Lần đầu tiên nghe cô dùng giọng yếu ớt như vậy cầu xin mình, giống như là làm nũng vậy, Quan Dĩ Thần thoáng ngây người, thân thể không tự chủ được dịch ra một chút.
Sau khi Trang Lâm cầm túi xách xuống xe, hắn đóng cửa lại, xoay người lại lại không thấy cô đâu, nhìn lại mới thấy cô đã cách đó mấy mét nhưng không phải đi vào khách sạn mà là đi về phía một dãy taxi đang đậu ở gần đó.
Muốn chạy?
Sau khi nhận ra điều này, Quan Dĩ Thần tức giận đuổi theo bóng người đang vội vã rời đi kia, 'Trang Lâm, em đứng lại cho tôi!'
Trang Lâm nghe tiếng hắn nhưng không quay đầu, ngược lại còn bước nhanh hơn, gần như chạy đến chiếc taxi đầu tiên mở cửa, đóng lại sau đó nhìn tài xế sốt ruột nói, 'Đường XX, làm ơn nhanh một chút.'
Tài xế đương nhiên cũng nhìn thấy tình cảnh lúc nãy, mà người đàn ông kia cũng đã đuổi đến đang tức giận vỗ vào cửa xe quát, 'Trang Lâm, em xuống xe cho tôi!'
Động tác vỗ cửa xe đó cho thấy người bên ngoài đang tức giận đến cỡ nào! Tài xế bắt đầu lo liệu hắn có đánh vỡ cửa xe của mình không.
Haizz, tính tình xấu như vậy, không dọa bạn gái sợ chạy mới lạ đó!
'Cô à, cãi nhau với bạn trai sao? Có cần xuống xe giải thích không?' Anh tài xế tốt bụng hỏi.
'Anh ta...không phải bạn trai tôi.' Trang Lâm lúc này làm gì dám xuống xe. Hắn tức giận như vậy, lỡ như tóm được cô thì kết cuộc khó mà nói trước. Cứ chạy trước đã!
'Không phải bạn trai thì đuổi theo cô làm gì?'
'Anh làm ơn chạy nhanh đi.' Cô đã không còn dũng khí nhìn ra ngoài cửa xe rồi. Còn anh tài xế này nữa, hỏi nhiều như vậy làm gì?
'Anh ta...anh ta là tên biếи ŧɦái, ép tôi lên xe, còn muốn ép tôi vào khách sạn. Cầu xin anh chạy mau một chút được không?' Trang Lâm bất chấp tất cả, ngay cả lời nói dối như vậy cũng dám nói.
Có trời chứng giám, cô chỉ muốn rời khỏi đây nhanh một chút thôi.
Nhìn vẻ sốt ruột và đáng thương của cô, tính anh hùng của anh tài xế trỗi dậy, vừa nổ máy vừa mắng, 'Không ngờ đàn ông đẹp trai phong độ vậy mà là tên biếи ŧɦái. Cô đừng sợ, tôi nhất định đưa cô về nhà một cách nhanh nhất.'
Lời vừa dứt thì vừa nhấn mạnh chân ga, xe chạy như bay khỏi khách sạn.
Quan Dĩ Thần tức giận nhìn theo đuôi xe càng lúc càng xa, cái cô gái này, rõ ràng còn đang tốt lắm, vừa xuống xe đã chạy mất dạng như thấy quỷ vậy.
Sợ lên giường với hắn đến thế sao?
Trước đây hai người còn lên giường suốt ba năm kia mà!
Cô tưởng hắn không biết nhà cô ở đâu sao? Hôm nay không tóm được cô, hắn không gọi là Quan Dĩ Thần nữa!
Tức giận đang định quay về xe của mình thì một bàn tay chợt đập lên vai hắn...
'Anh Dĩ Thần, đuổi theo bạn gái sao?'
Miệng Sầm Chí Tề còn ngậm một điếu thuốc, vẻ tò mò hỏi.
Tên này sao lại ở đây? Quan Dĩ Thần buồn bực trừng hắn, 'Sao em lại ở đây?'
Nghe nói tên này gần đây rất thân cận với em gái hắn, là muốn theo đuổi Viện Viện sao?
Nhưng nhìn bộ dạng phóng đãng của hắn, theo đuổi được Viện Viện mới là lạ.
Sầm Chí Tề dụi thuốc, 'Hẹn với bạn.'
'Nữ?'
Giờ này mà hẹn bạn đến khách sạn, không cần nghĩ cũng biết không thể là nam.
Sầm Chí Tề ho khan một tiếng, xem như thừa nhận.
Quan Dĩ Thần không có hứng thú tìm hiểu xem cô gái đó là ai, chỉ nói "Đi trước" sau đó quay về xe của mình.
Hắn còn phải đi tóm cô gái dám bỏ lại hắn kia.
Sầm Chí Tề càng mong hắn đi nhanh, bằng không để hắn bắt gặp mình và em gái hắn đến khách sạn, nói không chừng sẽ chặt chân hắn.
Hắn cũng không sợ lộ chuyện, hơn nữa còn hận không để cả thế giới biết mình và Quan Viện Viện có quan hệ.
Nhưng cô không chịu.
Cực kỳ không chịu.
Nếu như hắn dám tự ý công khai quan hệ của họ, hắn tin đời này chắc không còn cơ hội đụng đến cô.
Nhưng lúc này bảo hắn buông tay thì cũng không thể nào.
Những cô gái xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, nóng bỏng hơn cũng không thể khơi dậy hứng thú của hắn nữa rồi.
Có lẽ con người ta là vậy, nhất là đàn ông, đối với người phụ nữ không chinh phục được luôn nhớ mãi không quên.
Thậm chí, khi có được cô rồi, còn vọng tưởng có được trái tim cô.
Hắn biết trong lòng cô vẫn luôn chỉ có anh ba mình, nhưng hai người đời này cũng không có khả năng rồi.
Nếu như đối tượng trong lòng cô không có khả năng mà hắn lại không thể buông tay, vậy cứ dây dưa tiếp tục đi.
Quan Viện Viện cho dù có lãnh đạm cao ngạo đến mấy cũng không phải không bị hắn nắm cán.
Trong tay hắn có bằng chứng của mỗi lần hoan ái, còn có một đống ảnh chụp không thể công khai giữa cô với hắn.
Nói hắn đê tiện cũng tốt, hạ lưu cũng được, dù sao, mục đích của hắn chỉ là có được cô.
Dù rằng cô không chịu cho hắn trái tim, vậy thân thể cô, cho dù chỉ là cái vỏ rỗng, hắn cũng muốn.
Cho nên, mục đích họ hẹn nhau ở đây tối nay không cần nói cũng biết.
Nhìn xe của Quan Dĩ Thần đã rời đi, điện thoại hắn chợt vang lên, là của Quan Viện Viện.
'Anh đến rồi.'
'Cho anh hai phút, nếu không lên vậy thì cút đi.' Giọng lạnh tanh của Quan Viện Viện vừa dứt thì điện thoại cũng đã bị ngắt
Thì ra là tới sớm, thảo nào tức giận như vậy! Thật là, chẳng có chút kiên nhẫn nào.
Hắn xoay người đi vào trong khách sạn.
****
Lúc xe của Quan Dĩ Thần đi được nửa đường thì nhận được một tin nhắn.
Vốn hắn luôn mặc kệ những tin nhắn nhưng lúc này chợt có một ý niệm xuất hiện trong đầu, vội với tay cầm lấy điện thoại... "Thực xin lỗi, mẹ đang ở nhà đợi tôi, tôi phải về."
Tin nhắn được gửi đến từ một số lạ nhưng không cần nghĩ cũng biết là của ai.
Số máy riêng này của hắn, số người biết được không quá 10 người, rất nhiều năm rồi không thay đổi mà hắn cũng không đặc biệt lưu lại tên của những người đó trong danh bạ.
Cũng có thể nói, gọi đến hoặc nhắn tin đến số máy này của hắn chỉ hiện số chứ không có tên.
Chạy đi rồi còn biết nhắn tin cho hắn? Tưởng làm vậy là hắn sẽ tha cho cô sao?
Giờ lửa giận của hắn đang cháy bừng bừng, khó mà dập tắt.
Cho nên, cô tốt nhất là ngoan ngoãn ở nhà đợi.
Lúc Trang Lâm về đến nhà thì mẹ đã ngủ rồi.
Cô về phòng, nhìn điện thoại một cái, hắn vẫn không trả lời tin nhắn của cô, mà cô cũng không có can đảm gọi điện thoại cho hắn.
Đặt điện thoại xuống, tâm tình thắc thỏm đi vào nhà tắm. Vừa tắm vừa lơ đễnh nghĩ không biết liệu hắn có đuổi theo đến đây không.
Hắn cũng biết địa chỉ nhà cô, nhớ tới bộ dạng tức giận vừa rồi của hắn, nếu có đến đây tìm cô tính sổ cũng không phải chuyện lạ.
Nghĩ tới đây, cô không còn tâm trạng tắm nữa, qua loa một chút rồi từ phòng tắm bước ra, lúc này điện thoại bất chợt đổ chuông khiến cô giật mình đến nỗi khăn tắm rơi luôn xuống đất.
Phản ứng đầu tiên chính là --- hắn gọi đến.
Không có tâm tư để ý đến chiếc khăn tắm trên sàn, vội chạy đến cầm điện thoại lên, quả nhiên là hắn.
Cô không muốn nhận nhưng cũng không dám tắt.
Tiếng chuông không ngừng vang trong phòng, cuối cùng, cô vẫn cắn môi ấn phím đón nghe.
'Xuống đây.'
Vừa mới nhận điện, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói quá quen thuộc kia, câu ra lệnh khiến cô sợ đến nỗi điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất.
Hắn bảo cô xuống?
Ý tức là hắn đang ở dưới lầu căn hộ của cô?
Trời ạ! Vừa nghĩ tới điều này, Trang Lâm thấy mình sắp điên rồi.
Sao hắn lại đuổi đến đây?
Mẹ cô đang ở nhà, lỡ như hắn lên thật thì làm thế nào?
Trước giờ cô chưa từng hoài nghi sức hành động của hắn, bất kỳ chuyện gì, chỉ có hắn muốn hay không, chứ không có chuyện hắn dám hay không.
Nhưng, tại sao chứ? Tại sao lại bám riết cô không tha?
'Nói lại lần nữa, xuống đây.'
Thật lâu không nghe trả lời, Quan Dĩ Thần lặp lại một lần.
'Tôi... tôi đã ngủ rồi.' Trang Lâm lí nhí nói.
'Ngủ rồi còn có thể nhận điện thoại?' Hắn đương nhiên không tin cái cớ tệ như vậy.
'Khuya lắm rồi, ngày mai tôi còn phải đi làm.'
'Xuống đây không ảnh hưởng đến chuyện đi làm ngày mai.'
'Tôi không xuống.' Cô khó được một lần dám cự tuyệt.
'Em không xuống thì tôi lên.' Có can đảm lắm, dám cãi lời nữa.
'Mẹ tôi đang ở nhà, anh không được lên.'
'Em có thể thử xem tôi có lên được không. Cho em 5 phút, không xuống thì tôi lên.' Quan Dĩ Thần không nói nhiều, trực tiếp ngắt điện thoại.
Trang Lâm nhìn điện thoại, đương nhiên một chút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Cô thay quần áo rồi rón rén ra khỏi phòng, không ngờ lại gặp mẹ từ bếp bước ra.
'Lâm Nhi, sao còn chưa ngủ?' Bà Trang nhìn con gái trong trang phục ra ngoài thì ngạc nhiên hỏi, 'Khuya rồi còn ra ngoài? Lại phải tăng ca sao?'
Bà nhớ cách đây không lâu, con gái cũng nói đến công ty tăng ca vào lúc khuya như vậy, cuối cùng là cả đêm không về.
'Công ty có chuyện gấp bảo con lập tức đi một chuyến. Mẹ, mẹ ngủ đi, con đi nha.' Trang Lâm chỉ đành lấp liếm rồi vội vã bước ra.
Nếu như người đàn ông dưới lầu đợi không kịp mà lên ấn chuông, cô thật sự sẽ điên mất.
Trang Lâm xuống lầu, vừa nhìn đã thấy chiếc xe màu đen đậu ở bên đường.
Mà hắn đang tựa vào thân xe hút thuốc.
'Anh rốt cuộc muốn sao?' Cô không dám đến gần, cách một quãng vừa phải nhìn hắn.
'Không muốn để người khác nhìn thấy thì lên xe.' Hắn chỉ ném lại một câu rồi mở cửa xe bước lên trước.
Trang Lâm rất muốn xoay người chạy trở vào trong nhưng cô không có cái gan đó, vì vậy chỉ đành cắn răng lần nữa bước lên xe của hắn.
'Quan Dĩ Thần, anh rốt cuộc muốn sao?'
Ngồi trong xe, nhìn hắn lưu loát quay đầu xe, rõ ràng là muốn đưa cô rời khỏi đây.
Trời ạ, người này có phải điên rồi không?
Quan Dĩ Thần mà cô biết căn bản không phải là người bám riết theo phụ nữ thế này, còn đuổi đến tận nhà, ép cô lên xe rời đi nữa.