Chương 181: "Vận động ngoài trời" phải cẩn thận! (5)
Trên người cô nổi nhiều mẩn đỏ như vậy, lại phát sốt chắc chắn là do lúc chơi vận động ngoài trời không cẩn thận đụng trúng thứ gì không nên đụng, cho dù không phải là do "vận động ngoài trời" thì chắc chắn cũng là vì lúc chơi quá high có dùng đến một vài đạo cụ gì đó, mà trong đạo cụ đó có thành phần hóa học gây dị ứng.
Nếu như là bệnh nhân khác có lẽ sớm đã bị bà mắng cho một trận, người trẻ tuổi thích chơi kích thích cũng dễ hiểu thôi nhưng chơi high đến mức phải vào bệnh viện thì đúng là không còn gì để nói.
Nhưng người nằm trên giường là Sầm phu nhân cộng thêm vị Sầm tiên sinh đứng bên giường nãy giờ dù không lên tiếng nhưng vẫn toát ra cảm giác uy hiếp kia, bà cho dù gan có lớn bằng trời cũng không dám đuổi người bệnh thuộc loại siêu VIP này đi.
Kéo chăn cẩn thận đắp lại cho vị Sầm phu nhân vẫn còn mê man kia, bà cẩn trọng hỏi, 'Sầm phu nhân có bị dị ứng với loại hải sản nào không?'
Tuy rằng bà có thể chắc chắn tám chín phần Sầm phu nhân bị dị ứng không phải do thực vật nhưng trực tiếp hỏi người ta nguyên nhân thì cũng khó mà mở miệng...
'Cô ấy không dị ứng với hải sản.' Sầm Chí Quyền lạnh giọng đáp, không chỉ không dị ứng mà còn rất thích ăn.
'Vậy Sầm tiên sinh, xin hỏi hai người từ đâu đi đến bệnh viện vậy?' Quả nhiên đã loại trừ khả năng bị dị ứng thức ăn.
'Có vấn đề gì?' Giọng Sầm Chí Quyền đã có chút không kiên nhẫn, bà còn chưa nói cho hắn biết cô rốt cuộc bị gì, ngược lại hỏi toàn những chuyện không đâu.
'Theo tôi thấy, Sầm phu nhân chắc là do tiếp xúc với một số thứ khiến cho cơ thể bị dị ứng, chích cho cô ấy một mũi thuốc là được rồi. Nhưng tôi muốn biết cô ấy đã đi những đâu để sau này có thể chú ý một chút, tránh cho chuyện tương tự xảy ra.'
'Trên thuyền, tối qua chúng tôi ra biển.' Hắn ngẫm nghĩ một hồi, cho rằng chỉ có lúc ở trên boong tàu ăn bánh kem, gió biển quá lớn, sau khi về phòng lại ngâm nước nóng một hồi, đương nhiên không chỉ là ngâm nước nóng đơn giản như vậy nhưng xảy ra chuyện cũng là ngoài dự liệu của hắn.
Sầm tiên sinh và Sầm phu nhân quả nhiên là chơi quá high mà! Vị bác sĩ nữ trong lòng thầm than.
'Gió biển mang theo hàm lượng muối cao, có một số người khi hít phải không khí có hàm lượng muối cao sẽ xảy ra hiện tượng thấu phát qua da gây ra dị ứng.'
Sau đó, những bác sĩ khác cùng hội chẩn và khi xác nhận Quan tiểu thư chỉ bị cảm lạnh cộng thêm da bị dị ứng, quyết định chích cho cô một mũi chống dị ứng và truyền nước rồi lui xuống.
Lúc Quan Mẫn Mẫn tỉnh lại, Sầm Chí Quyền vừa mới kéo chiếc chăn mỏng đắp trên người cô xuống chuẩn bị thoa thuốc cho cô.
'Anh làm gì vậy?' Vừa mới tỉnh lại, giọng nói mang theo một chút khàn khàn lẫn với nũng nịu, đưa tay giữ lấy bàn tay đang kéo chăn của người đàn ông, tự dưng không gì che chắn ở trước mặt hắn, cô vẫn không tránh khỏi chút thẹn thùng.
'Thoa thuốc cho em!' Người đàn ông ngồi xuống bên giường nhìn cô gái nhỏ đang rúc mình trong chăn giấu đi gương mặt xấu hổ, cười nhẹ một tiếng.
'Em tự thoa được rồi!' Vừa nãy dù ngủ mơ mơ màng màng nhưng cô vẫn nghe được bác sĩ nói da mình bị dị ứng, trước khi kéo chăn lên che lại, cô cũng kịp liếc sơ qua thân thể đầy mẩn đỏ của mình, khó coi chết đi được, làm sao có thể cho hắn thấy được chứ.
'Không muốn.' Cô lắc đầu, dịch người ra xa một chút, 'Anh sẽ cười em.'
'Anh bảo đảm sẽ không cười.' Đưa tay véo mũi cô, 'Qua đây thoa thuốc, bằng không da bị lột sẽ càng khó coi hơn.'
'Anh còn nói là không cười!' Quan tiểu thư không nghe theo, 'Giờ đã bắt đầu chê em khó coi rồi.'
'Anh đâu có chê. Ngoan, mau thoa thuốc thì mới mau khỏi được.' Hắn đưa tay kéo cô nàng đang rúc trong chăn ra.
'Anh phải thề, không được cười em.'
'Được, anh thề.'
Haizz, đúng là con nít.
Quan tiểu thư đương nhiên không thể kiên trì bằng Sầm tiên sinh, chỉ đành xấu hổ để hắn kéo chăn ra, để mặc ngón tay thon dài của hắn thoa loại thuốc mát lạnh kia lên khắp người mình --- 'Ngứa quá, anh nhẹ tay chút.'
'Đã nhẹ lắm rồi.' Thấy toàn thân cô dị ứng đến mức này, hắn đau lòng muốn chết, nào còn dám dùng sức chứ?
Sầm tiên sinh vừa thoa thuốc vừa không quên trêu chọc cô gái trên giường, cuối cùng, cô giống như một chú mèo nhỏ rúc mình trong ngực hắn, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi mất.
Lúc lần nữa tỉnh lại thì nghe giọng hắn, 'Hạ sốt rồi.'
Sau đó hắn giúp cô mặc quần áo, khi cô mở măt ra, vừa khéo nhìn thấy Sầm lão thái gia và dì Lâm một trước một sau tiến vào.
'Ông nội, sao ông lại tới đây?' Cô có chút xấu hổ gọi, giấu mặt vào ngực người đàn ông không dám ngẩng lên.
'Ăn có một cái sinh nhật thôi mà ăn tới vào bệnh viện, ta có thể không qua xem thử sao?' Sầm lão thái gia nói không một chút khách khí khiến cho Quan Mẫn Mẫn thật sự xấu hổ đến mức không biết nói sao, tại hắn cả, chơi high quá làm gì? Nhưng nếu cô không phối hợp, một mình hắn cũng không chơi được nha!
Chỉ có thể nói, ham vui quá thì phải trả giá thôi!
'Ông nội, ông đừng mắng Mẫn Mẫn, tại con hết, không chăm sóc cô ấy đàng hoàng.' Sầm Chí Quyền làm sao có thể để ai ở trước mặt hắn mắng tiểu trư nhà hắn, cho dù là ông nội cũng không được.
Mà chuyện xảy ra hôm nay, đích thực hắn phải chịu trách nhiệm.
Tôi qua tiểu trư uống say như vậy chọc hắn có chút không khống chế được, ở trên boong tàu ăn bánh kem xong, giằng co một hồi rồi mới chịu quay vào khoang thuyền.
'Ra ngoài chơi không cẩn thận, chơi đến phải vào bệnh viện vinh quang lắm sao?' Sầm lão thái gia bất mãn mắng cháu trai.
Hừm, xem nó che chở cẩn thận chưa kìa, giống như sợ ông mắng vợ nó khóc thật vậy. Mà ông có thể không lo sao? Sắp đính hôn rồi còn gây ra chuyện nữa.
'Ông nội, thời tuổi trẻ ông không có những giây phút nông nổi sao?' Sầm Chí Quyền cũng bất mãn trả lời một câu.
'Cho dù có nông nổi đến mấy cũng không đến mức phải vào bệnh viện.'
'Ông tưởng con muốn để cô ấy vào bệnh viện lắm sao?' Ngứa trên người cô nhưng đau trong lòng hắn nha.
'Vậy con chơi lớn vậy làm gì?'
'Sao ông biết con chơi lớn?'
Mắt thấy câu chuyện của hai ông cháu càng lúc càng chuyển hướng, Quan Mẫn Mẫn đã hoàn toàn không dám ngóc đầu lên chứ đừng nói là lên tiếng, dì Lâm thì ngượng ngùng ho khan một tiếng...
'Thiếu phu nhân chắc chưa ăn gì phải không? Đây là cháo tôi dặn nhà bếp nấu đặc biệt cho cô, cô ăn đi kẻo nguội!'
Cối cùng cũng có người giải vây, Quan Mẫn Mẫn kéo cánh tay hắn, 'Em đói bụng rồi.'
Nghe vậy, Sầm Chí Quyền cũng không có tâm tình đấu võ mồm với ông nội mình, nhìn sang dì Lâm nói, 'Lấy cháo ra đi, cháu đút cho cô ấy.'
Dì Lâm cẩn thận trút cháo ra, lão gia tử đi đến bên giường, nhìn đứa cháu dâu với vẻ quan tâm, 'Mẫn Mẫn, đã đỡ hơn chút nào chưa?'
Quan Mẫn Mẫn ngoan ngoãn gật đầu, 'Ông nội, con đỡ nhiều rồi.'
'Vậy nghỉ ngơi đi, lần sau có ra ngoài chơi cẩn thận một chút.'
Ông nội cứ nhắc chuyện này, Quan Mẫn Mẫn cảm thấy mình đã không còn biết giấu mặt vào đâu.
Cũng may dì Lâm đã đưa cháo đến, Sầm Chí Quyền liền không khách khí mời hai người về nhà.
Quan Mẫn Mẫn ngồi tựa vào đầu giường nhìn chén cháo tuy rằng đang tỏa ra mùi thơm mê người nhưng đôi mày thanh tú nhíu lại, 'Em không muốn ăn cái này.'
Cháo này thoạt nhìn thanh đạm đến mức khiến người ta không có chút thèm ăn nào.
'Bệnh thì phải ăn thanh đạm một chút.' Người đàn ông tốt tính dỗ cô, múc một muỗng cháo đầy đưa đến miệng cô, 'Ăn thử một chút đi.'
Cái đầu nhỏ lắc rồi lại lắc, không muốn mở miệng.
'Lát nữa anh bảo họ mang thứ khác đến, giờ thử một chút, OK?'
Đại boss kiên nhẫn dỗ dành cô như vậy, cho dù có không muốn ăn đến mấy vẫn phải ngoan ngoãn nuốt xuống, ừm, mùi vị cũng không tệ, tuy rằng không thấy có chút thịt nào nhưng vào miệng, mùi thịt thơm lừng liền tràn ra, thế là, lại tiếp tục.
Bụng đói, rất nhanh cô đã ăn xong chén cháo nhỏ, người đàn ông rút khăn giấy giúp cô lau miệng, trên mặt tràn đầy ý cười.
'Lát nữa em muốn ăn thịt.' Vừa nãy chén cháo kia tuy mùi vị rất khá nhưng cô vẫn muốn ăn thịt hơn.
'Rất muốn ăn thịt?' Đặt chén cháo không lên bàn, hắn cúi xuống hôn lên trán cô, cười cười hỏi.
Quan tiểu trư gật đầu, cô là trư, không ăn thịt không được.
'Có muốn ăn anh trước cho đỡ ghiền không?' Sầm tiên sinh rất không biết xấu hổ đề xuất, đổi lại một cú huých mạnh của Quan tiểu thư.
'Sầm tiên sinh, thịt trên người anh chỗ nào ăn ngon hơn?' Đánh người xong, Quan tiểu thư đỏ mặt đánh giá một lượt Sầm tiên sinh từ trên xuống dưới, ánh mắt đó thực sự là...
'Tối qua không phải em thử rồi sao? Em cảm thấy chỗ nào ăn ngon nhất?' Thấy cô nàng đã hạ sốt, tinh thần cũng hồi phục trở lại, Sầm tiên sinh đương nhiên rất có tâm tình đấu khẩu với cô cộng thêm ăn chút đậu hũ.
'Em cảm thấy...' Ánh mắt cô dời lên lại dời xuống, '...anh cởi quần áo ra trước để em từ từ nhớ lại xem chỗ nào ăn ngon hơn!'
'Muốn xem thì tự cởi!' Sầm tiên sinh đưa tay véo mũi cô, đương nhiên cuối cùng Quan tiểu thư không có cơ hội ăn thịt bởi dù có lòng mấy thì cũng không có sức.