Sầm Chí Vũ và Nguyễn Mộng Mộng vừa mới rửa tay xong bước ra nhìn thấy cảnh tượng đó, cảm giác như bầu không khí u ám mấy ngày nay đều tan biến hết.
'Sau này chúng ta cũng như vậy?' Hắn vui vẻ nhìn nụ cười của cô.
'Sẽ bị người ta cười.'
'Ai dám cười?'
'Haizz, lại thêm một thê nô nữa rồi, đời này các chú tiêu rồi.' Tiểu Quan tiên sinh thở dài một tiếng, 'Xem ra uy phong của đàn ông họ Sầm chỉ có thể nhờ cháu cứu vớt lại thôi.'
'Tiểu tử kia nói gì vậy? Để chú ba đợi xem sau này cháu có bị vợ cưỡi lên đầu không nhé.' Sầm Chí Vũ cốc lên đầu thằng bé một cái.
'Chú nói đùa sao? Cháu mà để cho vợ cưỡi lên đầu sao?' Tiểu Quan tiên sinh không phục nói.
'Con nít con nôi, biết gì mà nói.'
'Chú mới là con nít!'
'Ồn ào gì thế?' Một giọng nói uy nghiêm từ ngoài cửa truyền vào, trong chớp mắt, tiếng cười nói ồn ào lập tức tắt ngấm.
Lão gia tử ra mặt, còn ai dám lên tiếng?
Đương nhiên, ngoại trừ tiểu thái tử của nhà họ Sầm!
'Ông cố, ông đến rồi! Ở đây ồn chết đi được!' Cậu nhóc đi qua, chủ động nắm lấy tay ông, 'Ông qua ăn cơm cùng mọi người sao?'
Lão gia tử quét mắt một vòng, hừ một tiếng rồi nhìn xuống đứa cháu bảo bối gật đầu, 'Bắt đầu ăn cơm đi.'
'Dạ. Sớm đã đói meo rồi.'
'Vậy còn chờ gì nữa? Đi ăn cơm thôi.' Lão gia tử xua tay ra lệnh.
'Sớm muộn cũng có ngày thằng nhóc này bị chìu đến vô pháp vô thiên.' Quan Mẫn Mẫn bất đắc dĩ nhìn hai bóng một già một trẻ đi vào phòng ăn.
'Chị chỉ cần quản anh hai là được rồi, đảm bảo không ai dám bắt nạt chị.' Sầm Giai Di nhịn không được lại trêu một câu.
Bữa cơm vốn rất náo nhiệt bởi vì có lão gia tử mà không ai dám tùy ý đùa nháo.
Sau bữa cơm Sầm phu nhân lên lầu ngủ còn lại ai cũng tự về nhà nấy, cuối cùng phòng khách cũng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại Sầm Chí Vũ và Nguyễn Mộng Mộng cùng bạn nhỏ Miên Miên và Sầm Cảnh Duệ đang chỉ huy người làm đưa mấy con Xù con vào ổ.
'Mộng Mộng, chúng ta cũng về thôi.' Sầm Chí Vũ nhìn cô, dịu giọng nói.
'Vậy còn em?' Miên Miên có chút ủy khuất, có chút không đành. Mấy ngày nay ở đây tuy rằng có người bầu bạn, chơi cũng rất vui nhưng làm sao tránh khỏi nhớ nhà, nhớ ba, mẹ và cả chị nữa.
'Có muốn về cùng bọn chị không? Hay chúng ta đưa em về nhà?' Nguyễn Mộng Mộng kéo thân thể nho nhỏ kia vào lòng, không nỡ rời tay.
Sao nỡ chứ? Đó là máu mủ của cô mà.
Lúc mới mang thai không có cảm giác gì nhưng giờ hoàn toàn không giống.
Hơn nữa, đây là đứa con của cô và hắn!
Sao có thể không yêu chứ?
'Về đâu hả?' Nguyễn Miên Miên rối rắm rồi lâu.
Muốn về nhà ba mẹ, cũng muốn theo anh chị.
'Em muốn về đâu thì chúng ta đưa em về đó.' Sầm Chí Vũ dịu dàng nói.
Cuối cùng Miên Miên vẫn quyết định tạm thời quay về nhà cũ.
Lúc cô bé về đến nhà đã thấy ba mẹ sốt ruột chờ, vừa thấy "đứa con gái nhỏ" mấy ngày không gặp, cả hai mới biết mình nhớ cô bé đến mức nào.
Hai vợ chồng Sầm Chí Vũ không ở quá lâu, ngồi một lúc thì đi.
Cô bé không nỡ rời, chạy đến ban công muốn nhìn xem có thấy được xe của hai người không, ai ngờ đã sớm chẳng thấy gì.
Vành mắt đỏ lên, nước mắt cứ thế tràn ra khiến hai ông bà trở tay không kịp.
'Miên Miên, sao lại khóc?'
'Miên Miên, có phải không khỏe không?'
Cô bé lắc đầu, cuối cùng dẫu môi, 'Con nhớ chị, nhớ anh rể...'
Hai vợ chồng nhìn nhau, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
***
Trên đường về, hai người không ai nói gì.
Sầm Chí Vũ chuyên tâm lái xe, Nguyễn Mộng Mộng nhắm hờ mắt rúc mình trong ghế phụ lái.
Lúc đèn chuyển sang màu đỏ, chiếc xe chậm rãi dừng lại.
'Mộng Mộng...' Hắn gọi khẽ.
'Gì?' Cô vốn không ngủ, nghe gọi thì mở mắt nhìn hắn.
'Nếu mệt thì ngủ đi, đến nhà anh gọi em.'
'Chí Vũ...' Nếu như hắn đã chủ động nhắc đến, thì cô cũng không né tránh.
'Sao vậy?'
'Hôm nay anh định nói gì với Miên Miên?'
Nhớ tới khoảnh khắc nhất thời xúc động của mình, Sầm Chí Vũ lắc đầu, 'Không có gì, chỉ đột nhiên...'
Hắn nói đến đây thì khựng lại, không biết có nên đem cảm xúc lúc đó của mình nói cho cô nghe không.
Hắn sợ cô có thể nhất thời không tiếp nhận nổi.
'Anh muốn bảo con bé đổi lại, gọi mình là ba sao?'
Cuối cùng, vẫn là Nguyễn Mộng Mộng thay hắn nói ra.
Lúc hắn còn chưa biết gì vậy mà hoàn toàn không so đo chuyện này, điều này khiến cô thật sự....
Chút oán giận cuối cùng còn sót lại trong lòng đối với hắn, ngay trong lúc này hoàn toàn tan biến hết.
Bởi vì cô biết, hắn quan tâm chính là cô, quan tâm Nguyễn Mộng Mộng của bây giờ.
Năm đó, sau khi vô duyên cớ gánh chịu sự tổn thương như vậy, mỗi ngày lúc đêm xuống cô đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy vô số dã thú muốn xé nát cô, cắn nuốt cô vào bụng, lúc đó, thật sự cô rất hận...
Cảm giác đó cứ đeo bám cô cho đến khi cuối cùng cô bị thôi miên để quên đi đoạn ký ức đó.
Nhưng khi cô lần nữa nhớ lại, cảm xúc đã bị phong kín từ lâu không mất đi, chỉ là, sau 7 năm, không ngờ số phận lại đưa hai người đến với nhau, sự dịu dàng và trân trọng mà hắn dành cho cô khiến cảm giác hận đó dần nhạt bớt, nhạt bớt, đến giờ, đã gần như không còn, chỉ còn nhớ những điều tốt đẹp mà hắn đã dành cho cô.
Mà bây giờ, lúc này đây, cô thật sự không còn oán hận gì.
Oán hận gì nữa chứ? Quá mệt mỏi! Cô không muốn.
Cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn không chia lìa.
Mộng Mộng của hắn quả nhiên rất thông minh, biết rõ hắn muốn làm gì.
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, xe lần nữa lăn bánh.
'Em đồng ý không?' Hắn hỏi.
'Được chứ.'
'Hôm nay anh hơi vội vàng, đợi qua một thời gian chúng ta nói với con bé sau.'
'Được.'
'Mộng Mộng, anh yêu em!'
Yêu đến mức, không để cho ai làm tổn thương cô, cả hắn cũng vậy.
Nước mắt cô, không hề báo trước lách tách rơi xuống.
****
Biệt thự bên bờ biển
Lúc Nguyễn Mộng Mộng ôm một bó hoa lớn từ vườn hoa đi vào thì thấy Sầm Chí Vũ vội vã từ trên lầu đi xuống.
'Chí Vũ, anh đi đâu vậy?' Cô đặt hoa xuống bàn hỏi.
Hắn đi qua, cúi xuống hôn lên trán cô một cái, dịu dàng nói, 'Anh ra ngoài một chút, gặp Chi Nam bàn chút chuyện, đợi anh về ăn trưa với em.'
'Dạ được.' Cô dịu dàng đáp.
Hai phút sau, ngoài vườn truyền đến tiếng xe sau đó căn nhà yên tĩnh trở lại, lúc Nguyễn Mộng Mộng cắm bông hoa cuối cùng vào bình, chuông điện thoại bàn chợt vang lên...
Đặt kéo xuống bàn, không kịp cởi tạp dề, cô vội vàng chạy đi nhận điện thoại.
Di động của cô để trong phòng ngủ, cô sợ hắn có chuyện gì cần dặn dò hoặc quên mang gì đó.
'Có phải quên mang gì không?' Cô nhỏ nhẹ hỏi.
'Chí Vũ đâu? Ra ngoài rồi sao?'
Khi một giọng nữ vang lên bên tai, Nguyễn Mộng Mộng ngớ người ra.
Sao lại có phụ nữ gọi điện thoại đến tìm hắn?
'Cô chắc là vợ của Chí Vũ đúng không? Tôi là Lư Vân, tôi đang ở chỗ của lão gia tử đợi anh ấy, anh ấy đi chưa? Gọi di động thì không bắt máy nên tôi mới gọi về đây.'
Lư Vân kiên nhẫn giải thích.
'Anh ấy đã đi rồi.' Mới hoàn hồn lại, Nguyễn Mộng Mộng cố gắng giữ cho giọng nói mình thật bình tĩnh.
'Được, vậy tôi chờ ở đây, cám ơn.' Đối phương nói rồi ngắt máy.
Chiếc điện thoại trong tay Nguyễn Mộng Mộng trượt xuống đất, cả người vô lực ngồi phịch xuống sofa.
Không phải hắn nói có chuyện bàn với Trình Chi Nam sao? Sao lại có một Lư Vân ở chỗ của lão gia tử đợi hắn?
Mà cái tên Lư Vân này...
Không phải cái đêm của bảy năm trước, hắn đã từng đầy oán hận bật ra cái tên này sao?
Sao giờ hai người lại liên lạc với nhau?
Hắn rõ ràng là quay về nhà họ Sầm gặp cô ta, sao phải gạt cô?
Trong đó nhất định có chuyện không muốn cho cô biết.
Không được, cô phải đến đó!
Nghĩ đến đây, Nguyễn Mộng Mộng bật dậy, cởi chiếc tạp dề trên người, bước thẳng ra ngoài.
****
Nhà họ Sầm
Chỗ lão gia tử ở là một tiểu viện cảnh sắc thanh nhã, yên tĩnh, tường đỏ vây quanh, loáng thoáng có thể thấy được tán lá xum xuê của mấy cây quế cổ thụ cao cao.
Bước vào trong là vô số loài thực vật không biết tên tạo nên một màu xanh ngắt khiến người ta cảm thấy mát mẻ và u nhàn.
Dưới cây quế cổ thụ cao nhất là một chiếc bàn đá, bên trên là một khay trà cụ, chiếc ấm tử sa trên bếp than nhỏ đang sôi ùng ục, phả ra những luồng hơi nước mỏng.
Lão gia tử và dì Lâm sớm đã lên đường sang Pháp, trong viện lúc này yên tĩnh vô cùng.
Sầm Chí Vũ về tới cửa nhà lớn họ Sầm thì đã thấy Trình Chi Nam chờ sẵn, đưa tập tài liệu cho hắn.
'Chuyện của Tiêu Phi Long, anh định xử lý thế nào?'
'Vậy phải xem thái độ của cô ta ra sao.'
Nếu như cô ta dễ chịu một chút, trực tiếp đem chuyện năm đó giải thích rõ ràng, hắn có thể suy xét không đưa những tư liệu này cho nhà họ Tiêu, bằng không...
'Sao anh lại đến một mình?'
Trình Chi Nam ngó nghiêng vào trong xe.
'Anh phải tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng trước đã.'
Hắn không muốn để Mộng Mộng nhớ lại những hồi ức không tốt này.
Vào lúc này, lão quản gia bước đến, khom lưng chào Sầm Chí Vũ rồi nói, 'Nhị thiếu gia, Tiêu phu nhân đang ở chỗ của lão gia tử chờ ngài.'