'Sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho em?' Cô khéo léo dời đi đề tài.
'Công việc của anh không chừng còn không bận bằng em, con gái đừng nên liều như vậy chứ, phải chú ý sức khỏe.' Sầm Chí Vũ ân cần nói.
'Anh Chí Vũ thật biết nói đùa, công việc của em làm sao có thể so với anh?'
'Chúng ta đừng so bì công việc của nhau nữa, tối nay em rảnh không, cùng ăn cơm?' Sầm Chí Vũ lên tiếng mời.
'Được.' Họ chắc cũng đã ba bốn tháng không gặp mặt, cô bởi vì công sự qua Sầm thị rất nhiều lần nhưng không lần nào gặp, dù sao tan tầm về nhà cũng chỉ có một mình, Quan Viện Viện lập tức đồng ý.
Hẹn xong thời gian và địa điểm thì cúp máy.
Quan Viện Viện khó được một ngày đúng giờ tan tầm, còn cố tình đổi bộ đồ công sở ra, thay một chiếc váy ngắn nhã nhặn, mái tóc bình thường được búi lên một cách quy củ giờ được tháo xuống, xõa ra sau lưng, trang điểm lại nhẹ nhàng rồi rời đi.
Các cô thư ký của phòng thư ký nhìn bóng dáng yểu điệu của sếp mình mà không khỏi thầm nghĩ, không biết vị cao nhân chịu đựng được giá rét để hái đóa tuyết liên kia là ai đây?
Quan Viện Viện lòng đầy chờ mong đi đến nơi hẹn nhưng khi cô nhìn thấy chỗ trống bên cạnh Sầm Chí Vũ có một cô gái xinh đẹp chiếm giữ thì thế giới của cô lần nữa chìm trong bóng tối vô biên.
Nhất là khi hắn mỉm cười nhìn cô giới thiệu, 'Đây là bạn gái anh, Nguyễn Mộng Mộng.' thì cô gần như đứng không vững nữa.
Nhưng dù sao cô sớm đã không phải cô gái năm đó gặp chuyện chỉ biết khóc lóc nữa rồi, cô ở trên thương trường tôi luyện hai năm, sự trưởng thành tâm lý sớm đã vượt lên tuổi tác.
Cô mỉm cười bắt tay chào cô gái ấy.
Thực ra chỉ có cô mới biết, bữa cơm này đối với cô mà nói, ăn chẳng biết mùi vị gì.
Cô biết, Sầm Chí Vũ là nghiêm túc, không giống như kiểu kết giao lúc còn ở đại học bởi vì cô từ trong ánh mắt điềm tĩnh ấy nhìn thấy sự ôn nhu và chuyên chú chỉ dành riêng cho cô gái có tên là Nguyễn Mộng Mộng đó. Đó là thứ mà nhiều năm như vậy cô luôn nỗ lực muốn có được từ anh ấy nhưng giờ anh ấy lại cho nó cho một cô gái khác.
Nhưng, cô có thể trách anh ấy không?
Không thể! Cũng không dám! Cô có quyền lợi gì mà trách móc?
Bữa cơm này, cô ăn không đến cuối cùng thì đã hối hả rời đi, bởi vì ý tình nồng đậm mà họ lơ đễnh lộ ra cho nhau kia khiến lòng cô đau như kim châm, mà cảm giác đau đớn đó, cô không cách nào nói nên lời, chỉ đành lựa chọn trốn chạy.
Âm nhạc đì đùng, đám đông chen chúc nhau, bầu không khí nóng đến cực điểm, đây là hoàn cảnh tiêu chuẩn của một quán bar, gần như tất cả quán bar trên thế giới này đều giống nhau.
Đây là lần thứ ba Quan Viện Viện đến những nơi như thế này, không biết đã uống bao nhiêu, cô nửa tỉnh nửa say gục trên quầy bar bằng kiếng, sóng mắt yêu kiều lưu chuyển trong đôi mắt xinh đẹp đã mông lung vì hơi men.
Yêu một người, có thể kiên trì bao lâu chứ?
Quan Viện Viện không biết tình yêu của người khác là như thế nào nhưng tình yêu của cô dành cho người đàn ông đó đã chôn kín trong đáy lòng suốt mười mấy năm rồi.
Chuyện kể lại cũng không có gì mới mẻ, thậm chí có thể nói giống như tình tiết trong phim truyền hình.
Sau khi người cha có tiền lại phong lưu của mình có niềm vui mới, muốn li hôn với mẹ để cưới tình mới và đưa tình mới cùng con gái riêng của họ về nhà còn mẹ của cô lại không có dị nghị gì mà đồng ý luôn, để lại cô và anh hai ở cùng với ba.
Cô hận ba, cũng hận mẹ mình bởi vì họ đều vô tình như nhau.
Buổi tối mà ba cô cưới người vợ thứ hai, cô chạy đến vườn hoa núp sau một bụi hoa lớn, không muốn vào nhà gặp bất cứ ai, nhất là người mẹ mới và cô em gái còn chưa xinh đẹp bằng một nửa mẹ mình kia.
Buổi tối hôm đó có rất nhiều khách mời, không có ai phát hiện ra cô tiểu thư của nhà này mất tích, cũng không có ai đi tìm cô.
Cô trốn trong bụi cây khóc, khóc mãi, khóc tới khi giọng đã khàn khàn.
Một cơn mưa không hề báo trước ngang qua khiến cả người cô ướt sũng, khiến toàn thân cô lạnh run phải chui vào bụi hoa trốn, một cây dù lớn đã che trên đỉnh đầu cô, chắn hết những hạt mưa giá lạnh đó ở bên ngoài...
Buổi tối hôm đó, trong màn mưa mờ mịt, ánh đèn mông lung chiếu trên mặt của người giúp cô che mưa, trẻ tuổi, tuấn mỹ, nho nhã, giống như thiên thần vậy, đứng bên cạnh cô.
'Viện Viện, sao lại một mình dầm mưa vậy? Sẽ bị cảm đấy, để anh Chí Vũ dẫn em vào.'
Hôm đó, cô đã một ngày không ăn gì, thể lực đã hao phí hết, căn bản chỉ mới được được hai bước là đã ngất đi.
Mà anh ta, một tay che dù, một tay ôm thân thể nho nhỏ của cô đạp mưa đi về phía căn nhà chính vẫn còn đang rất náo nhiệt kia.
Hôm đó, cô trốn trong lồng ngực ấm áp của người thanh niên trẻ, lệ rơi như mưa, thấm ướt cả một khoảng áo sơ mi trước ngực anh ta.
Trong mười mấy năm sau đó, trong lòng cô chỉ cất dấu một hình bóng.
Cô vốn định đợi mình tròn hai mươi tuổi thì sẽ bày tỏ với anh ấy nhưng cô trễ một bước, anh ấy đã có bạn gái.
Lúc biết được tin đó, thế giới của cô trong chớp mắt sụp đổ...
... tan tành thành từng mảnh vụn!
Năm đó tuổi còn trẻ, cô đối với chuyện được mất trong tình cảm vẫn mang một tâm thái luyến tiếc.
Mười mấy năm tình cảm trong chớp mắt hóa thành hư không, cô không tìm được bất kỳ phương thức phát tiết nào.
Cuối cùng, cô một mình đi lang thang trên đường thật lâu, lâu đến nỗi hai chân đã tê dại mà vẫn không muốn về nhà, vì vậy liều lĩnh đi vào quán bar.
Cái gọi là oan gia ngõ hẹp chẳng qua cũng là thế, lần đầu tiên cô đi quán bar thì gặp nay vị Tề thiếu gia phong lưu đang tổ chức tiệc chia tay độc thân.
Đám người của hắn cô đều quen biết cả, vì vậy cuối cùng vừa bị dỗ vừa bị lôi kéo cùng nhau đi uống rượu ca hát, chơi đến hơn nửa đêm các vị thiếu gia tiểu thư vẫn còn chưa tận hứng, đề nghị đi đua xe.
Lúc đó uống đã ngà ngà say cô không có dị nghị gì, ngồi lên xe của Sầm Chí Tề.
Đêm đó, chiếc xe thể thao xé gió chạy trên những con đường lớn quanh bờ Đông Hải Ngạn, cô cũng điên cuồng theo.
Nhưng cô có điên đến mấy vẫn chơi không lại với những cô chiêu cậu ấm đã quen ăn chơi ấy!
Sầm Chí Tề thua! Không phải loại thua tiền đơn giản như vậy!
Quy tắc của trò chơi chính là, ai thua, cô bạn gái ngồi cùng xe phải ở trước mặt mọi người cởi quần nhỏ, treo nó trên đầu xe!
Trò chơi điên cuồng đó đối với cô mà nói, thực sự là đủ khiếp sợ!
Nhưng bên ngoài xe của họ bị vây kín bởi những người kia, bộ dạng như nếu cô không chịu chấp hành hình phạt thì nhất định không chịu thôi vậy.
Quan Viện Viện nhớ mình yếu đuối rúc mình trong ghế phụ lái, hai chân vô thức khép chặt.
Vẻ đáng thương đến muốn khóc đó của cô, Sầm Chí Tề đến giờ vẫn còn nhớ...
Cho nên đêm đó, hắn từ ghế lái đứng lên, vẻ bỡn cợt nhìn đám người kia nói, 'Này, người của tôi sao lại có thể tùy tiện cởi cho các người xem! Nếu thực sự phải cởi, tôi cởi là được chứ gì?'
'Tề thiếu gia, phụ nữ của anh thật nhiều quá đó!'
'Anh cởi đi, chúng tôi đợi!'
'Cởi đi, cởi đi...'
Một tràng lại một tràng tiếng cười nói đan xen nhau, cuối cùng vị Tề thiếu gia da mặt dày đến đạn bắn không thủng đó thực sự ở trước mặt mọi người cởi chiếc quần da ra, chỉ mặc một chiếc quần trong ngắn đứng ở đó, trước ánh mắt của mọi người...
Cuối cùng, trò vui kết thúc trong tiếng huýt sáo của những thanh niên và tiếng kêu thét của các cô gái! Mà đến cuối cùng, quần lót của cô cũng bị người ta cởi ra...
Sự trong sạch mà cô gìn giữ bao nhiêu năm, cuối cùng lại cho một người đàn ông khác!
Buổi tối hôn đó, thực ra cô không say đến mức không biết gì, chỉ có điều, quá nhiều tâm sự tích lũy trong lòng không có chỗ phát tiết, chỉ đành dùng cách đó để phát tiết!
Nhưng lúc cô nằm trên chiếc giường lớn trong khách sạn kia, cô không phải không biết, vị Tề thiếu gia này ngày mai là phải đính hôn với một cô tiểu thư của nhà họ Quan khác – em gái cô.
Nhưng lòng riêng quấy rối, cuối cùng cô vẫn quyết định cùng hắn.
Quan Mẫn Mẫn cướp ba của cô, dựa vào cái gì mà đường tình cảm có thể thuận lợi như vậy?
Thứ mà cô không có được, người khác cũng đừng mong có một cách dễ dàng! Nhất là Quan Mẫn Mẫn – đứa con của hồ li tinh kia.
Nếu như Sầm Chí Tề thực sự dễ dàng bị cô quyến rũ như vậy, vậy loại đàn ông đó tốt nhất là không cần, cô cũng vì tốt cho cô ta thôi!
Ha ha, ai nói không phải chứ?
Thế là, có một đêm triền miên đó.
Sau đêm đó, cô ra nước ngoài học.
Không phải không hối hận bởi vì sau đó anh Chí Vũ và bạn gái cũng không kết giao được bao lâu thì chia tay rồi , nhưng bởi vì một đêm phóng túng và hoang đường đó, cô đã không còn dũng khí bày tỏ với anh ấy dù rằng sâu thẳm trong lòng cô vẫn là người đó.
Những năm nay, cô trưởng thành hơn, tâm trí cũng chín chắn hơn, chỉ có điều, cô vẫn luôn nghĩ về một đêm kia, nghĩ đến sự không hoàn mỹ của mình mà không dám biểu lộ bất kỳ một tia tình ý nam nữ nào với anh ấy.
Cô tưởng rằng, họ có thể là bạn tốt của nhau, hoặc đợi đến một ngày nào đó khi cô nghĩ thông suốt rồi mà anh ấy vẫn còn lẻ bóng, vậy cô sẽ lấy dũng khí bày tỏ lần nữa, thẳng thắn với anh ấy hết những chuyện đã từng xảy ra.