'Haizz, anh cứ như vậy không hà, cho dù biết cũng không nói cho em.' Quan Mẫn Mẫn thở dài một tiếng, 'Sao người nào người nấy cứ như có rất nhiều bí mật vậy, chỉ cho em biết một nửa, còn một nửa toàn phải đoán. Nếu như chuyện không liên quan đến em thì thôi đi, nhưng chuyện có liên quan đến em cũng không cho em biết, như vậy sẽ luôn khiến em canh cánh trong lòng.'
'Chuyện gì có liên quan đến em mà không cho em biết?'
Sầm Chí Quyền đại khái đã đoán được cô muốn nói đến chuyện gì nhưng vẫn kiên nhẫn dẫn dắt cô tự nói ra, hắn muốn biết thực ra cô đã biết được bao nhiêu rồi.
'Trực giác.' Quan Mẫn Mẫn lại thở dài một tiếng, 'Mẹ vẫn luôn muốn gặp người tên Diệp Hàm Quân đó nhưng ba lại cố tình không để cho mẹ gặp, thậm chí ngay cả chuyện dì ấy có đến thăm mẹ cũng không cho em nói. Dì ấy là mẹ của Diệp Dao thì sao chứ? Dù sao hai người cũng là chị em họ, con gái người ta còn mới vừa cứu vợ của ba một mạng, cho họ gặp nhau thì sao chứ? Chẳng lẽ giữa họ có ân oán gì hay sao?'
Quan Mẫn Mẫn nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy chuyện này có gì đó không đúng. Nhưng mỗi khi cô cảm thấy sắp tìm được đáp án thì nó lại biến mất.
Thực ra lúc biết được Diệp Dao là con gái của Diệp Hàm Quân lại biết được quan hệ giữa Diệp Hàm Quân với mẹ, phản ứng đầu tiên của cô chính là, lúc đó ba có nói với mẹ rằng Diệp Dao là con của một người quen cũ của ông cho nên ông mới đối xử khác với cô ta một chút.
Nhưng mẹ cũng có nói với cô người quen đó của ba là nam kia mà? Sao giờ lại trở thành phụ nữ rồi? Hơn nữa còn là chị họ của mẹ.
Hoặc có thể nghĩ theo hướng này, rằng ngay từ đầu ba đã biết được mẹ của Diệp Dao là ai nhưng ông chỉ muốn giấu mẹ mà thôi. Nhưng Diệp Dao là con của Diệp Hàm Quân thì có gì đáng phải giấu chứ?! Chẳng những vậy, còn tìm đủ cách ngăn không cho mẹ và dì ấy gặp nhau...
Quan Mẫn Mẫn không phải không thể nghĩ ra những điểm đó nhưng gần đây xảy ra quá nhiều việc, đầu óc cô có chút không được linh động, không nghĩ tới những tình tiết nhiều kịch tính như vậy...
Hoặc là nói không phải cô nghĩ không ra mà trong tiềm thức cô không dám tin vào điều đó vì vậy dứt khoát không nghĩ tới nó.
Cô có chút bất an, lại có chút sợ hãi!
Cứ luôn cảm thấy có điều gì đó mà cô không thể tiếp nhận đang càng lúc càng đến gần.
'Giữa họ có ân oán gì hay không thì anh thật sự không biết nhưng ba em làm gì nhất định là có lý do của ông ấy.'
Hắn có nên nói cho cô biết sự thật không? Băn khoăn hồi lâu cuối cùng hắn vẫn không nói.
Bất kể cô biết được điều này từ hắn hay từ Quan Thiệu Hiên thì đối với cô mà nói cũng là một sự tổn thương rất lớn.
Mà điều hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là thấy cô bị tổn thương, một chút cũng không được.
Hắn chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt, để cô cứ sống một cách vô tư lự như vậy là tốt rồi.
Hắn tin mình có năng lực làm điều đó.
'Anh xem, anh chỉ biết nói như vậy.'
'Mẫn mẫn, tin tưởng anh, nếu như em biết anh biết điều gì mà có thể nói với em anh nhất định không dấu diếm, nếu như có điều gì anh biết mà không nói với em nhất định là có lý do để không nói, em đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa.'
Hắn đã nói đến như vậy rồi, cô chỉ còn cách tin tưởng.
An tâm nép vào ngực hắn, cô nhắm mắt lại, ném những lo lắng và bất an kia ra sau đầu, không nghĩ tới nữa.
Thôi cứ để cô trốn tránh được lúc nào hay lúc đấy đi.
*****
Sáng hôm sau Quan Mẫn Mẫn đến bệnh viện thăm mẹ mình.
Vừa mới ấn nút thang máy thì đã nghe sau lưng có người gọi, quay lại mới biết thì ra là Diệp Hàm Quân.
'Dì Diệp, dì vẫn còn ở Singapore sao?' Đối với chuyện không gọi điện liên hệ với bà, trong lòng vẫn luôn ấy náy. Dì Diệp này đối với mẹ rất có lòng nhưng ba lại không cho bà đến, cô cũng không biết làm sao.
'Mẫn... Quan tiểu thư, tôi có thể nói chuyện riêng với cô vài câu không?'
Nhìn vẻ nài nỉ của bà, Quan Mẫn Mẫn cũng hơi mềm lòng, cuối cùng theo chân bà đến một vườn hoa nhỏ ở trong bệnh viện.
Còn đang định hỏi bà có chuyện gì thì đột nhiên thấy Diệp Hàm Quân đang đi chợt quay lại, quỳ xuống trước mặt cô khiến Quan Mẫn Mẫn giật nảy mình, 'Dì Diệp, dì làm gì vậy? Có gì dì cứ nói với cháu là được rồi.'
Diệp Hàm Quân cứ không chịu đứng lên, hai tay nắm chặt lấy tay của Quan Mẫn Mẫn, vành mắt đỏ lên, 'Dì biết ba con không cho dì gặp mẹ con, đó là vì trước đây dì đã từng làm những chuyện không tốt, nhưng lần này gì về đây thật sự chỉ muốn gặp lại Thiên Vân một lần. Con cho dì gặp Thiên Vân, được không? Gặp rồi dì lập tức quay về Malaysia.'
Dì Diệp này rốt cuộc đã làm chuyện gì không tốt với mẹ đến nỗi ba cô có thái độ quyết liệt như vậy chứ?
Nhưng Quan Mẫn Mẫn lúc này không có thời gian để tìm hiểu sâu xa hơn bởi vì vẻ nài nỉ của Diệp Hàm Quân khiến cô không thể suy nghĩ gì được, thậm chí có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi bà nhưng đều thốt không nên lời.
Mà lúc này lại là chín giờ mấy sáng, rất nhiều nhân viên y tế và bệnh nhân ra vườn hoa tản bộ, để họ nhìn thấy cảnh tượng này thì thật không hay.
'Dì đứng dậy trước đã, có chuyện gì từ từ nói được không?'
Diệp Hàm Quân lần này có vẻ đã hạ quyết tâm nếu cô không đồng ý thì sẽ không chịu thôi.
Hết cách, Quan Mẫn Mẫn Đành phải nhận lời, 'Để cháu gọi điện thoại lên đó, nếu bà cháu không có ở đó cháu sẽ dẫn dì lên.'
Quan Mẫn Mẫn thử gọi điện thoại lên, nghe hộ lý nói ba cô đã đi từ sớm, chắc chiều mới quay trở lại thì yên tâm dẫn Diệp Hàm Quân lên.
Là họ hàng mấy chục năm không gặp, bất ngờ gặp lại sự kích động của hai người có thể tưởng tượng ra được.
Hai người nắm chặt tay nhau, vành mắt hoen đỏ nước mắt như mưa.
'Hàm Quân, mấy năm nay sao không hề có tin tức gì của chị vậy?' Mẫn Thiên Vân sau khi được con gái nhắc nhở không được quá kích động, mất một hồi lâu tâm tình mới bình tĩnh trở lại.
'Chồng chị làm kinh doanh ở Malaysia, mấy năm qua bọn chị dọn đi rất nhiều nơi...'
Hai người bắt đầu kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện mà bản thân đã trải qua trong mấy chục năm qua, Quan Mẫn Mẫn nghe một hồi thì lui ra, gọi điện thoại cho ba, sau khi xác định ông còn đang bận việc ở công ty thì mới yên tâm trở lại.
Bằng không bị ba bất ngờ trở về bắt gặp, không mắng cô chết mới là lạ.
Lúc này Quan Thiệu Hiên Đúng là đang ở công ty, hơn nữa còn có người vừa mới xuất viện Diệp Dao và luật sư do cô mời tới.
Lần này họ đến đây chính là về chuyện lần trước Quan Thiệu Hiên đã đồng ý với cô, đem 30 % cổ quyền của Quan thị kiến thiết chuyển đến dưới tên cô.
Quan Thiệu Hiên cũng không có ý định nuốt lời, đem giấy chuyển nhượng cổ quyền đã chuẩn bị sẵn đưa cho luật sư của Diệp Dao xem xong thì hai người cùng ký tên.
'Vậy sau này còn là một trong những cổ đông có quyền phát ngôn ở công ty, những quyết sách của công ty có phải con cũng sẽ được tham gia?' Diệp Dao nhìn Quan Thiệu Hiên mặt không chút biểu cảm ngồi đối diện hỏi.
Bởi vì kết quả của sự thắng lợi đang nắm chắc trong tay nên cho dù vừa mới xuất viện trên mặt cô vẫn không giấu được vẻ đắc ý.
Đây là giấc mơ của cô trong bao nhiêu năm qua, bây giờ đã đạt được, làm sao không đắc ý cho được?
'Diệp Dao, ta đã cảnh cáo con điều gì? Nếu như con đã quên ta không ngại nhắc lại một lần nữa.' Quan Thiệu Hiên lạnh lùng nói, 'Làm người đừng nên quá tham lam bằng không sẽ chết bởi chính lòng tham của mình.'
'Quan tổng, thật không dễ dàng gì tôi mới đi đến ngày hôm nay, tôi sẽ không ngu ngốc làm chuyện gì để hủy tương lai của mình đâu. Lời dạy của Quan tổng tôi sẽ ghi nhớ trong lòng nhưng những quyền lợi trong công ty mà tôi nên có, tôi sẽ tranh thủ cho bằng được.'
'Con muốn tranh thủ cái gì thì cứ việc tranh thủ nhưng đừng quên ta vẫn còn là chủ tịch của cái công ty này.' Nói rồi ông quay sang giám đốc Cao đang đứng sau lưng mình, 'Tiễn khách.'
Diệp Dao biết ở đây mình không được hoan nghênh, cũng không dự định lưu lại để xem sắc mặt của người khác, huống gì mục đích của cô đã đạt được vì thế đứng dậy, mỉm cười nói, 'Đều là người nhà cả, không cần khách sáo như thế.'
Tiễn hai người đi rồi, giám đốc Cao quay trở lại văn phòng của Quan Thiệu Hiên.
'Chủ tịch, chuyện này chúng ta có cần nhờ Sầm tổng xử lý một chút không?'
Quan Thiệu Hiên xua tay, 'Chút chuyện nhỏ này không cần đâu.'
Ông ngược lại muốn xem thử cô có năng lực gì để có thể đứng vững trong công ty.
Hơn nữa chuyện này là ông đã hứa với cô trước thì sẽ không nuốt lời, ông chỉ sợ những người quá tham lam không biết mình đang đứng ở đâu mà thôi.