Mãi đến khi cô lần nữa chủ động lên tiếng, 'Được không? Tôi sẽ trả lại anh. Giờ tôi đã có việc làm rồi.'
Trả? Hắn còn chưa từng thấy nào có cô gái nào cầm tiền của đàn ông rồi mà còn sẽ trả lại.
Quan Dĩ Thần cười lạnh một tiếng, 'Bao nhiêu?'
Trang Lâm ngẩn ra, hắn đồng ý sao? Cô dè dặt nói, 'Tôi muốn mượn một triệu, bởi vì...'
'Tôi không muốn biết em cầm tiền làm gì, không cần nói với tôi.' Người đàn ông không chút lưu tình ngắt lời cô, 'Chút tiền này đối với tôi mà nói có cũng được không có cũng không sao nhưng trước đó em gửi lại chi phiếu cho tôi là có ý gì? Ở trước mặt tôi giả vờ thanh cao sao? Vậy hôm nay đến mượn tiền là thế nào? Thanh cao không cần nữa? Ngạo khí không cần nữa? Một người mới tốt nghiệp đi làm, mỗi tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Cho dù không ăn không uống cũng phải tám năm mười năm mới có thể trả xong số tiền một triệu, tôi là người làm ăn, tại sao lại phải làm chuyện lỗ lã như vậy? Huống gì, giữa chúng ta thì có giao tình gì đáng nói?'
Anh ta nhắc tới chuyện tờ chi phiếu đó, anh ta nói giữa họ không có giao tình gì đáng nói, vậy vừa nãy hỏi cô muốn mượn bao nhiêu là chọc cô chơi thôi sao? Muốn nhìn cô làm trò cười thôi sao?
Sự quyết tuyệt của người đàn ông này không phải ngày đầu tiên cô biết đến, sao lại ngu ngốc cho rằng anh ta đột nhiên trở nên có lòng tốt được chứ? Huống gì anh ta nói không sai, giữa họ không có bất kỳ giao tình nào, chỉ là giao dịch giữa người mua và người bán mà thôi.
Tại sao mình cứ luôn ngốc nghếch như thế chứ? Một lần lại một lần...
Sự phát hiện đột ngột này khiến hốc mắt Trang Lâm lần nữa nóng lên, cô không ngừng nhắc nhở chính mình, ngày tháng sau ngày tuyệt đối đừng phạm vào cùng một sai lầm ấy nữa.
Phạm một lần, chính là đem tự tôn của mình chà đạp một lần, khiến lòng cô đau đớn một lần dù rằng ở trước mặt anh ta, cô sớm đã không còn chút tôn nghiêm nào đáng nói nữa rồi.
Cô ôm thân thể lao đao suýt ngã của mình, trầm mặc đi ngang qua Quan Dĩ Thần, định đi ra khỏi bãi đỗ xe.
'Đứng lại!' Thấy cô gái kia đột nhiên lại không nói tiếng nào rời đi, Quan Dĩ Thần tức giận rống lên, 'Trang Lâm, em đứng lại cho tôi!'
Chỉ có điều, cô gióng như không nghe thấy vậy, đầu cũng không quay lại chầm chậm mà dứt khoát đi ra khỏi bãi đỗ xe, đi thẳng vào màn mưa lất phất.
Mưa, hình như càng lúc càng lớn, hai mắt Trang Lâm trống rỗng vô thần, bất chấp đèn xanh đèn đỏ, bất chấp mưa gió, đờ đẫn bước đi.
Những chiếc xe chạy trong mưa hình như đang ấn còi thì phải? Sao họ lại hạ kiếng xe xuống mắng mình vậy?
Cô ngơ ngác nhìn một lúc rồi lại tiếp tục đi, hoàn toàn không ý thức được mình đang đứng ở giữa đường xe chạy, cũng không thèm để ý xe cộ xung quanh bởi vì tránh cô mà đâm vào nhau loảng xoảng.
Một tiếng thắng xe chói tai xuyên qua màng nhĩ Trang Lâm khiến cô nhất thời tỉnh táo lại, cô đứng ngay ở giữa đường lớn, đưa tay quệt đi những giọt nước không biết là nước mắt hay nước mưa trên mặt, vừa mới quay đầu thì đã thấy một bàn tay to vung lên sau đó là một cái tát rát bỏng quật trên mặt cô. Không hề phòng bị, cô bị đánh ngã ngồi trên đường, khoang miệng lập tức tràn ra một mùi máu tanh.
'Đứng lên.' Theo tiếng mưa là giọng nói lạnh như băng của người đàn ông. Trang Lâm máy móc ngước đầu lên, cơn mưa lớn khiến cho đèn đêm càng thêm tối, cô nhìn không rõ bóng người đứng trước mặt, chớp mắt mấy cái sau đó lau đi những giọt nước mưa không ngừng đánh trên mặt mới tạm coi như thấy rõ.
'Quan...Quan...tổng.'Cô ngồi giữa đường ngơ ngác chưa hoàn hồn lại, bị một cái tát của hắn đến giờ tai vẫn còn ong ong.
Anh ta, sao lại ở chỗ này?
Quan Dĩ Thần cũng không để ý đến gì khác, trực tiếp nắm lấy áo cô kéo dậy, cô gái bị cái tát tai vừa nãy đánh đến cằm cũng tê dại, máu trong miệng chảy tràn ra mép, cô vẫn ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt tuấn tú bởi vì tức giận mà toát ra một vẻ đáng sợ cực điểm.
'Giờ em nợ tôi một mạng sống, đời này cũng đừng hòng trả sạch.' Người đàn ông phẫn nộ rống lớn.
Bao nhiêu người vì được sống mà nghĩ đủ mọi cách mà cô, chỉ vì một trăm triệu mà muốn tìm chết sao?
Nếu thật sự có cốt khí như vậy, lúc đầu cần gì phải đem chi phiếu gửi trả lại hắn? Hiện giờ cô như vậy, kể là gì chứ?
Trang Lâm bị hắn bóp cổ, một câu cũng không nói nên lời, không làm gì được chứ vậy ngơ ngác đứng nhìn người đàn ông cũng bị mưa làm ướt sũng như mình...
Cứ như vậy...cứ như vậy...
Cô thật sự mệt quá, mệt quá! Cái gì cũng không muốn nói! Cái gì cũng không muốn làm!
Để cô nghỉ ngơi một lát đi, dần dần, trước mắt là một màn đen kịt, thân thể nhũn ra, không còn biết gì nữa!
****
Khi cô lần nữa tỉnh lại thì người đã ở trong bệnh viện, trên tay vẫn còn ghim kim truyền nước, mẹ thì vẻ mặt lo lắng ngồi bên cạnh giường, thấy cô tỉnh lại thì vội đưa tay sờ trán con...
'Lâm Nhi, tỉnh rồi sao? Có thấy chỗ nào không khỏe không?'
'Mẹ...' Cô gian nan lên tiếng, giọng khàn đến không nghe rõ, bà Trang thấy vậy vội rót một ly nước ấm, cẩn thận cho cô uống mấy hớp, giọng cô mới xem như trở lại bình thường.
'Mẹ, sao con lại ở đây?'
Ký ức về tối hôm qua dần ùa về, từ mơ hồ đến rõ ràng, còn có một cái tát tay nóng rát kia nữa, nghĩ tới đó, cô theo ý thức đưa tay sờ mặt mình, cho dù không soi gương cô cũng biết, nhất định là vẫn còn sưng.
Một cái tát đó, thật sự rất quyết tuyệt.
'Con cũng thật là, vô duyên vô cớ cãi nhau đến động thủ với bạn bè làm chi?' Bà Trang nhỏ giọng nói, 'Nếu như không phải người bạn kia của con tốt bụng đưa con đến bệnh viện, mẹ còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.'
'Bạn?' Trang Lâm ngơ ngác nhìn mẹ mình, ký ức cuối cùng trước khi cô ngất đi là Quan Dĩ Thần đánh cô một cái tát sau đó còn mắng cô, mắng rất lớn tiếng...
Vậy...bạn ở đâu ra? Những năm qua bởi vì quan hệ với anh ta, cô gần như chủ động xa cách những người bạn học khác, càng đừng nói là có bạn thân, huống gì tình huống tối qua...
'Chính là vị tiên sinh họ Quan đó!' Nói tới đây, trên mặt bà Trang thoáng lộ nụ cười hài lòng, 'Từ lúc nào con quen được với người bạn như vậy vậy? Mẹ thấy bề ngoài cậu ta hơi lạnh lùng một chút nhưng lại là người rất nhiệt tình...' Nói tới đây, bà Trang lại như nhớ ra điều gì, trên mặt lộ vẻ bừng tỉnh, 'Quan tiên sinh đó có phải là vị giám đốc nhà hàng chịu cho con mượn tiền, để con chia làm nhiều kỳ trả không?'
Bà Trang từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu khổ gì, đại học còn chưa tốt nghiệp thì đã lấy chồng, nhà chồng gia cảnh cũng không tệ, trong cuộc sống hôn nhân mấy chục năm, chồng bà chu cấp cho gia đình không tệ, cuộc sống nhàn nhã, bà đã quen sống dưới đôi cánh chở che của ông, không biết cuộc sống nhân gian khổ cực, làm sao biết những quanh co của cuộc sống chứ?
Năm đó khi con gái về nhà nói đã xin giám đốc nhà hàng ứng trước một khoản tiền để trả nợ, sau này số nợ sẽ được trừ dần vào tiền lương, bà cũng không suy nghĩ quá nhiều đến những phương diện khác.
Hôm qua lúc nhìn thấy khí chất và phong thái của Quan Dĩ Thần, nhìn sao cũng thấy đây là một người thành đạt, nếu như người đàn ông đó giúp con gái bà, vậy...
Quan tổng tài người ta có chỗ nào nhìn giống giám đốc nhà hàng hay không? Nhưng Trang Lâm không phủ nhận cách nói của mẹ mình bằng không chuyện cô cần phải giải thích càng nhiều hơn...
Thế là, cô gật đầu cho xong chuyện.
'Vậy cậu ấy có bạn gái chưa?' Bà Trang lại hỏi.
'Mẹ, con nào biết anh ta có bạn gái hay chưa? Bọn con chỉ là bạn bình thường thôi mà.' Bạn gái có hay không cô đúng là không biết nhưng phụ nữ thì chắc là có không ít mới phải.
'Bạn bình thường sao lại đối với con có lòng như vậy? Quan tiên sinh đó biết em trai con gây họa, trong đêm hôm qua đã đi gặp gia đình của cô gái kia bàn bạc xong rồi, đưa cô gái đó ra nước ngoài chữa trị, vậy họ cũng sẽ không kiện em trai con nữa.'
Trang Lâm nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hỏi ngay, 'Vậy tiền viện phí, tiền thuốc men thì sao?'
Tiền, bây giờ là vấn đề mẫn cảm nhất của cô.
'Quan tiên sinh đó đã trả xong một lần rồi. Nếu như con với cậu ấy thật sự không có gì, vậy thì phải cảm ơn người ta đàng hoàng đó.'
Trang Lâm lẳng lặng nằm xuống giường, nhắm mắt nhớ lại những lời của mẹ mình...
Tối hôm qua cô đi mượn tiền, anh ta còn lạnh lùng châm chọc một hồi, vậy tại sao lại...
Cô nghĩ không ra tại sao Quan Dĩ Thần phải làm như vậy, nhưng cũng không muốn suy nghĩ nhiều quá...
Anh ta vì nhà cô trả một số tiền lớn như vậy, cô phải trả lại, nhất định phải trả lại.
Trang Lâm cứ nằm lặng trên giường như vậy, đến khi có người đẩy cửa phòng tiến vào cũng chưa phát hiện, khi cô nhận ra có người đang đi về phía đầu giường, tưởng là mẹ vào nên hơi nghiêng đầu vào gối, giả vờ đã ngủ.
Cô nghe thấy tiếng chiếc ghế đầu giường bị kéo ra nhưng thật lâu vẫn không có động tĩnh gì.
Tâm tình của cô còn chưa bình phục, không dám mở mắt nói dối mẹ, chỉ sợ mẹ lại hỏi thêm nhiều chuyện về người đàn ông kia.
Mẹ vốn không biết gì cả, mà cô cũng không muốn nói nhiều.
Giao dịch với anh ta là cô tự nguyện, cô không trách ai cả.
Cùng một tư thế nằm quá lâu cô sợ mẹ sinh nghi, cố ý động một chút, vốn đang từ tư thế nằm nghiêng dần chuyển sang nằm ngửa.
Đột nhiên, ngón tay của mẹ nhẹ nhàng chạm vào bên má vẫn còn sưng đỏ của cô, trượt xuống chiếc cằm thon gầy, cảm giác thô ráp và mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến cô chấn động không thôi, sau đó cô cảm thấy có một thứ gì đó lành lạnh đụng vào môi mình.
Trái tim như run lên, đôi mắt vụt mở ra, vừa khéo đụng vào một đôi mắt thâm thúy khó lường.
Cô quá mức kinh ngạc nhưng chỉ có thể mở to mắt, ngây ngốc nhìn người vừa mới dán môi mình vào môi cô.
Không phải mẹ, người nãy giờ vẫn ở bên cạnh cô là Quan Dĩ Thần...