'Ờ, vậy được, em hẹn thời gian rồi bảo anh ấy qua, vậy em đi trước đây.' Đại boss chịu nói chuyện với Nhã Húc, vậy tức là thành công một nửa rồi, nói nhiều hơn nữa cũng chẳng được gì, anh hai bận như vậy, chắc cũng không có thời gian nghe cô nói tiếp.
'Tĩnh Di!' Trước khi Sầm Tĩnh Di rời đi, Sầm Chí Quyền gọi với theo.
'Anh...'
'Anh không có ý can thiệp vào chuyện riêng của em nhưng đứng trên góc độ của một người đàn ông, anh vẫn muốn nói với em mấy câu.'
'Anh hai, anh nói đi.' Khó được một lần anh hai nói nhiều với cô như vậy, đương nhiên phải rửa tai mà nghe rồi.
'Người nhà đều hy vọng em có thể tìm được một người đàn ông ưu tú xứng với em. Trong mắt anh, điều kiện tiên quyết để trở thành một người đàn ông ưu tú là có trách nhiệm. Bất kể gặp chuyện khó khăn gì cũng không nên để một cô gái ra mặt giải quyết dùm mình.'
Không thể phủ nhận, trên một vài phương diện nào đó, hắn vẫn là người theo chủ nghĩa đại nam nhân.
Nhiều năm trước lão gia tử ra tay chia rẽ hai người, nếu như không phải vì phía nam chủ động từ bỏ, vậy đoạn tình cảm này không chừng còn có thể tiếp tục duy trì.
Một người đàn ông, gia thế bối cảnh không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là người đó có lòng tin và dũng khí cùng ý chí xông pha để giành lấy những thứ mình muốn hay không, đủ sức để người phụ nữ đi theo mình không hối hận mà theo cả đời hay không.
'Anh...' Sầm Tĩnh Di hiểu ý anh mình, nghiêm túc biện giải cho Ôn Nhã Húc, 'Lần này em đến tìm anh, anh ấy không biết. anh còn nhớ anh đã từng nói với em một câu không? Rằng một người có ý chí kiên cường, sao có thể không thành công? Anh ấy cũng là một người như vậy, bây giờ tuy rằng chưa có nhiều người xem trọng hạng mục nghiên cứu của anh ấy, khởi đầu có chút gian nan nhưng em tin anh ấy nhất định sẽ có ngày tỏa sáng.'
'Tuần này anh phải đi Thượng Hải một chuyến, đợi anh về rồi nói tiếp.' Nếu như cô đã cực lực đề cử như vậy, dành chút thời gian gặp cậu ta cũng không sao.
'Dạ được, vậy em đợi anh về.'
'Giờ cậu ta với em là quan hệ gì?' Sầm Chí Quyền lại hỏi.
'Bạn.' Sầm Tĩnh Di không ngờ là boss hỏi đúng trọng tâm như vậy.
'Bạn kiểu gì?'
'Thì bạn bè thông thường.'
Bạn bè thông thường mà có thể vì cậu ta làm đến mức này sao? Nhưng nếu như cô không muốn nói thì thôi.
'Lão gia tử có biết không?'
'Anh hai, chắc anh sẽ không đi cáo mật với ông lão ấy chứ?' Sầm Tĩnh Di trợn to đôi mắt đẹp.
'Anh không nhàm chán như vậy, ra ngoài đi, anh bận lắm.'
Không nhàm chán như vậy thì tốt! Sầm Tĩnh Di cũng không tin đại boss lại làm chuyện như vậy.
****
Hứa Yên đời này chưa từng chật vật giống hôm nay vậy, chắc rằng từ này về sau chắc cũng không còn mặt mũi gì đi vào Sầm thị nữa rồi.
Về tới nhà, vốn định đi tìm ông nội tố khổ, lại nhớ đến vẻ tức giận của ông nội hôm đó lại không dám, sau khi về phòng thì khóa trái cửa lại, những gì có thể đập được đều không thương tiếc đập nát hết mà vẫn cảm thấy chưa hết giận!
Quan Mẫn Mẫn kia thực sự quá đáng quá, không chỉ ném cả hộp chè đậu đỏ lên mặt cô còn kêu người dẫn nhân viên bảo an đến đuổi cô đi nữa, cơn tức này làm sao có thể nuốt trôi được chứ?
Hai người hầu lo lắng đứng trước cửa phòng canh chừng, chỉ sợ đại tiểu thư lỡ như có xảy ra chuyện gì còn kịp thời xông vào cứu người.
Lúc bà Hứa về nhà, nghe nói con gái mình đang ở trong phòng nổi giận thì ra lệnh người làm lấy chìa khóa dự phòng ra, khi nhìn thấy tàn tích đầy đất lại nhìn thấy con gái đang ngồ trên sàn xé quần áo thì ra lệnh cho hai người hầu theo sau ra ngoài đồng thời đi đến bên cạnh con, thấp giọng răn dạy: 'Con làm cái gì vậy hả? Đang yên đang lành khiến cho căn phòng thành thế này? Có chuyện gì không giải quyết được mà phải kích động như vậy?'
Mắng thì mắng vậy nhưng cuối cùng bà vẫn đau lòng đứa con gái duy nhất này, vì vậy ngồi xuống bên cạnh con, 'Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói cho mẹ biết.'
Một bụng cơn tức không có chỗ phát tiết, nghe vậy Hứa Yên đem chuyện xảy ra hôm nay thêm mắm dặm muối kể lại một lần, đương nhiên, chuyện cô chủ động cởi hết bổ nhào vào lòng người ta cô cũng chủ động bỏ qua.
Nói ra không bị mẹ cô mắng chết mới là lạ!
Quả nhiên, một lòng quan tâm con gái nghe nói con mình đi họp mà phải chịu loại ủy khuất như vậy, lửa giận trong lòng cũng từ từ dâng lên.
'Quan Mẫn Mẫn làm vậy có phải quá đáng quá rồi không? Tưởng là bám được vào nhà họ Sầm thì có thể bắt nạt nhà họ Hứa chúng ta sao? Yên tâm, món nợ này mẹ sẽ giúp con đòi lại, bắt cô ta đích thân đến xin lỗi con.'
'Mẹ, giờ chỗ dựa của cô ta là Sầm Chí Quyền.' Vừa nhắc đến người đàn ông này, Hứa Yên liền thấy vừa tức vừa hận, tình cảnh khó xử hôm nay cũng coi như là bắt nguồn từ hắn. Không có sự dung túng của hắn, Quan Mẫn Mẫn làm sao dám làm như vậy?
Vì hắn, cô đã hạ thấp bản thân đến mức đó rồi, đường đường là đại tiểu thư của Hứa gia, có bao giờ cô phải chịu loại khuất nhục như vậy chứ?
Cho dù không thể làm gì được cô ta, để mẹ giúp cô trút giận một chút cũng tốt.
'Sầm Chí Quyền thì sao? Nói thế nào mẹ cũng là trưởng bối của nó, bắt người của nó xin lỗi một câu còn không được sao?' Bà Hứa mới vừa nói đến đây thì cửa phòng chợt bị đẩy mạnh ra, Hứa Nhược Phàm vẻ mặt tức giận xông vào....
'Hứa Yên, em đứng lên cho anh.'
'Mẹ, anh hai...' Hứa Yên vừa nhìn thấy bộ dạng của anh mình liền biết chắc là anh hai đã biết chuyện xảy ra hôm nay ở Sầm thị, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
Sầm Chí Quyền và anh hai quan hệ tốt như vậy mà anh hai trước giờ không tán thành cô với Sầm Chí Quyền, những năm nay hai anh em đã vì chuyện này mà tranh chấp vô số lần.
Lần này anh ấy tức giận như vậy, rất có khả năng sẽ tặng cho cô mấy tát tai.
Đừng tưởng nhìn bề ngoài anh hai là người rất dễ nói chuyện, thực ra tính tình nóng nảy cực kỳ, chọc giận anh ấy, là nữ anh ấy cũng ra tay, cô đã từng tận mắt chứng kiến một cô gái không biết đủ nào đó dám uy hiếp anh ấy, kết quả là bị ngay một cái tát ở trước mặt mọi người.
Nhìn sắc mặt của anh hai khó coi như vậy, thật không dám đảm bảo anh ấy sẽ làm gì cô.
'Nhược Phàm, con làm gì vậy? Dọa em con sợ kìa!' Ngược lại với đứa con trai sớm đã chín chắn tự lập, con gái đương nhiên là thân thiết với mẹ hơn, bà Hứa ít nhiều gì cũng nghiêng về phía con gái.
'Sợ thì đừng có đi làm chuyện mất mặt như vậy. Em đứng lên cho anh! Có gan làm mà không có gan nhận sao?' Lúc nhận được điện thoại của Sầm Chí Quyền sơ lược nói về chuyện xảy ra, hắn thực sự giận đến phát điên!
Thật không ngờ đứa em gái này lại thực sự không có đầu óc đến nỗi làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu như không phải vì nể mặt ông nội, con bé tưởng rằng mình có thể an nhiên vô sự trốn ở trong nhà sao?
Vậy mà nó còn dám nổi giận? Còn dám không biết xấu hổ trốn ở sau lưng mẹ tìm kiếm chở che sao?
Thật sự là bị chìu hư rồi, không biết hối cải là gì! Rồi sẽ có một ngày nó tự hại chết mình thôi!
'Anh, em là em gái của anh, anh làm gì cứ bênh người ngoài không vậy?' Hứa Yên ỷ có mẹ bên cạnh, lớn tiếng phản bác anh mình.
'Vì em là em gái anh nên anh mới quan tâm em thôi.'
Giờ cho dù hắn có đánh có mắng thì cũng là vì Tiểu Yên là em gái hắn, nếu như là người khác, chết sống thế nào thì liên quan gì đến đại thiếu gia hắn chứ?
'Cái mà anh gọi là quan tâm chính là nổi giận đùng đùng quay về hỏi tội em đó sao? Mẹ, mẹ xem anh hai kìa!' Hứa Yên níu lấy tay mẹ, bĩu môi.
'Nhược Phàm, chuyện hôm nay ở Sầm thị Tiểu Yên đã nói hết với mẹ rồi, cho dù có thể nào thì cũng là Quan tiểu thư đó không đúng, trong công việc có tranh chấp cũng là chuyện khó tránh khỏi nhưng đâu cần dùng thủ đoạn cực đoan như vậy ức hiếp người khác chứ?'
Hứa Nhược Phàm nghe mẹ mình nói như vậy thì biết ngay em gái mình đảo ngược thị phi trắng đen rồi,t hật không biết cái danh hiệu đệ nhất thiên kim của cô là ở đâu ra nữa? Suốt ngày chỉ biết giở những thủ đoạn cấp thấp kia ra, làm những chuyện khiến người ta khinh thị thôi.
Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn cô em gái mặt không hối cải của mình, 'Em có thể đảo ngược trắng đen nhưng chuyện gì đã làm, trong lòng em hiểu rõ nhất. Đây là lần cuối cùng anh cảnh cáo em, thứ không thuộc về mình thì đừng có cưỡng cầu, cũng đừng xem người khác như là đồ ngốc cả. Sau này dự án khai thác đảo mới do anh giám sát, em không cần đến công ty nữa.'
Hứa Nhược Phàm nói xong thì xoay người rời đi.
'Anh...' Hứa Yên dậm chân gọi lại nhưng hắn mặc kệ cô.
'Nhược Phàm, con đứng lại đó.' Nghe tiếng mẹ, Hứa Nhược Phàm đứng lại, dù sao cũng phải nể mặt mẹ một chút, xem bà còn có lời gì muốn nói.
'Tiểu Yên khó khăn lắm mới chịu đến công ty làm chút chuyện đàng hoàng, con lại bắt nó ở nhà, nó làm chuyện mất mặt cỡ nào? Gây họa lớn cỡ nào?'
Hứa Nhược Phàm quay lại nhìn mẹ mình, 'Chuyện lớn cỡ nào thì mẹ tự hỏi Tiểu Yên đi, với lại, nếu em muốn đến công ty, được thôi, đi theo ba học hỏi đi.'
Hứa Nhược Phàm ném lại một câu xong thì dứt khoát đi ra ngoài.
'Ý anh con là sao?' Bà Hứa khó hiểu nhìn con gái.
'Mẹ, mẹ phiền quá đi! Mẹ ra ngoài trước, con muốn yên tĩnh một mình.' Hứa Yên bị anh mình làm cho tâm tình càng thêm bết bát, đẩy mẹ mình ra ngoài rồi sập cửa lại.