'Chẳng qua cháu may mắn hơn một chút, trốn nhanh hơn một chút mà thôi.'
Mà hắn không có cách nào tham gia hôn lễ của hai người cũng bởi vì phải trốn sự truy lùng của bọn họ, thật không ngờ, cái đám cầm thú này lại chuyển mục tiêu sang Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn.
Chết tiệt, sao chúng không đi bắt Phạm Trọng Nam hay Bách Thiếu Khuynh chứ?
Hai người kia đều là người sáng lập của BCF, hơn nữa còn rất có tiếng tăm trong giới tài chính châu Âu!
Trong lòng Liên Chính Tắc cũng không ngừng tự mắng bản thân, nếu như hắn sớm biết được thì ngay lúc đó nên nhắc nhở Sầm Chí Quyền một tiếng mới phải!
'Vậy cậu có liên lạc với Dick được không?' Sầm Húc Sâm hỏi.
Liên Chính Tắc khẽ lắc đầu, 'Trước đây cháu có thử liên lạc với hắn nhưng đáng tiếc...'
Vậy tức là không liên lạc được rồi.
'Nếu như manh mối của cậu không giúp ích được gì, vậy cậu đến làm gì?' Lão gia tử bực dọc nói.
'Tống Cẩn Hành chắc có thể tìm được nơi ẩn náu của bọn Dick.'
Tiếc là hắn và Tống Cẩn Hành không thân cho lắm, căn bản không biết hành tung của tên kia.
'Tống Cẩn Hành?' Lão gia tử híp mắt.
'Song – người buôn vũ khí lừng lẫy cả hai giới hắc bạch, lão gia tử chắc đã nghe tiếng rồi mới phải.'
'Chú Ken, chú nói Song có thể tìm được tung tích của ba mẹ cháu?'
Cậu nhóc không mời mà đến trực tiếp đẩy cửa vào, đứng sau lưng Liên Chính Tắc.
'Hi, Tiểu Duệ, đã lâu không gặp.'
Liên Chính Tắc nhìn thấy Quan Cảnh Duệ, trên mặt lộ nụ cười vui vẻ, hai chú cháu đập tay vào nhau theo cách chào hỏi của hai người đàn ông.
'Song thật sự có thể tìm được ba mẹ cháu sao?' Cậu hỏi lại lần nữa.
'Hắn ra tay chắc không có vấn đề gì.'
'Tiểu Duệ, sao con lại ra đây? Mau về ngủ đi, ông cố nhất định sẽ có cách tìm được ba mẹ con.'
Dù đứa cháu bảo bối này tự tiện đi vào nhưng ông cũng không nỡ bực tức, chỉ nhỏ nhẹ nói.
'Ông cố, con là bạn của Song, giờ con lập tức đi liên lạc với chú ấy, nhờ chú ấy tìm ba mẹ.'
Nói rồi mặc kệ một đám người ngơ ngác ngồi đó, cậu nhóc xoay người chạy đi.
Qua một lúc lâu, lão gia tử mới hoàn hồn lại, 'Để ta đi xem thử.'
Lão gia tử đi trước, một đám người cũng lục tục theo sau.
Cuối cùng, chỉ còn lại Liên Chính Tắc và Sầm Húc Sâm.
Hai người đều im lặng không ai lên tiếng, không khí có chút căng thẳng.
Cuối cùng, vẫn là Sầm Húc Sâm phá vỡ sự im lặng đó, 'Cám ơn sự quan tâm của cậu với Chí Quyền.'
Liên Chính Tắc bĩu môi, 'Tôi đi trước.'
Mặt đối mặt với người đàn ông này, hắn thực sự không biết nên nói gì, chi bằng không nói gì cả.
'Chính Tắc...' Sầm Húc Sâm gọi với theo nhưng lại không nói được gì.
Liên Chính Tắc đợi một lúc vẫn không nghe được nửa câu sau của ông, thế là không chút do dự đẩy cửa bước ra.
Tối nay là lần đầu tiên hắn đến nhà lớn họ Sầm, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Thực ra, cũng không tốt như trong tưởng tượng!
****
Trong phòng khách của căn biệt thự nhỏ một đám người đang chen chúc quanh cậu nhóc, nhìn cậu thuần thục thao tác trên bàn phím, mười ngón tay như múa liên tục giửi tin nhắn cho Tống Cẩn Hành, người lúc này đang offline, chỉ tiếc là đợi hơn 5 phút rồi vẫn không có chút phản ứng nào.
Quan Cảnh Duệ chờ không nổi nữa, quay lại đám đông sau lưng đưa tay ra, 'Cho con mượn điện thoại.'
Một chiếc điện thoại đưa đến tay, cậu nhóc nhanh chóng ấn số điện thoại sớm đã thuộc nằm lòng, đáng tiếc lại không thể liên lạc được.
Tống Cẩn Hành đáng ghét này, lại không biết chạy đến chỗ nào ăn chơi quên lối về rồi!
Quan Cảnh Duệ thầm mắng một câu sau đó gọi một số khác ở Luân Đôn...
Đang là cuối tuần, vừa mới ngủ dậy, Giang Bối Bối nghe tiếng chuông điện thoại reo thì mơ màng cầm lên...
'Xin chào...'
Nghe giọng nói quen thuộc, Quan Cảnh Duệ thoáng sửng sốt sau đó nhớ ra hai người còn đang chiến tranh lạnh, gương mặt nhỏ nhắn liền căng ra, trực tiếp ra lệnh, 'Bảo ba bạn nghe điện thoại.'
Vốn còn chưa tỉnh ngủ hắn, nghe tiếng của cậu, cơn buồn ngủ của Giang Bối Bối lập tức bay biến mất.
Quan Cảnh Duệ đáng ghét này, dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, tưởng mình muốn nghe giọng bạn ấy lắm sao?
Ném điện thoại lên giường, cũng không ngắt máy, cứ thế chạy ra ngoài.
Phạm Dật Triển mới vừa từ toilet bước ra vừa khéo nhìn thấy em gái mình ném điện thoại lên giường, cậu đi qua cầm lên, cuộc gọi còn đang tiếp tục, là của Quan Cảnh Duệ...
Hai người này, trước đây quan hệ tốt là thế sao nói trở mặt là trở mặt nhỉ? Hơn nữa còn lâu như vậy mà chưa làm lành? Thật khiến người ta đau đầu...
'Hi...' Cậu cầm điện thoại lên.
Phạm Dật Triển nghe Quan Cảnh Duệ nói có chuyện muốn tìm ba mình thì cũng không hỏi nhiều, cầm điện thoại chạy đến phòng của ba mẹ.
Sau khi gõ cửa, thấy ba mặc áo ngủ bước ra, sau khi cầm lấy điện thoại nghe mấy câu, vẻ thong dong trong nháy mắt trở nên nghiêm túc cực kỳ, 'Đừng vội, chú lập tức liên lạc với chú ấy, bảo chú ấy liên lạc với con.'
'Ba, xảy ra chuyện gì vậy?' Phạm Dật Triển nhíu mày, động tác giống hệt ba của mình.
'Đừng lo lắng, ba sẽ xử lý.' Phạm Trọng Nam không nói rõ mà chỉ nhét điện thoại vào tay con trai, xoay người đi vào phòng sách nhỏ trong phòng ngủ, Phạm Dật Triển nghi hoặc bước theo ba mình.
'Tiểu Dật, sao vậy?'
Vừa mới định theo chân ba đi vào thì một giọng nhỏ nhẹ gọi cậu lại.
Phạm Dật Triển quay đầu nhìn người mẹ có vẻ mới vừa ngủ dậy, mái tóc dài xõa tung trên vai càng khiến gương mặt kiều diễm kia thêm một vẻ lười nhác động lòng người của mình.
'Mẹ...' Cậu nhóc đi qua, ngẩng đầu lên nhìn mẹ, 'Là Quan Cảnh Duệ gọi điện thoại tìm ba nói chút chuyện.'
'Quan Cảnh Duệ tìm ba con có việc gì?' Phạm phu nhân nghi hoặc hỏi.
Cậu nhóc nhà họ Quan trước giờ thông minh linh lợi, chẳng lẽ có chuyện không giải quyết nổi mà phải tìm đến Phạm Trọng Nam?
'Không biết nữa, nhưng thấy ba có vẻ khá lo lắng.'
Trong mắt cậu, ba là người chưa có việc gì làm khó được, bất kể công ty xảy ra chuyện lớn thế nào cũng chưa từng thấy ba lộ vẻ khẩn trương mang theo chút bất an như lúc nãy.
'Chúng ta vào xem thử.' Phạm phu nhân nắm tay con trai cùng vào thư phòng.
Phạm Trọng Nam đang cầm điện thoại đứng sau bàn làm việc, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn chứng tỏ hắn đang cực lực đè nén tâm trạng sốt ruột của mình.
Phạm phu nhân ra hiệu cho con trai đừng quấy rầy hắn, hai mẹ con rón rén lui khỏi thư phòng.
Hai người mới rời khỏi thì điện thoại trong tay Phạm Trọng Nam rốt cuộc có người nghe, đầu bên kia là giọng của Tống Cẩn Hành, 'Frank, ngày cuối tuần không ôm bà xã ngủ, tìm tôi có chuyện gì?'
'Lập tức dùng tất cả quan hệ cậu có tìm cho được Dick, Chí Quyền có khả năng bị đám người của hắn bắt cóc ở Hawaii rồi. Nhà họ Sầm bên đó đang đợi tin của cậu, giờ cậu lên mạng liên lạc với con của Chí Quyền ngay nhé.'
'Chết tiệt!' Tống Cẩn Hành mắng một tiếng, 'OK, tôi lập tức tìm cái tên súc sinh Dick kia.'
Phạm Trọng Nam ngắt điện thoại bước ra, hai mẹ con Phạm Dật Triển đang ngồi ở sofa đợi hắn.
Hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh vợ, 'Nhà họ Sầm bên đó xảy ra chút chuyện, có lẽ anh phải về Singapore một chuyến.'
'Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?' Phạm phu nhân vẻ mặt lo lắng hỏi.
'Giờ vẫn chưa thể hoàn toàn xác định, yên tâm đi, không có việc gì đâu.' Hắn trấn an vợ một câu, cũng không đem chuyện Sầm Chí Quyền mất tích nói ra.
'Bao giờ anh đi?'
'Để máy bay riêng chuẩn bị cất cánh chắc cũng mất hai giờ.'
Cũng tức là nói, hắn lập tức phải ra sân bay.
Khi Phạm Trọng Nam xuống lầu tạm biệt cô công chúa nhỏ đang ở nhà kính cắt hoa của mình, Giang Bối Bối mở to đôi mắt trong veo, 'Ba, sao đột nhiên ba lại đi Singapore?'
Là vì cú điện thoại vừa nãy sao?
Dù rằng trong lòng vẫn còn giận Quan Cảnh Duệ nhưng cô bé tâm tính thiện lương này vẫn rất quan tâm người bạn của mình.
'Phải.' Phạm tiên sinh sờ đầu con gái, 'Trước khi ba về, con phải nghe lời mẹ, hử?'
'Dạ, ba.' Giang Bối Bối rướn người tặng cho ba mình một cái hôn tạm biệt thật kêu.
Mãi đến khi ba đã lên xe đi rồi, cô bé vẫn còn có chút lo lắng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Chỉ có điều, vừa nghĩ tới cú điện thoại vừa nãy, giọng điệu của Quan Cảnh Duệ đáng ghét như vậy, ý định chủ động gọi điện thoại cho cậu cũng lập tức bay biến mất.
****
Quan Cảnh Duệ liên lạc được với Tống Cẩn Hành, nghe được lời bảo đảm của hắn mới có chút không cam lòng mang laptop lên lầu, gương mặt nhỏ vẫn đầy vẻ lo lắng.
'Ngoan ngoãn ngủ đi, ba mẹ con nhất định không sao.'
Không yên tâm về đứa cháu bảo bối, lão gia tử ngồi bên giường đích thân giúp cậu dém chăn.
Chuyện này ông vốn không được để thằng bé biết bởi dù có thông minh đến mấy, Tiểu Duệ vẫn chỉ là một đứa bé 6 tuổi.
Biết quá nhiều chỉ thêm lo lắng mà thôi.
Nhưng thằng bé chẳng những biết mà còn có thể thuận lợi liên lạc được với Tống Cẩn Hành, chỉ có điều, nhìn vẻ lo lắng trùng trùng của Tiểu Duệ, ông cũng đau lòng vô cùng.
'Ông cố, Song nhất định sẽ tìm được ba mẹ đúng không?'
Tuy vừa nãy Song đã hứa chắc nhưng trước khi nhận được bất kỳ tin tức gì, cậu làm sao yên tâm cho được chứ?
Sớm biết vậy, sau khi hôn lễ kết thúc cậu đã ở lại với ba mẹ rồi, làm bóng đèn dù sao vẫn tốt hơn ngồi nhà lo lắng như bây giờ.
Haizz, hai vợ chồng này thật không khiến người ta bớt lo được.
'Đúng, con ngủ một giấc đi, ngày mai thức dậy sẽ có tin tức ngay thôi.'
Lão gia tử kiên nhẫn dỗ dành nhưng Quan Cảnh Duệ cũng không phải đứa nhỏ dễ qua loa như vậy, 'Ông cố, con có thể đi với Song tìm ba mẹ không?'
'Đương nhiên không được.' Vấn đề này không cần suy nghĩ, lão gia tử lập tức cự tuyệt.
Nói đùa sao? Sao ông có thể để một đứa nhóc đi mạo hiểm chứ?
Xem ra trước khi Chí Quyền về ông phải nhốt thằng bé trong nhà mới được, bằng không nếu nó thực sự chạy ra ngoài thì phiền phức lắm.
'Ông cố...' Quan Cảnh Duệ cũng biết cơ hội ông đồng ý là 0% nhưng vẫn không chịu từ bỏ.
'Không được là không được. Tiểu Duệ ngoan, chuyện ba mẹ con đã khiến ông cố lo lắng lắm rồi, con an phận ở nhà đi, đừng để ông lão này thêm phiền nữa.'
Nhìn ông cố chỉ mấy ngày đã già đi mấy phần, cậu nhóc cuối cùng chỉ thở dài một tiếng...
'Dạ được ông cố, con không để ông lo là được.'
'Vậy còn được, ngủ đi.'
Bàn tay ấm áp của ông vỗ vỗ đầu đứa cháu, dù rằng không muốn ngủ nhưng cuối cùng cậu vẫn nhắm mắt lại.