'Quan tiểu thư, không biết con có vinh hạnh mời mẹ nhảy một bản không?'
Một giọng non nớt vang lên bên tai, Quan Mẫn Mẫn quay đầu nhìn, là con trai cô hôm nay cực tuấn tú trong bộ lễ phục, đứng bên cạnh là một vị soái ca tuy rằng bị thương nhưng không hề tổn hao chút hình tượng nào, ông xã cô.
'Điệu này chậm, có muốn nhảy một chút không?' Sầm Chí Quyền ngồi bên cạnh cô dịu giọng hỏi.
Tay hắn giờ không tiện, chỉ có thể nhờ con trai trợ giúp.
Hôm nay về đến nhà chuyện đầu tiên cô làm là để bác sĩ gia đình giúp hắn khám bệnh nhức đầu, thuận tiện hắn tỉ mỉ hỏi thăm tình huống của cô, biết cục cưng trong bụng rất tốt cho nên cũng không lo ngược lo xuôi như lúc mới biết cô mang thai nữa.
Vừa nãy từ ban công quay vào, thấy cô vẻ mặt kinh ngạc nhìn ra sàn nhảy cho nên hắn mới bảo con trai đến mời cô nhảy vài bước dù thực ra vẫn hơi lo, sợ cô bị người khác đụng phải.
Nhưng có con trai ở đây, chắc không có chuyện gì.
'Không đi đâu.' Sầm phu nhân hoàn toàn không nhận ý tốt của Sầm tiên sinh, kéo tay hắn chỉ về phía cô gái đang tựa vào lòng Quan Dĩ Thần, 'Cô ấy là ai vậy?'
'Cô ấy...' Sầm Chí Quyền nhìn cô gái đang vui vẻ nhảy với Quan Dĩ Thần, mày hơi nhướng lên, tên này tối nay định giở trò gì vậy?
Chẳng những để cô gái kia dựa gần như vậy mà còn nhiệt tình trò chuyện với người ta nữa chứ?
Nhưng hắn đang nhìn ai vậy?
Sầm Chí Quyền theo bước chân của hắn nhìn qua, rốt cuộc cũng biết tên kia đang nhìn ai.
Hai người này, chơi trò gì đây?
'Cô ấy là ai? Anh còn chưa nói.' Sầm phu nhân hết kiên nhẫn giục.
'Mẹ, cũng không phải ba ôm cô ấy nhảy, mẹ gấp cái gì?'
Mẹ không chịu khiêu vũ nên cậu nhóc dứt khoát ngồi xuống sofa ăn trái cây, tối nay còn chưa ăn gì, thực sự là rất đói.
'Chuyện của người lớn, con nít biết gì?' Quan Mẫn Mẫn lườm con trai.
'Cô ấy là họ hàng xa của nhà họ Sầm, là phó phòng PR ở công ty, 25 tuổi, chưa kết hôn.' Như vậy chắc đủ rồi chứ?
'Có phải cô ấy có ý đồ với anh hai không?' Vừa nghe chưa kết hôn, cảm giác nguy cơ trong lòng Quan tiểu thư vùn vụt tăng lên, là lo lắng thay cho Trang Lâm.
'Hai người họ nam chưa cưới nữ chưa gả, có ý đồ thì sao?'
Nhưng hắn dám khẳng định, tên kia và cô thư ký nhỏ chắc chắn xảy ra vấn đề.
Hơn nữa còn là vấn đề lớn, bằng không tên kia cũng không có khả năng tính tình thay đổi nhiều như vậy, thân mật khiêu vũ với một cô gái.
Bộ dạng này xem ra, rõ ràng là muốn thị uy rồi!
Thật sự là ấu trĩ!
Không ngờ Quan Dĩ Thần cũng có ngày chơi những trò ấu trĩ như vậy, trong lòng Sầm Chí Quyền thầm than.
'Nhưng anh ấy với Trang Lâm...'
'A, đầu lại hơi đau rồi!' Sầm tiên sinh rên một tiếng, đầu may cũng chau lại.
Quả nhiên...
Sự chú ý của Sầm phu nhân lại chuyển hướng...
'Sao vậy? Có phải ở đây đông người quá không? Chúng ta về nhà trước đi!'
'Được, về nhà.'
'Con trai, có muốn cùng về không?'
Tiểu Quan tiên sinh bĩu môi, 'Không, con chờ ông cố.'
Với IQ của mẹ, quả nhiên dễ bị lừa, chút kỹ xảo nhỏ đó mà mẹ cũng mắc bẫy được, haizz.
Thế là Sầm tiên sinh và Sầm phu nhân rời đi trước.
****
Điệu nhạc rõ ràng rất lãng mạn, rất ấm áp, người bên cạnh cũng rất dễ gần, chỉ có điều, Trang Lâm cứ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run bởi vì có một ánh mắt lạnh lẽo, từ khi hắn ôm cô gái xinh đẹp kia bước vào sàn nhảy, cứ luôn bám riết theo cô.
Ánh mắt ấy đến từ đâu, không cần phải hỏi.
Chỉ có điều, cứ nhìn cô như vậy là có ý gì?
Chuyện ở Hawaii dường như chỉ là một giấc mộng đẹp...
Bao gồm đêm đó sau khi say rượu hắn khen cô đẹp.
Bao gồm, sau một hồi kíƈɦ ŧìиɦ kinh thiên động địa, hắn hỏi cô chuyện kết hôn.
Mộng tỉnh rồi, tất cả quay về ban đầu.
Cô vẫn luôn không hiểu, hắn nói muốn thử kết hôn là ý gì?
Buổi tối hôm đó, cô thật sự tưởng mình đang nằm mơ, cho nên vẫn luôn nhắm mắt không dám mở ra, chỉ sợ tỉnh mộng quá nhanh.
Chỉ có điều, nhắm mắt một hồi, cô thực sự ngủ mất.
Khi lần nữa tỉnh lại, trên giường lại chỉ có mình cô.
Cho nên cô thật sự cho rằng, trong mộng nghe được hắn nói chuyện thử kết hôn.
Từ Hawaii trở về đã một tháng rưỡi, hắn không hề có bất cứ liên lạc nào với cô.
Mãi tới tối nay, vừa nãy, khi hắn lần nữa xuất hiện trước mặt cô, ôm một cô gái khác cùng khiêu vũ, cô liền biết, giấc mộng của cô, đã đến lúc tỉnh rồi!
Một điệu nhạc chưa kết thúc mà Trang Lâm cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi.
'Sao vậy? Không khỏe sao?'
Người đang nhảy với cô, Kỷ Nhất Bác là em họ của chú rể Hứa Kinh Niên, cùng tuổi với Trang Lâm mới từ nước ngoài về tham dự hôn lễ, khi lần đầu tiên gặp cô gái xinh đẹp nhu mì này thì đã động lòng, cảm giác giống như tình yêu sét đánh vậy, cho nên cực kỳ để ý, mỗi một thay đổi nhỏ ở cô cũng đều nhìn rất rõ.
Giờ thấy sắc mặt cô tái đi như vậy, trong giọng nói không giấu được lo âu.
'Ừ, vừa nãy uống mấy ly, đầu hơi choáng.' Cô thuận thế đáp.
'Vậy chúng ta qua bên đó nghỉ một chút.'
Không dám nhìn về hướng ánh mắt lạnh lẽo kia, cô theo Kỷ Nhất Bác rời khỏi sàn nhảy, bước chân có chút loạng choạng.
Sau đó, Kỷ Nhất Bác vẫn luôn bên cạnh, giúp cô rót nước, lấy thức ăn, cùng cô trò chuyện.
Mà Quan Dĩ Thần cũng không rời đi.
Cô gái nhảy với hắn xinh đẹp như hoa, nhấc tay nhấc chân đều phong tình vô hạn, là một cô gái cực quyến rũ, mà hai người đứng ở cạnh nhau nhìn cũng rất xứng đôi.
Kết thúc điệu nhạc, hắn và cô gái kia rời khỏi sàn nhảy, hai người cầm ly rượu, nói chuyện phiếm với một vài người bạn làm ăn.
Cô cứ tưởng rằng tính cách hắn lạnh lùng khó gần, thật không ngờ hắn cũng có thể nói chuyện vui vẻ với người khác như vậy.
Cũng đúng thôi, những gì cô thấy đều là những thứ hắn muốn để cô thấy. Mà những thứ hắn không thể hiện cho cô, nhiều đến thế nào chứ?
Suốt buổi tối, cô ngơ ngác ngồi đó, Kỷ Nhất Bác nói gì cô căn bản không để ý.
Cô nhìn bóng dáng quen thuộc mà xa lạ kia, những chuyện xảy ra gần đây cứ như đèn kéo quân chạy trong đầu, mông lung vô cùng.
Cô chỉ chắc chắn một chuyện, thế giới của hắn rất xa xôi với cô, cho dù ngẫu nhiên được tiếp cận thì vẫn phải lo có thể bị té ngã bất kỳ lúc nào.
Cuối cùng cô chỉ biết, sau khi buổi tiệc kết thúc, là Kỷ Nhất Bác cùng cô rời khỏi hôn trường.
Lúc đang định lên xe của Kỷ Nhất Bác thì chợt bị người đàn ông phía sau cứng rắn kéo lại, quát gì đó nhưng cô nghe không rõ.
Hắn kéo cô lên xe mình, nói gì đó nhưng cô đều không nghe được.
Cả người cô cứ lơ lửng trên mây, bị hắn kéo về căn hộ của mình, bắt đầu một hồi xáƈ ŧɦịŧ đại chiến...
Hắn đòi hỏi giống như ngày mai là tận thế nhưng cô đã mệt đến không còn sức để suy nghĩ, chỉ bị động ứng phó.
Đột nhiên, tất cả động tác dừng lại, ánh mắt của hai người vô tình giao nhau, hai thân thể ướt đẫm mồ hôi dán sát nhau như vậy nhưng Trang Lâm lại cảm thấy tâm hồn của hai người như cách một vạn năm ánh sáng.
Tại sao mỗi lần đều là như vậy?
Lúc muốn thì cường ngạnh ép cô, bất kể cô đồng ý hay không, muốn trước nói sau. Thỏa mãn rồi thì bỏ cô lại một mình bỏ đi.
Giống như...giống như cô chỉ là búp bê tìиɦ ɖu͙ƈ để hắn phát tiết vậy.
Hay là hắn thật nghĩ như thế?
Chỉ có điều, những ngày tháng dày vò như vậy, lúc nào mới kết thúc đây?
Cô mệt quá! Mệt quá!
Trong lúc vô thức, câu nói cứ thế bật ra...
'Còn bao nhiêu lần nữa thì anh mới tha cho tôi?'
'Em nói gì?' Hắn sầm mặt hỏi lại.
'Anh muốn phụ nữ, bên ngoài thiếu gì.' Cô nhớ tới cô gái xinh đẹp quyến rũ hôm nay, nếu như hắn thật sự muốn một phụ nữ, căn bản không cần ép buộc.
'Em đang giận sao?' Cô giận sao? Cô để ý sao? Quan Dĩ Thần đột nhiên tức giận gầm lên.
Nếu như cô giận, sao tối nay cứ xem hắn như người xa lạ chứ? Nhìn thấy hắn và cô gái khác khiêu vũ cũng chẳng để tâm? Thậm chí, công nhiên cùng người đàn ông khác liếc mắt đưa tình?
Nếu như cô để ý, cô sẽ không làm như không nghe thấy lời cầu hôn của hắn, một giấc ngủ tới trời sáng. Lúc hắn đi Mỹ công tác khoảng thời gian đó, một cú điện thoại cũng không hề chủ động gọi.
Cô giận, cô để ý mới là lạ!
Cho nên...
'Em có tư cách gì mà giận?' Lời thốt ra khỏi miệng lại là như vậy.
Phải nha, cô có tư cách gì?
'Đúng là tôi không có tư cách.' Cô chua xót nói.
Hắn ngớ ra, bị thái độ tự ti kia của cô đánh bại! Có chút áo não, lại có chút chật vật phủ nhận, 'Anh không có ý đó, em đừng cố tình chuyển đề tài.'
'Nếu không, xin hỏi Quan tổng có ý gì?' Trang Lâm chậm rãi ngồi dậy, kéo chăn che lấy người, lúc này, cô thật sự cần làm ấm cõi lòng lạnh lẽo của mình.
Quan Dĩ Thần không phát hiện giọng điệu chua như dấm của mình, 'Em... nếu như không phải anh kéo em lại, tối nay em định theo cái tên kia đi đâu?'
'Tên kia?'
'Cái tên tối nay liếc mắt đưa tình với em?' Hắn nghiến răng nghiến lợi rống lên.
'Anh ta là phù rể, vừa mới quen, thuận đường đưa tôi về nhà thôi.'
'Vừa mới quen đã thân mật với hắn như vậy, em đối với người lạ cũng yên tâm quá nhỉ.' Vừa ôm vừa ấp, nhìn là thấy chướng mắt rồi.
'Ý anh là sao?' Cô cắn môi, lần nữa bị sự thô lỗ trong lời nói của hắn làm tổn thương.
'Anh cảnh cáo em, chỉ cần một ngày em là người của anh, anh không cho phép em xằng bậy với bất kỳ ai bên ngoài.'
Trang Lâm tức điên rồi, 'Tôi không phải người của anh, giao dịch của chúng ta đã kết thúc rồi.'
'Kết thúc thì thế nào? Em còn nợ anh tiền.'
Một lời này nói ra, cả hai đều ngây người.
Sắc mặt Trang Lâm đầy vẻ tổn thương, mà hắn, càng nhiều áo não và chật vật.
'Anh...'
'Tiền thiếu anh, tôi nhất định sẽ trả trong thời gian sớm nhất.'
Cô xuống giường, nhặt lại từng kiện quần áo mặc vào, lê những bước chân nặng nề từng bước rời khỏi nơi không thuộc về mình này.
Quan Dĩ Thần sau khi nghe tiếng cửa sập lại, xuống giường, đi vào phòng tắm mở nước lạnh, ngâm đến cả người đều lạnh buốt, cuối cùng hắn đứng trước gương nhìn bộ dạng chật vật của mình, càng nhìn càng bực dọc, "phanh" một tiếng, nắm tay đập thẳng vào gương, một dấu máu chói mắt lập tức theo vết nứt của gương chảy xuống...
Hắn lại chẳng thấy đau đớn chút nào!
Làʍ ŧìиɦ nhân không chịu, được, hắn cầu hôn là được chứ gì?
Vậy mà lời cầu hôn của hắn cô làm như không nghe thấy!
Hừ, Quan Dĩ Thần hắn đời này chưa từng bị cô gái nào qua loa như vậy!