Độc Gia Sủng Thê

Chương 342 - Xin chào hạnh phúc! (1)

Trước Sau

break
Khí tức và độ ấm quen thuộc đã lâu không cảm nhận được ùa về, hai chân cô theo phản xạ bản năng vòng qua thắt lưng tinh tráng của hắn giữ thăng bằng cho bản thân...

Thân thể hai người dán sát nhau khiến cô rõ ràng cảm nhận được bộ vị nào đó có biến hóa, cả người càng thêm hư huyễn, nếu như không phải có hắn đỡ lấy, chắc là cô đã trượt xuống đất mất rồi.

'Vậy giờ hai chúng ta, có thể động phòng trước được chưa?'

Hắn cắn môi cô, khàn giọng hỏi.

Thực ra, căn bản không đợi cô trả lời, hắn đã sớm không đợi được chặn môi cô lại.

Đêm Paris, lãng mạn lại đa tình.

Nơi xứ lạ quê người lần nữa trùng phùng khiến đôi nam nữ phí quá nhiều thời gian rốt cuộc tìm được tần số tương đồng, rốt cuộc ở một đêm này, trở nên viên mãn.

Bọn họ trong đêm lạnh lẽo mà ấp áp này, lần đầu tiên cảm thụ một loại cảm giác trước giờ chưa từng có.

****

Chiếc rèm cửa dày đã chặn hết ánh sáng bên ngoài khiến người trong phòng ngủ căn bản không phân biệt rõ là ngày hay đêm.

Hoan ái điên cuồng khiến người ta nghẹt thở, mãnh liệt khiến người ta choáng váng, sau khi trải qua không biết bao nhiêu lượt dày vò, cuối cùng, trong giọng run rẩy xin tha của cô, người nào đó mới không cam lòng bỏ qua.

Haizz, đàn ông, quả nhiên không thể để đói lâu quá!

Cô hư thoát nằm trong lòng hắn, để mặc hôn lên mái tóc dài ướt mồ hôi của cô, cố gắng bình ổn lại hơi thở, thật lâu hai người vẫn không ai nói gì, đều chìm đắm trong cảm giác ấm áp và thỏa mãn kỳ diệu đó.

Hắn ôm cô vào lòng, trong lòng trào dâng một loại cảm xúc xa lạ mà vi diệu.

Hắn không ngờ là, cô lại chủ động đi tìm mình, hơn nữa còn nhận lời cầu hôn.

Nghĩ tới đây, hắn chợt buông cô ra, nhẹ nhàng đặt đầu cô xuống gối rồi bước xuống giường, đi ra phòng khách lấy chiếc nhẫn mà hắn từ Pháp mang về nước sau đó bị hắn ném đi, sau đó nữa lại được cô mang đến Pháp, đeo vào ngón tay trắng nõn của cô.

'Đã đồng ý rồi thì không được nuốt lời đâu đấy.'

Hắn lên giường, lần nữa ôm cô vào lòng, lười lĩnh trượt tay trên sống lưng trơn bóng của cô, một cảm giác thỏa mãn và thoải mái tràn ngập trong từng tế bào trên người.

'Quan Dĩ Thần...' Cô cọ nhẹ mặt mình trên lồng ngực trần rắn rỏi của hắn, cảm giác thật an toàn, giống như cho dù trời có sập xuống hắn cũng có thể chống đỡ thay cô vậy.

Trước đây chưa bao giờ cô dám mơ tưởng có một ngày bờ vai và lồng ngực cường tráng này sẽ là bến đỗ khiến cô có thể toàn tâm toàn ý dựa vào.

Thậm chí ngay lúc này, khi trên tay là chiếc nhẫn mà hắn đích thân đeo cho cô, cảm giác vẫn giống như một giấc mộng vậy.

'Gì?' Hắn nhắm mắt, chỉ đáp một tiếng.

'Chúng ta thật sự sẽ kết hôn sao?'

Vừa nghe vậy, đôi mắt vốn đang nhắm hờ của người đàn ông vụt mở ra, giọng trở nên nghiêm túc hơn mấy phần, 'Em hối hận?'

'Không phải.' Cô thấp giọng thì thào, 'Em chỉ là...không dám tin.'

'Ngày mai chúng ta đi đăng ký.' Hắn trực tiếp quyết định.

'Nhanh vậy?'

'Chê nhanh?'



'Không phải. Nhưng mà...'

'Không có nhưng mà.' Giọng hắn vẫn không đổi, 'Tuy rằng anh chưa từng yêu đương, không biết làm sao để có thể giao tiếp tốt với phái nữ, đối với hôn nhân trước giờ cũng chưa từng có kế hoạch và suy nghĩ về nó nhưng anh sẽ cố gắng hết sức thích hợp với thân phận và cuộc sống mới.'

'Tại sao anh lại chưa từng suy nghĩ về hôn nhân? Là vì chưa gặp được người mình thích sao?'

Lúc này đây cô thật sự muốn hiểu nhiều hơn về người đàn ông này, tuy rằng giờ cô đã rất mệt, rất buồn ngủ.

'Em không muốn ngủ sao?' Hắn không trả lời thẳng câu hỏi của cô.

Cho dù muốn kết hôn với cô nhưng hắn vẫn chưa quen việc bóc trần nội tâm của mình trước người khác.

'Muốn chứ, nhưng mà...'

'Muốn thì ngủ đi, bằng không chúng ta lại đến một lần...'

Trang Lâm biết, hắn là không muốn nói đến chuyện này, cũng biết, nếu hai người muốn hiểu nhau cũng không phải chuyện một ngày một buổi.

Cho nên, hắn không muốn nói thì thôi đi.

Sau này bọn họ, vẫn còn nhiều thời gian để hiểu nhau mà, không phải sao?

'Em ngủ đây.' Cô nhắm mắt lại, khóe môi lặng lẽ vẽ lên một đường cong.

****

Hai người ở khách sạn suốt một tuần, mỗi ngày ngoại trừ ăn thì chính là ngủ, đương nhiên, "ngủ" là một động từ.

Quả thực là phóng túng vô độ!

Khi cô lần nữa tỉnh lại, quyết định không thể tiếp tục thế này.

Hơn nữa, hắn đến đây không phải vì công việc sao? Sao có thể ngày nào cũng thế này?

Nhưng cũng vì ngày ngày dính với nhau, sự thân mật và ăn ý giữa hai người tăng lên rất nhiều, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể thiêu đốt lên sự kíƈɦ ŧìиɦ kinh thiên động địa.

Cô khẽ động thân mình, người đàn ông sau lưng càng ôm chặt hơn, mơ màng nói, 'Ngủ thêm chút nữa.'

Sau đó, dường như lại ngủ thiếp đi mất.

Nghe tiếng thở đều đều bên tai, cô nghiêng mặt qua, nhìn gương mặt quen thuộc của hắn, nhịn không được đưa tay sờ nhẹ chiếc cằm qua một đêm đã lún phún râu, cảm giác ngưa ngứa truyền vào lòng bàn tay khiến cô vội rụt tay về.

Quan Dĩ Thần đột nhiên mở mắt khiến cô càng bối rối hơn, gương mặt nhỏ nhắn phút chốc nhuốm một màu hồng rực.

Thích thú nhìn vẻ thẹn thùng của cô, hắn dịu giọng nói, 'Ngủ thêm lát nữa đi, chiều dẫn em đi dạo phố.'

'Đi dạo ở đâu?'

'Em thích chỗ nào thì đi chỗ đó.'

Thế là, trong vòng tay ấm áp của hắn, cô mơ màng ngủ thiếp đi.

Lần nữa tỉnh lại, đã thấy hắn gọi phục vụ đưa cơm trưa, hai người ăn xong, quả nhiên hắn giữ lời, đưa cô đi dạo trên những con đường nổi tiếng ở Paris.



Trên đại lộ Champs Elysees, hàng loạt cửa hàng thời trang nổi tiếng chen chúc nhau, hắn muốn giúp cô chọn lễ phục, nhìn cô thử những bộ lễ phục mà mình chọn, nhưng dường như bộ nào cũng không khiến hắn cảm thấy hài lòng.

Thực ra cô thấy bộ nào cũng rất đẹp, chẳng qua hơi lộ một tí, cũng may hắn không thích bằng không cô thật sự không biết mình có can đảm mặc loại quần áo lộ liễu như thế này ra ngoài dưới ánh mắt của người khác không nữa.

Cô nhân viên cửa hàng yểu điệu bước đến trước mặt người khách người đông phương vẻ ngoài cực kỳ xuất chúng kia đè nghị, 'Cửa hàng chúng tôi mới nhập về một lô hàng mới, không biết ngài có hứng thú để bạn gái mình thử một chút không? Nhưng bởi vì đây là những sản phẩm độc quyền do nhà thiết kế nổi tiếng làm ra cho nên giá tiền không rẻ.'

'Cô ấy không phải bạn gái tôi.' Đối mặt với nụ cười như hoa của cô nhân viên bán hàng, Quan Dĩ Thần mặt vẫn lạnh như tiền, 'Cô ấy là vợ tôi.'

'Thực xin lỗi!' Cô nhân viên ngượng ngùng nói xin lỗi, cô thật không nghĩ tới cô gái đông phương thoạt nhìn còn chưa đến 20 tuổi kia lại kết hôn sớm như vậy, nhưng người ta nói người châu Á không dễ nhìn ra tuổi thật, cho nên chắc cô gái này đã qua tuổi thành niên rồi, 'Ngài có muốn phu nhân mình thử một chút không?'

Quan Dĩ Thần gật đầu đồng ý, còn Trang Lâm thì vẻ mặt ngượng ngùng kéo tay áo hắn, 'Quan Dĩ Thần, chúng ta...'

Bọn họ còn chưa chính thức đăng ký thế mà hắn đã công nhiên nói cô là vợ mình rồi.

Tốc độ này, có chút nhanh khiến cô nhất thời không quen được.

'Chịu đeo nhẫn cầu hôn của anh rồi, có hối cũng không kịp.'

'Không phải.'

'Không phải thì tốt.'

Không lâu sau, cô nhân viên cầm một bộ lễ phục màu tím hồng ra, lần đầu tiên từ lúc vào đây đến giờ Quan Dĩ Thần tỏ vẻ hài lòng, bảo Trang Lâm đi thử.

Đợi khi cô mặc xong bước ra, chiếc váy cực vừa người ôm lấy toàn thân, kiểu dáng cúp ngực để lộ bờ vai và vùng ngực trắng nõn, làn váy theo gió nhẹ tung bay mang theo sự lãng mạn nồng đượm của nước Pháp.

'Đẹp không?' Cô nhìn hắn, đôi má nhuốm một màu hồng nhạt.

'Đẹp.' Quan Dĩ Thần gật đầu.

Đêm đó, hai người ăn mặc thật đẹp đi đến viện hí kịch Paris xem ballet, vở diễn có tên "Hồ thiên nga", trước đây cô đã xem bản có kết cục viên mãn của nó, nhưng hôm nay diễn là bi kịch, khi xem đến đoạn hoàng tử bị ma pháp hại chết, pháp thuật của thiên nga cũng không thể giúp hoàng tử giải trừ, sau đó thiên nga bị ma vương đưa đi, nước mắt cô bắt đầu tí tách rơi không ngừng...

Thế nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh cô lại nhắm mắt...ngủ!

Trang Lâm không thể tưởng tượng nổi sẽ là như thế.

Chẳng lẽ hắn đối với loại kịch này chẳng có chút hứng thú nào sao? Nhưng vì cô thích nên mới chịu đi xem cùng cô, thỏa hiệp với cô?

Hắn từng nói chưa từng yêu đương, không biết phải làm sao giao tiếp với phái nữ trên thực tế, bất kỳ người nào đối với chuyện trước giờ mình chưa từng làm cũng sẽ cảm thấy lạ lẫm, nhưng chỉ cần có lòng, chịu bước ra một bước thì luôn là một chuyện đáng để chờ mong.

Quan Dĩ Thần thực ra không có ngủ, chỉ cảm thấy vô vị nên nhắm mắt dưỡng thần thôi.

Tuy làm vậy trong trường hợp này có chút bất lịch sự nhưng thật sự hắn không có chút hứng thú gì với loại kịch này.

Nếu như không phải mấy hôm trước Sầm Chí Quyền đột nhiên gọi điện thoại đến hỏi hắn đang làm gì, hắn tùy ý bật ra một câu, 'Vừa làm xong.'

Sau đó nghe bên kia bật cười một tiếng, tiếng cười đó, thật sự nghe rất chướng tai.

'Dĩ Thần, chỉ biết ở trên giường thể hiện sự dũng mãnh của đàn ông là không được đâu, cậu phải chìu theo sở thích của cô ấy, lấy lòng cô ấy thì mới được.'

'Tôi không biết.' Quan tổng trả lời thẳng thừng.

Đầu bên kia Sầm tổng thở dài một tiếng, lại bắt đầu giống như dạy học sinh tiểu học, 'Sở thích của phụ nữ không nằm ngoài mua sắm, xem phim, dạo phố gì đó, Paris có nhiều nơi khiến phụ nữ yêu thích như vậy, cậu không biết tận dụng thực sự rất lãng phí...'

Cho nên mới có chuyện hôm nay đưa cô đi dạo phố, mua quần áo, sau đó ra ngoài ăn một bữa tối lãng mạn kiểu Pháp, cuối cùng lấy ra hai chiếc vé đã chuẩn bị sẵn chuẩn bị học theo ai kia lấy lòng phụ nữ, không ngờ là tiết mục cuối cùng thực sự quá vô vị với hắn nên chỉ đành nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc