Ký xong hợp đồng hai chuyên viên đích thân tiễn Quan Mẫn Mẫn và giám đốc Cao ra ngoài.
Bốn người vừa bước đến thang máy thì sau lưng truyền đến tràng tiếng bước chân trầm ổn, không hẹn mà quay đầu lại thì nhìn thấy Sầm Chí Quyền sắc mặt tối sầm bước tới.
'Boss!' Hai chuyên viên vội vàng chào hỏi.
'Sầm tổng!' Giám đốc Cao cũng lịch sự lên tiếng.
Sầm Chí Quyền chỉ khẽ gật đầu nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm cô gái đang cúi đầu không dám nhìn thẳng mình kia.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn, Quan Mẫn Mẫn cứng rắn ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt âm trầm của hắn cô rầu rĩ gọi, 'Sầm tổng!'
Sầm Chí Quyền không trả lời cô, chỉ hừ lạnh một tiếng, cất bước tiến đến trước thang máy ấn nút, cửa thang máy mở ra, hắn bước thẳng vào sau đó ấn nút đóng lại lưu lại bốn người ngơ ngác đứng nhìn nhau trước thang máy.
'Boss sao vậy nhỉ?' Chuyên viên Lâm hỏi với vẻ khó hiểu.
Chuyên viên Triệu nhìn cánh cửa thang máy đã đóng lại, như có điều suy nghĩ, 'Có thang máy chuyện dụng không dùng, phải cùng đám nhân viên chúng ta đi chung một thang máy?'
Một cô con gái riêng lại được giao quyền tổng giám đốc của Quan thị Kiến thiết, cuộc sống của Quan Mẫn Mẫn thay đổi nghiêng trời lệch đất, đương nhiên, giá trị con người cũng theo đó nâng cao không ít.
Nhất là vì cô vừa tiếp tay thì Quan thị Kiến thiết sắp lâm vào tình trạng phá sản lại bởi vì có Sầm Chí Quyền gia nhập mà khởi tử hồi sinh, điều này khiến cho những thân thích khác trong nhà họ Quan và hội đồng quản trị đều kinh ngạc không thôi nhưng cũng vì vậy, cho dù biết cô không có năng lực đảm nhiệm chức vụ này họ cũng không dám triệt tiêu cái chức "quyền tổng giám đốc" của cô bởi vì chỉ cần cô ở vị trí đó, chuyện gì cũng không cần làm mà rất tự nhiên có người làm thay. Giờ hội đồng quản trị cũng không muốn quản chuyện của công ty mà quyết định ngồi yên chờ cuối năm được chia lợi tức.
Một tuần sau, Quan Mẫn Mẫn bị ba mình kêu về nhà ăn cơm.
Chắc bởi vì chuyện công ty đã giải quyết, khí sắc của ba cô đã tốt hơn nhiều, trên mặt còn có ý cười.
'Mẫn Mẫn, mấy ngày nay cực cho con. Ăn nhiều một chút đi.' Quan Thiệu Hiên đích thân gắp thức ăn cho con gái.
'Ông xã, anh cũng ăn nhiều một chút.' Mẫn Thiên Vân cũng gắp thức ăn cho Quan Thiệu Hiên, ân cần nói.
'Ba, lúc nào thì ba quay về công ty?' Quan Mẫn Mẫn chẳng có lòng dạ nào ăn cơm, hôm nay thấy tinh thần của ba tốt lắm, giờ cô chỉ muốn vứt bỏ cái gánh nặng giữa đường này mà tiếp tục cuộc sống tiêu sái của mình, cho dù là quay về Melbourne cũng được.
Không phải cô không có chí gầy dựng nghiệp lớn mà vì Quan Mẫn Mẫn tự biết bản thân mình, cô không phải loại người có năng lực quản lý, kinh doanh gì đó.
Từ nhỏ đến lớn nguyện vọng của cô không lớn, chỉ là miễn cưỡng học đến tốt nghiệp đại học sau đó dọn ra khỏi nhà họ Quan, tìm một công việc không quá cực nhọc, có một căn nhà nhỏ thuộc về mình, sau giờ làm việc thì rúc trong nhà theo đuổi cuộc sống hủ nữ vinh quang của mình.
Nhưng ai ngờ cuộc sống của cô hoàn toàn đảo lộn từ năm 18 tuổi đó, cô chẳng những bị người ta từ hôn sau đó lại còn hồ đồ lên giường của một người khác rồi lại đào hôn, trong bụng lại có thêm một sinh mạng.
Sinh tiểu Quan tiên sinh là chuyện trước giờ cô chưa từng hối hận, những năm qua, chính là thằng bé bầu bạn cô vượt qua từng ngày, tuy rằng từ năm hai tuổi thì thằng bé đã bắt đầu chọc tức cô, chọc cô giận đến giậm chân nhưng ngược lại cũng rất biết chăm sóc cô mà cô cũng rất yêu thằng bé, yêu nó hơn cả tính mạng mình.
Cô cũng không lo rời khỏi nhà họ Quan bản thân không nuôi nổi thằng bé bởi vì Sầm Chí Tề, người năm đó cực lực ủng hộ cô sinh con sớm đã vỗ ngực đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm nuôi sống hai mẹ con.
Cô cũng không phải người hay làm kiêu đương nhiên không chút xấu hổ hưởng thụ tất cả những gì mà Sầm Chí Tề cung cấp, ai bảo anh ta có lỗi trước với cô chứ? Ai bảo năm đó cô chỉ mới 18 tuổi chứ? Vừa mới lên dại học lại đào hôn, còn mang thai, cô làm sao có năng lực nuôi sống mình và con chứ?
Điều then thốt là, ai bảo sinh mạng trong bụng cô đó là của họ Sầm làm gì?
Cho nên, từ đó Sầm Chí Tề chịu trách nhiệm nuôi hai mẹ con.
Cho nên, cô tiếp nhận điều đó mà không thấy xấu hổ gì.
'Ba con vừa mới khỏe lại, phải nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.' Ba còn chưa kịp đáp lời thì mẹ cô đã lên tiếng.
'Mẹ, con đang bàn công việc với ba...'
'Ăn cơm đi.' Mẫn Thiên Vân gắp thức ăn nhét thẳng vào miệng con gái để ngăn cô lại.
Quan Thiệu Hiên buông đũa xuống vừa lấy khăn lau miệng vừa nhìn Quan Mẫn Mẫn, ung dung nói, 'Mẫn Mẫn, có con ở công ty ba yên tâm lắm. Mấy năm nay ba cũng mệt rồi, nếu có thời gian ba muốn ra ngoài hưởng thụ cuộc sống. Con cũng không còn nhỏ, nên để tâm vào công ty mới là đúng.'
Những lời này của ba cô ý tứ đã quá rõ ràng, nếu như là trước đây, ai dám nói những lời này?
Nghĩ tới chuyện ba cô tuổi đã cao còn bị chính con trai con gái của mình phản bội, Quan Mẫn Mẫn làm sao còn dám cứng miệng cự tuyệt được chứ?
Cô đối với nhà họ Quan cũng không có quá nhiều cảm tình, vinh hoa phú quý đối với cô cũng chỉ là phù vân, nhưng cho dù vậy, một nửa máu trong người cô chảy vẫn là của ba cô, cô không thể vong ân phụ nghĩa.
Cuối cùng, Quan Mẫn Mẫn vẫn nhận lời mộtcách bất đắc dĩ, 'Ba, ba biết con không phải là người giỏi kinh doanh mà!'
'Không có ai trời sinh đã biết tất cả. Những ngày qua không phải con làm tốt lắm sao? Cứ từ từ.' Quan Thiệu Hiên buông khăn ăn xuống, 'Gần đây Sầm thị có một dự án khai thác một hòn đảo mới ở miền Đông, ngày hôm qua ba đã nói chuyện với giám đốc Cao, bảo họ chuẩn bị bản kế hoạch. Thứ hai tuần sau con đi tìm Sầm Chí Quyền, bàn với nó một chút. Công ty cần giành được dự án này thì mới chuyển mình được.'
Chẳng lẽ ba lại định bán con gái mình lần nữa sao? Quan Mẫn Mẫn cho rằng mình gắng gượng không lâu thì có thể ném đi gánh nặng giữa đường kia, không ngờ ba cô lại giao cho cô một nhiệm vụ khó nhằn hơn nữa.
Lần trước là giữ lại công ty, lần này lại muốn cô đi giành dự án quan trọng như vậy về.
'Ba, phụ trách mảng địa ốc của Sầm thị không phải là tập đoàn Dương Bách sao?' Giới kinh doanh Singapore cô không rành cho lắm nhưng cũng biết sản nghiệp của Sầm thị rải rất rộng, tập đoàn Dương Bách là một trong những công ty kiếm được tiền nhiều nhất của Sầm thị, người phụ trách nghiệp vụ bên đó là Sầm Dung Cần, một trong số những em họ của Sầm Chí Quyền.
Nếu như dự án này do Sầm Dung Cần phụ trách, điều này đối với Quan Mẫn Mẫn mà nói, dễ thở hơn nhiều.
'Không phải, dự án này do Sầm Chí Quyền quyết định. Con đi tìm nó nói chuyện, biết chưa?'
'Ba, chuyện cải tổ lại công ty còn chưa bắt đầu, chúng ta làm sao đi gặp người ta nói chuyện làm ăn được chứ?'
'Đợi sau khi cải tổ xong thì dự án đó cũng đã quyết định xong rồi, nào có phần của Quan thị chúng ta nữa? Chuyện cải tổ công ty và giành dự án của Sầm thị cùng nhau tiến hành.' Quan Thiệu Hiên giọng chắc nịch.
'Ba, con không được đâu.' Quan Mẫn Mẫn buông đũa xuống đứng dậy. Gần đây chuyện cải tổ công ty do hai chuyên viên của Sầm thị phụ trách, những bộ phận khác của công ty ai nấy đều rất bận rộn, còn phải chuẩn bị bản kế hoạch cho Sầm thị, cô làm gì có năng lực đó chứ?
'Không được cũng phải được. Ba mệt rồi, lên lầu nghỉ trước. Hôm nay con đi dạo phố với mẹ đi.' Quan Thiệu Hiên mặc kệ sự cự tuyệt của con gái, ra hiệu cho người hầu dìu mình lên lầu.
'Ba...' Quan Mẫn Mẫn đang định đuổi theo thì bị mẹ chặn lại, 'Mẫn Mẫn, ba con vừa mới khỏe lại một chút, con đừng chọc giận ông ấy nữa.'
'Nhưng mà...'
'Không có nhưng mà. Nếu như đã không muốn ăn nữa, vậy theo mẹ đi dạo phố đi.' Mẫn Thiên Vân cứng rắn kéo con gái đi với mình.
'Mẹ, mẹ có biết tại sao ba với anh hai lại trở mặt với nhau quyết liệt vậy không?'
Lúc hai người ngồi trong xe, Quan Mẫn Mẫn nhìn sang mẹ mình nhỏ giọng hỏi.
Mẫn Thiên Vân nghe vậy thì vỗ đầu con gái, 'Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.'
Quan Mẫn Mẫn giận dỗi bĩu môi, hừm, cái gì gọi là không nên hỏi chứ? Giờ người bị bắt gánh chịu hậu quả là cô nha!