến không ?' Cô ngước lên nhìn hắn.
Hắn nhìn đồng hồ, 'Đi mở cửa.'
Giọng nói và vẻ mặt này... giống như hắn biết người đến là ai vậy.
Được thôi, mở cửa.
Hoa Lôi mở cửa, nhìn thấy mấy người đàn ông mặc tây trang đứng bên ngoài, lúc họ nhìn thấy cô, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Người đi đầu lên tiếng, 'Chào Sầm phu nhân, chúng tôi đã hẹn trước đến họp với Sầm tổng.'
Ồ, đây là nhân viên của hắn ?
Quả nhiên là người cuồng công việc, bản thân không tiện đến công ty thì lại kêu một đám nhân viên đến nhà.
Không phải hắn không thích người ngoài vào nhà sao ?
Hay lúc làm việc không cần phân biệt người ngoài người nhà ?
Cô đang định trả lời mình không phải Sầm phu nhân thì người trong nhà đã lên tiếng, 'Bảo bọn họ vào.'
Đoàn người cắp cặp lục tục vào nhà sau đó vào căn phòng họp nhỏ trong nhà.
Thì ra trong nhà hắn còn có một phòng họp nhỏ.
Chủ muốn họp, pha cho một đám nhân viên cao cấp kia mỗi người một ly cà phê cũng là chuyện nên làm, chỉ có người ngồi xe lăn là không có mà thôi.
Sầm Dung Cần lạnh lùng lườm cô, cô tinh nghịch chỉ chỉ vào bắp chân của mình, ý bảo hắn bị thương, không được uống cà phê.
Chút động tác nhỏ này trong mắt họ chẳng là gi cả nhưng trong mắt đám quản lý cấp cao kia thì nhìn thế nào cũng giống như đang liếc mắt đưa tình.
Đúng là chuyện lạ !
Vị Sầm tổng này của bọn họ, anh tuấn phong độ, tuổi trẻ đã có tiền đồ rực rỡ, trước giờ chưa từng có bất kỳ tin đồn mờ ám nào với phụ nữ, cho dù kết hôn rồi nhưng mấy năm rồi chưa có ai trong bọn họ được gặp vị Sầm phu nhân thần bí của mình.
Đương nhiên không ai trong số họ biết thực ra boss của mình đã li hôn, trong suy nghĩ của bọn họ, vị « Sầm phu nhân » này dĩ nhiên vẫn còn tại vị.
Sầm Dung Cần đối với cách xưng hô của đám nhân viên cũng lười phải giải thích, trực tiếp bắt đầu công việc.
Khoảng thời gian hắn nằm viện, rất nhiều quyết định quan trọng của công ty do anh hai hắn giúp đỡ xử lý, giờ tuy hắn không thể đến công ty nhưng chuyện hắn phải làm, có thể làm, hắn nhất định sẽ làm tốt.