Vội vàng bò dậy đuối theo chân hai người, vừa chạy vừa gọi, 'Sầm Húc Sâm, anh đứng lại đó! Cho dù anh muốn li hôn với em, sau này mỗi tháng cũng phải đưa em tiền cấp dưỡng.'
Xuất phát từ luật bảo hộ phụ nữ, từ sau khi kết hôn, người chồng có trách nhiệm và nghĩa vụ chu cấp cuộc sống cho vợ mình, bất kể người vợ có nghề nghiệp và thu nhập hay không, sau khi hai vợ chồng li hôn, người chồng vẫn phải chi trả tiền cấp dưỡng, mãi đến khi người vợ trước tái hôn mới thôi.'
Hơn nữa pháp luật quy định mức cấp dưỡng là dựa vào thu nhập, năng lực và tài sản cùng những nguồn thu nhập kinh tế khác của hai bên.
Sầm Húc Sâm lúc li hôn với Thích Bội Tư đã đem hết cổ phần và phần lớn tài sản cá nhân chuyển cho bà và những đứa con nhưng bất kể thế nào, ông vẫn là chủ tịch của tập đoàn Sầm thị, tiền hoa hồng mỗi năm được bao nhiêu cô vẫn biết rõ.
Cho nên, ông đừng nghĩ chỉ một căn hộ và 5 triệu là có thể qua loa với cô.
Cho dù chuyện đã đi đến mức không thể vãn hồi, cô cũng không thể cứ như vậy bị người ta vứt bỏ như một đôi giày rách.
Sầm Húc Sâm nghe cô nói như vậy cũng không tức giận, xoay người bình tĩnh nhìn cô gái chật vật với mái tóc rũ rượi trước mặt, lần nữa tức giận và áo não vì sự xúc động nhất thời của mình vô cùng...
'Tần Khiết, đừng ép tôi ra tay tuyệt tình với cô.' Ông lạnh lùng nói.
'Li hôn cũng được, nhưng anh đưa tiền cấp dưỡng là chuyện không thể chối cãi mà. 5 triệu này có phải là ít quá rồi không?' Biết mình đã không còn đường lui, điều Tần Khiết có thể làm lúc này là tranh thủ lợi ích tối đa cho bản thân.
'Chê ít?' Sầm Húc Sâm cười lạnh, 'Lúc đó tôi cho cô 30 triệu, cô có thể lựa chọn ra nước ngoài sống, cuối cùng cô muốn kết hôn với tôi. Được, tôi thỏa mãn nguyện vọng đó của cô. Nhưng sự thật chứng minh, cô không có bản lĩnh giữ vững cái ghế Sầm phu nhân này. Cũng may tôi còn lưu lại một nước cờ, cho cô thời gian một năm để thử thách, không ngờ ngay cả nửa năm cô cũng không chịu nổi. Tần Khiết, có phải cô nên tự kiểm điểm bản thân một chút không?'
'Một năm? Là ý gì?' Tần Khiết rõ ràng vẫn chưa bắt kịp lời ông, ngơ ngác hỏi.
Nhưng Sầm Húc Sâm rõ ràng không muốn nhắc tới nữa, xoay người mở cửa rời đi, Tần Khiết không cam lòng đuổi theo thì bị luật sư chặn lại...
'Thực xin lỗi, Tần tiểu thư, thủ tục kết hôn của hai người tôi vẫn chưa đến cơ quan hộ tịch đăng ký.'
Cho nên, cái danh xưng Sầm phu nhân danh chính ngôn thuận mà cô vẫn nghĩ là mình có rồi, thực ra chỉ là một trò hề?
Sầm Húc Sâm vì muốn thử thách cô xem có thích hợp với vị trí Sầm phu nhân này không mà cho cô một cái bánh vẽ lớn như vậy?
Chẳng trách lúc đó cô hỏi ông vì sao không cần đương sự đi đăng ký kết hôn, ông nói có luật sư lo liệu chuyện đó là được rồi.
Cô lúc đó bởi vui mừng quá mức, cho rằng bằng vào mối quan hệ và năng lực của nhà họ Sầm, làm chút chuyện nhỏ này thực sự quá đơn giản. Nhưng trên thực tế, ông không hề cho người làm chuyện này, để cô có một giấc mộng làm quý phu nhân hào môn đẹp đẽ mà ngắn ngủi.
Giờ, mộng đã tỉnh rồi!
Cô đã không thể quay về một Tần Khiết trước đây!
Cô không biết luật sư đi từ lúc nào, cả người không còn chút sức ngây ngốc ngồi ở bên cánh cửa còn mở toang, ánh mắt không hề có tiêu cự...
Mãi đến khi bụng dưới truyền đến từng trận đau thắt cô mới hoàn hồn lại, cúi đầu xuống nhìn...
Bắp chân trắng nõn không biết từ lúc nào dính một vệt máu đỏ chói mắt...
Cũng giống như lần đó, khi cô đuổi theo Sầm Húc Sâm, cố ý đụng vào sofa, đụng mấy lần, đụng đến khi cảm giác được có một sinh linh vừa hình thành chảy ra khỏi người mới chạy tiếp...
Đó tuyệt đối là một lần dùng sinh mạng để đánh cược...
Dùng sinh mạng của đứa nhỏ, cả của cô nữa...
Nếu như ông không thương tiếc, vậy đứa bé đó cũng không nên sinh ra đời.
Đương nhiên, cô cũng có khả năng phải đối mặt với nguy cơ rất lớn khi bị sinh non!
Lần đó, cô thật sự được thần may mắn đứng về phía mình!
Nhưng mộng rồi cũng có ngày tỉnh! Cô thậm chí đã xem như, tự hủy đi bản thân!
Giấc mộng làm phu nhân hào môn làm chưa đến nửa năm đã tỉnh, hơn nữa còn vỡ thành từng mảnh vụn.
Vậy bây giờ, máu này là xảy ra chuyện gì?
Cô không biết! Thật sự không biết!
Khi máu chảy càng lúc càng nhiều, bụng càng lúc càng đau, cô chỉ biết, cô phải gọi điện thoại cầu cứu bằng không lần này nhất định thua luôn cả tính mạng!
Thế là, cắn chặt rằng, dùng chút sức lực cuối cùng bò vào nhà...
Bò đến đâu, dấu máu chảy theo đến đấy...
Khi cô cuối cùng cầm được điện thoại gọi cho mẹ mình, còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại đã rơi trên mặt đất, ngất đi...
****
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Quan Mẫn Mẫn lại đến bệnh viện thăm mẹ, người vài ngày nữa sẽ phải ra nước ngoài, ngồi bên giường bệnh nhìn người mẹ hôm nay rất tươi tỉnh của mình, trong lòng lại rối như tơ vò.
Nếu như có thể, sự thật khiến người ta tan nát lòng kia cô cũng không muốn nói với bà.
Cứ coi như không biết gì cả, hai người vẫn có thể như trước đây, là hai mẹ con ngoài mặt cãi nhau không ngừng nhưng lại thân thiết đến vô cùng kia.
Nhưng, liệu mẹ có trách cô đã dấu diếm chuyện đó không?
Dù sao đó cũng là đứa con bà mang thai mười tháng sinh ra.
Còn cô, cái gì cũng không phải!
Trước đây đối với anh hai và chị ba, cô là kẻ có tội, giờ đối với mẹ có lẽ cũng thế. Dù rằng boss đã nói với cô từ lâu, rằng bất kỳ đứa trẻ nào khi sinh ra đời đều không có lỗi, bởi chúng không có quyền lựa chọn, có sai chăng chỉ là người lớn.
Nhưng khi đối mặt với mẹ, trong lòng cô vẫn thấy khó chịu vô cùng.
Vốn cô đối với Diệp Dao không hề có chút hảo cảm nào, đến giờ vẫn vậy nhưng giờ cô đã hiểu nguyên nhân của những vặn vẹo tâm lý của cô ta.
Nếu đổi lại là cô, khi biết cuộc đời của mình bị xoay chuyển theo cách không chịu nổi như thế, trong lòng tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Cho nên cô ta mới nghĩ đủ mọi cách để quay về nhà họ Quan, lấy lại những gì thuộc về mình.
'Con gái của mẹ hôm nay sao vậy? Chỉ lo nhìn mẹ không, có phải cảm thấy sau khi mẹ con làm phẫu thuật xong trở nên càng xinh đẹp hơn xưa không?'
Mẫn Thiên Vân vốn định trêu đứa con hôm nay nhìn có vẻ tâm thần bất định của mình thôi, ai ngờ lúc Quan Mẫn Mẫn nghe được câu "con gái của mẹ" thì vành mắt chợt đỏ lên, không khống chế được, nước mắt cứ thế lách cách rơi xuống.
Những giọt nước mắt này, thực sự dọa Mẫn Thiên Vân sợ!
'Đứa nhỏ này, hôm nay sao thế?'
Bà đưa tay giúp con gái lau những giọt nước mắt nóng hổi nhưng lại phát hiện, càng lau thì càng ướt, rất nhanh, hai tay bà cũng ướt đẫm nước mắt.
Cuối cùng, Quan Mẫn Mẫn nhịn không được vùi mặt vào lòng mẹ, không để bà nhìn thấy mình khóc nữa.
Thấy con như vậy, Mẫn Thiên Vân không phải không lo lắng, vốn tưởng con với Sầm Chí Quyền xảy ra chuyện gì.
'Có phải cãi nhau với Chí Quyền không?' Bà hỏi dò.
Ngày thường đều là hai người cùng đến, hôm nay lại chỉ có một người. Vừa nãy lúc cô vào bà có hỏi Sầm Chí Quyền đâu thì nói là đã đi công ty rồi.
Đàn ông mà, bận việc cũng bình thường thôi, bà cũng không nghĩ nhiều nhưng khi thấy con gái đột nhiên khóc đến thế này, bà không khỏi hoài nghi liệu có phải hai đứa có mâu thuẫn gì không.
Mẫn Mẫn từ nhỏ đến lớn đều không hay khóc, lúc nhỏ chịu ủy khuất nhiều lắm thì chỉ rúc vào lòng bà rầu rĩ không nói gì, lớn rồi, con bé càng vô tư, ai chọc nó không vui thì đi mua một đống truyện tranh vớ vẩn về xem, xem tới khi cười thì thôi.
Nhưng hôm nay đột nhiên ôm bà khóc đến thế này, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu ủy khuất chứ?
Nhưng với tính cách của Chí Quyền, chắc không có khả năng so đo với Mẫn Mẫn mới phải.
Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Quan Mẫn Mẫn không biết trả lời bà thế nào, chỉ lắc đầu, không ngừng lắc đầu, nước mắt vẫn rơi không ngừng.
'Vậy thì thế nào? Tiểu Duệ chọc giận con sao?'
Nhưng hai mẹ con trước giờ ngoài miệng cãi nhau trong lòng thì thương nhau vô cùng, tuyệt không có khả năng thằng bé chọc giận Mẫn Mẫn đến mức này.
Quả nhiên, cô nàng vẫn lắc đầu!
Mẫn Thiên Vân cũng bó tay, chỉ đành vỗ nhẹ sau lưng con an ủi hệt như lúc nhỏ, nhưng bà như vậy càng khiến Quan Mẫn Mẫn cảm thấy trong lòng chua xót vô cùng, nước mắt vẫn rơi không ngừng.
'Mẫn Mẫn, đừng khóc nữa, có chuyện gì cứ nói với mẹ. Con khóc như vậy mẹ đau lòng lắm!'
...
'Hay mẹ gọi Chí Quyền qua đây?'
...
'Con không phải con nít nữa, rốt cuộc là thế nào?'
...
Bất kể Mẫn Thiên Vân hỏi thế nào Quan Mẫn Mẫn cũng chỉ khóc không trả lời.
Cuối cùng bà chỉ đành im lặng để cô khóc cho đã, đợi khóc xong rồi, tâm trạng tốt hơn có lẽ sẽ chịu nói ra.
Không biết khóc bao lâu, tiếng khóc mới đổi thành tiếng thút thít rồi ngừng lại.
Không ngẩng mặt lên, hai tay cô vòng qua ôm chặt mẹ mình, giọng nghẹn ngào nói không thành câu, 'Mẹ...con...con..chỉ...thương...mỗi mẹ thôi.'
Chỉ có bà mới là mẹ cô, vĩnh viễn là vậy. Diệp Hàm Quân kia, cô hoàn toàn không có chút tình cảm nào.