Xe một đường thẳng tiến đến bệnh viện của Sầm thị.
Hắn về rồi! Hắn về rồi!
Quan Mẫn Mẫn trong lòng thầm hò hét, vẫn chỉ một câu này.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng về rồi!
Sao xe chạy chậm thế nhỉ?
Sau khi nghe con trai báo tin, cô chỉ hận không thể mọc cánh bay đến bên cạnh hắn.
Nếu như không phải thân thể không thích hợp, cô nhất định sẽ xuống xe chạy đi, chỉ muốn có thể gặp được hắn nhanh một chút.
'Thiếu phu nhân, cô đừng sốt ruột, sắp tới rồi.'
Tài xế qua kính chiếu hậu nhìn vẻ nóng lòng của cô thì trấn an.
'Chạy mau, mau một chút.'
Tay cô đặt trước ngực, cảm giác trái tim mình sắp vọt ra ngoài rồi.
Thật không dễ dàng mới tới được bệnh viện.
Cô nhấc váy lên định chạy thì bảo mẫu ở phía sau vội ngăn lại, 'Thiếu phu nhân, cô đi chậm thôi, không được chạy.'
Được, không được chạy!
Vậy cô chỉ có thể bước nhanh hơn thôi!
Khi cô đẩy cửa phòng bệnh đó, vừa nhìn đã thấy người đàn ông đang nằm sấp trên giường để bác sĩ tháo băng quấn quanh người ra thì hốc mũi lập tức ê ẩm, nước mắt tràn ra.
Hắn bị thương nặng thế sao?
'Ông xã...' Cô vừa lau nước mắt vừa bổ nhào về phía người trên giường, động tác mạnh mẽ đến nỗi dọa người bác sĩ đang mở vết thương kiểm tra sợ hãi một phen.
'Cô ơi, cẩn thận một chút, đừng đè lên vết thương.' Ông tốt bụng nhắc nhở.
'Ông xã, anh đau lắm không?' Quan Mẫn Mẫn ngồi xuống bên giường, đau lòng nhìn từng lớp băng được cởi ra, lúc nhìn thấy vết thương còn tươm máu thì nước mắt rơi càng hung.
'Anh thật đáng ghét, thật đáng ghét, anh có biết em lo lắng cho anh thế nào không? Một cuộc điện thoại, một tin nhắn cũng không có, hại em ngày nào cũng rất nhớ rất nhớ anh, ăn cơm cũng nhớ, đi ngủ cũng nhớ, đi tắm cũng nhớ...'
Khi nghe cô lẩm bẩm đến đây, người đàn ông nãy giờ vẫn luôn vùi mặt vào gối rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng...
Nghe tiếng cười kia, Sầm phu nhân rốt cuộc nhận ra điều khác thường...
Tiếng cười kia...không phải của chồng cô!
Cô ngừng khóc, trừng mắt nhìn người đàn ông đang nghiêng qua để lộ nửa bên mặt...
'Anh Ken? Sao lại là anh?'
Người đang nằm trên giường là anh Ken, sao lại như vậy?
Sầm Chí Quyền đâu?
Quan Mẫn Mẫn có chút bối rối vô thố.
'Không anh thì ai?' Tuy rằng vết thương sau lưng còn đau nhưng vừa nãy, nghe cô một lần lại một lần gọi hắn là "ông xã", nghe cô nói những lời nhung nhớ, tuy rằng biết cô kêu một người khác nhưng vẫn khiến hắn rất vui vẻ.
Nếu như có Sầm Chí Quyền ở đây, không biết liệu có đánh hắn một trận không nhỉ?
Haizz, tiếc là không ghi âm lại được.
'Sầm Chí Quyền đâu? Chồng em đâu? Không phải anh ấy trở về rồi sao?'
Đã hoàn hồn lại, Quan Mẫn Mẫn khẩn trương nhìn xung quanh nhưng phòng bệnh nào có ai khác.
Không thể nào!
Anh Ken đã về rồi, hắn chắc phải về cùng mới phải.
Nhưng tại sao không thấy hắn?
Nhìn vẻ lo lắng của cô, nụ cười của Liên Chính Tắc càng thêm sáng lạn
'Vừa nãy không phải em gọi anh là chồng sao?'
Chát một tiếng, cánh tay hắn bị ăn một đòn, đau đến nỗi nụ cười trên mặt không giữ được nữa!
Nghe tiếng mở cửa, Quan Mẫn Mẫn vội qay lại, người cô luôn tâm niệm rốt cuộc đã xuất hiện, đang đi về phía cô.
Nước mắt lần nữa tràn ra...
Vì không ảnh hưởng đến người bị thương nặng hơn là Liên Chính Tắc, Sầm Chí Quyền dùng cánh tay không bị bó bột kéo cô gái đang khóc đến không lên tiếng nổi kia rời khỏi phòng bệnh, đến phòng khách.
'Được rồi được rồi, ngoan, đừng khóc...' Sầm Chí Quyền kéo cô vào lòng vỗ về.
Chính vì sợ cô lo lắng, sợ cô khóc nên hắn phải đợi vết thương đỡ nhiều mới về, thật không ngờ, vẫn để cô khóc đến thế này.
Rúc trong ngực hắn, cảm nhận sự ấm áp và khí tức đã lâu không gặp, cô khóc càng dữ dội.
'Anh...em...' Vẫn nói không thành câu.
'Không được khóc nữa, ngoan, không khóc. Không phải anh đã bình yên trở về rồi sao?'
'Có phải đau lắm không?' Không dễ dàng gì mới ngừng khóc, cô ngước lên, nghẹn ngào hỏi. Bàn tay nhẹ nhàng xoa lên cánh tay bị bó bột, vẻ mặt đau lòng hỏi.
'Không đau, rất nhanh sẽ lành thôi, đừng lo.' Hắn lau nước mắt cho cô, ôn nhu nói.
'Gạt người ta!' Cô bĩu môi, nhớ tới vết thương sau lưng anh Ken nghiêm trọng như vậy, cô bắt đầu đưa tay định cởϊ áσ hắn ra kiểm tra.
Vì để cô yên tâm, để cô không khóc nữa, hắn mặc kệ cô.
Khi thấy trên cánh tay phải của hắn cũng quấn băng, nước mắt lần nữa tuôn như mưa.
'Được rồi, được rồi, vết thương đỡ nhiều rồi, không sao.' Cô khóc đến nỗi ngực hắn cũng đẫm nước mắt, thật là...
'Không phải đang dự đám cưới sao? Một mình em chạy đến đây? Thật không ngoan chút nào.' Hắn dời đi chủ đề, miễn cho cô khóc đến sưng cả mắt.
'Không phải, có vệ sĩ và bảo mẫu ở bên ngoài.'
Sầm Chí Quyền cúi xuống hôn lên tóc cô, hôn lên đôi mắt đã sưng đỏ, cuối cùng dừng lại ở môi cô, 'Cục cưng thế nào, có ngoan không?'
Bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng xoa lên bụng cô, dịu dàng hỏi.
May mắn, cô và con đều không sao. Bằng không đời này hắn cũng không thể tha thứ cho mình.
'Con cũng rất nhớ anh.'
'Anh cũng nhớ hai mẹ con.'
'Anh Ken sao lại bị thương nặng như vậy?' Cô rúc vào ngực hắn, thấp giọng hỏi.
Vừa nghĩ tới vết thương kinh hồn vừa nãy nhìn thấy, trong lòng cô không khỏi lo lắng.
Sầm Chí Quyền trầm mặc một chút mới chậm rãi nói, 'Vì cứu anh.'
Nếu như không phải có anh ta nhào tới, người bị thương nặng đó chắc chắn là hắn.
Hắn cũng không ngờ anh ta dưới tình huống như vậy lại không tiếc mạng cứu hắn.
'Gì?' Quan Mẫn Mẫn ngẩng đầu lên, đang định hỏi thì tiếng gõ cửa đã ngăn cô lại.
'Hai đứa nói chuyện xong chưa?' Lão gia tử đẩy cửa vào, vẻ mặt sốt ruột đứng ngoài cửa.
Quan Mẫn Mẫn vừa lau những giọt nước mắt còn vương vừa bối rối giúp hắn cài lại áo, ai ngờ càng làm càng rối, thật lâu vẫn không cài được một cái.
'Ngoan, không vội, cứ từ từ.' Sầm Chí Quyền đưa vay vỗ lưng cô, nhìn sang lão gia tử, 'Ông nội, sao ông lại đến đây?'
Lúc này, không phải ông nên chủ trì hôn lễ sao?
Lão gia tử nhìn hai người quần áo không chỉnh ôm nhau thì hừ một tiếng, 'Vừa mới về cũng không biết tiết chế một chút. Cho dù con không sao cũng phải nghĩ cho sức khỏe của Mẫn Mẫn chứ!'
Cái gì??!
Chẳng lẽ lão gia tử cho rằng hắn vừa về đã mang thương ra trận rồi sao?
Thật là...
'Ông nội, Mẫn Mẫn muốn xem trên người con có bị thương hay không thôi mà, không phải như ông nghĩ đâu, OK?'
Hắn mà không giải thích, cô nàng này về sau chắc chẳng dám gặp ai rồi.
'Ta có nghĩ gì đâu? Đứng lên ta xem.' Lão gia tử đương nhiên quan tâm sức khỏe của cháu trai hơn, bằng không cũng không vội vàng chạy đến đây.
Đợi lão gia tử hài lòng rồi, ba người mới rời khỏi phòng khách.
Lúc này một bác sĩ đi đến, đưa một túi hồ sơ cho Sầm Chí Quyền, hắn nhận lấy, lấy văn kiện bên trong ra xem sau đó nhét trở vào túi.
'Gì vậy?' Lão gia tử chau mày hỏi, Quan Mẫn Mẫn cũng tò mò nhìn hắn.
'Ông nội, Liên Chính Tắc ở phòng bệnh đối diện, ông có muốn đi thăm không?' Sầm Chí Quyền không đáp mà hỏi ngược lại.
Lão gia tử nghe vậy thì trừng mắt, 'Người họ Liên ta đi xem làm gì?'
Ngược lại Quan Mẫn Mẫn nghe vậy thì nói ngay, 'Ông nội, lần này đều nhờ anh Ken đấy, bằng không người bị thương nặng là Sầm Chí Quyền rồi.'
Bất kể đời trước có ân oán gì, ân cứu mạng lần này đương nhiên phải nhớ kỹ.
Nếu như đã đến bệnh viện, đến thăm người ta cũng nên mà.
'Con cảm thấy ta nên đi thăm sao?' Lão gia tử nhìn cháu trai.
'Nên.' Sầm Chí Quyền nhàn nhạt đáp.
Trong phòng bệnh của Liên Chính Tắc, hai vợ chồng Liên Đào đang ngồi bên giường, nhìn bác sĩ kiểm tra xong thì quấn băng mới lên.
Thấy nhóm của lão gia tử đến nhưng chỉ lẳng lặng ngồi đó, ngược lại Liên Chính Tắc đang nằm trên giường mỉm cười nói, 'Hôm nay ngọn gió nào đưa lão gia tử đến vậy?'
Lão gia tử bước lên mấy bước, ngừng ở bên giường nhìn Liên Chính Tắc, 'Nhà họ Sầm không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, nếu như cháu đã cứu cháu nội ta, ta qua thăm cháu cũng nên mà.'
Nghe giọng điệu cao ngạo của lão gia tử, Tiêu Dật Hoa nhịn không được bĩu môi, 'Con trai cháu không cần sự quan tâm của ngài, nếu như đã thấy người rồi, xin thứ cho chúng tôi không tiếp đãi chu toàn, xin mời ngài tự nhiên.'
Đây là ý đuổi người sao?
Những người có mặt đều nghe ra, Liên Chính Tắc liếc mẹ mình một cái, 'Mẹ, lão gia tử nói thế nào cũng là trưởng bối.'
'Mẹ quản ông ấy là gì.' Tiêu Dật Hoa chẳng sợ lão gia tử chút nào.
'Dật Hoa!' Liên Đào kéo tay bà.
Tuy những năm qua hai nhà không qua lại nhưng dù thế nào, đắc tội với ông cũng chẳng có ích lợi gì.
Huống gì, chuyện đã qua cứ để nó qua đi!
'Nếu như ta không được hoan nghênh như vậy, vậy chúc cháu sớm ngày bình phục.' Lão gia tử cũng không phải không biết nhìn sắc mặt người khác, kéo cháu trai cháu dâu đi.
Sầm Chí Quyền không đi mà đến trước mặt hai vợ chồng họ Liên, đưa túi hồ sơ cho Tiêu Dật Hoa, bà không nhận, 'Đây là gì?'
Đồ của người nhà họ Sầm, bất kể là gì bà cũng không có hứng thú.
'Câu trả lời mà bà vẫn luôn không dám tìm hiểu.'
Sầm Chí Quyền chỉ để lại câu nói này, đặt túi hồ sơ lên bàn cạnh giường của Liên Chính Tắc sau đó theo chân lão gia tử rời đi.
Liên Chính Tắc nhìn hai người vẻ mặt bình tĩnh nhưng không ai dám đụng đến chiếc túi kia, trong lòng đã hiểu rõ là gì.
Hắn đưa tay định lấy nó thì đã bị Tiêu Dật Hoa ngăn lại, 'Đừng xem.'
'Tại sao không thể xem?' Liên Chính Tắc nhìn sang ba mình.
Liên Đào đưa tay kéo tay bà ra, 'Phải đó, tại sao không thể xem? Bà cũng muốn biết mà, phải không?'
'Liên Đào, ông...' Tiêu Dật Hoa nhìn Liên Đào mở chiếc túi ra, muốn cản cũng không kịp nữa.
Nhìn ông rút văn kiện bên trong ra, bà thất thần ngồi phịch xuống giường, không dám nhìn tờ giấy mỏng manh ấy.
Liên Chính Tắc đưa tay qua, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của mẹ mình, 'Mẹ, đừng lo, con vĩnh viễn là con trai của hai người.'
Ông Liên đọc xong, trầm mặc hồi lâu không nói gì, ngược lại Liên Chính Tắc chủ động nói, 'Ba, đưa cho con.'
Liên Đào không đưa cho hắn, chỉ nhìn sang người vợ vẻ mặt khẩn trương của mình, 'Dật Hoa, em có muốn xem không?'
Tiêu Dật Hoa không ngẩng lên, chỉ lắc đầu.
'Được, vậy anh đốt nó.'
Liên Đào nói rồi xoay người bước ra ngoài.
'Mẹ, đi xem đi!' Liên Chính Tắc đẩy tay mẹ mình.
Không xem, đời này bà vĩnh viễn sẽ nghĩ tới chuyện này.
Hắn biết, mẹ mình thực ra cũng rất muốn biết chân tướng nhưng bà sợ, bà không dám.
Nếu như không phải Sầm Chí Quyền chủ động xé rách tấm màng này, đời này bà chắc chắn sẽ không đi tìm đáp án.
Nhưng, nếu như đáp án đã bày trước mắt, tại sao không xem chứ?
Cuối cùng Tiêu Dật Hoa vẫn đuổi theo chồng mình.
Một phút sau, Liên Chính Tắc nghe được tiếng khóc ngoài cửa, một tiếng rồi một tiếng, cuối cùng nhịn không được là một hồi nức nở.