Cậu đã đứng ngoài cửa được mấy phút mà hai người lớn vẫn chưa phát hiện ra, hơn nữa bộ dạng hình như còn định tiếp tục nên chỉ đành lên tiếng quấy rầy.
Ai bảo hai người không hề xem trọng sự tồn tại của cậu chút nào chứ! Một người sống sờ sờ đứng ngoài cửa hơn hai phút mà hai người ở trong còn mải chơi đến quên trời đất như vậy.
Đời này Quan Mẫn Mẫn chưa từng cảm thấy mất mặt như bây giờ, cho dù năm đó bị người của hai gia đình bắt gian tại giường cũng vậy.
Cô...cô bị con trai mình bắt gian nha! Tiêu đời! Hình tượng gì cũng không còn.
Mà vừa nãy cô vào sao lại không đóng cửa lại chứ? Huhuhu, đúng là không còn mặt mũi gặp ai, cho nên cứ vùi mặt trong ngực hắn làm đà điểu không dám động đậy chút nào.
Ngược lại đại boss quả nhiên là người từng trải nhiều sóng to gió lớn, lúc này ôm cô ngồi trên ghế, nhìn con trai mà trên mặt không hề có biểu hiện gì khác thường.
'Nói đi, có chuyện gì.' Ngay cả giọng nói cũng đã hồi phục như thường.
'Chuyện con muốn đi Luân Đôn học, hai người đã bàn với nhau chưa?' Cậu nhóc xoay laptop của boss về phía mình, vừa chơi vừa hỏi.
'Ba với mẹ có bàn rồi, cảm thấy tuổi con còn nhỏ, nên ở bên ba mẹ thì tốt hơn.' Đại boss điềm nhiên nói, thực ra hắn chưa từng nói với Quan Mẫn Mẫn chuyện này. Tuy biết rằng con trai là một cậu bé có chủ kiến lại thông minh, cũng muốn chìu theo ý con nhưng đồng thời cũng biết, thằng bé cũng là một tay gây họa, thả con một mình đến Luân Đôn học, xa xôi cách trở, nếu thằng bé gây ra chuyện gì lớn thì phiền phức, cũng sợ con kéo Phạm Dật Triển nhà người ta xuống nước theo, đến lúc đó Phạm Trọng Nam không trách hắn mới là lạ.
Hắn đã bỏ lỡ sáu năm đầu đời của con cho nên thời gian tiếp theo, hắn không muốn lại bỏ lỡ nữa.
Đợi khi nào con 12 tuổi rồi, muốn đi du học, hắn không có ý kiến.
'Cho nên, không đồng ý. Mẹ, có phải không?' Quan Cảnh Duệ không có tâm trạng chơi nữa, đẩy chiếc laptop trước mặt ra, vẻ không vui.
Đại boss nói dễ nghe quá, nói sẽ tôn trọng ý của cậu, còn nói sẽ bàn với Quan tiểu thư nhưng kết quả bàn bạc của hai người vẫn là không đồng ý! Cậu cũng đã dò hỏi ông cố rồi, không ngờ đối với chuyện này ông hoàn toàn không cho bất kỳ cơ hội thương lượng nào, thẳng thừng phủ quyết, 'Tuyệt đối không được.'
Sau đó còn an ủi cậu, nói không đành lòng thấy cậu tuổi còn nhỏ xíu mà đã ra ngoài chịu khổ bla bla bla...
Thật buồn cười, ai mà dám cho Quan Cảnh Duệ cậu chịu khổ chứ? Cậu không để người khác chịu khổ đã là tốt lắm rồi!
Nhưng tuy rằng ông cố rất cưng chìu cậu nhưng từ thái độ của ông cậu biết ông tuyệt đối không để cậu đi Luân Đôn học, cho dù đại boss và Quan tiểu thư đồng ý thì ông cũng sẽ ngăn lại.
Bây giờ đại boss cũng nói giống hệt vậy, xem ra ý nguyện muốn đi du học của cậu sẽ vẫn chỉ là ý nguyện mà thôi.
Cho dù xấu hổ hơn nữa, Quan tiểu thư đã bị điểm danh vẫn phải ló mặt ra, cô vốn qua thư phòng tìm hắn là vì chuyện này. Thực ra suy nghĩ của cô với Sầm Chí Quyền giống nhau, nếu như cô đồng ý cho thằng bé đến Luân Đôn học thì cần gì phải đưa nó từ Melbourne theo mình về đây chứ.
Con trai cho dù có thông minh đến mấy thì cũng chỉ là một đứa bé sáu tuổi, thân là một người mẹ, cô sẽ không để con đi xa mình như vậy, cho dù có người lớn ở bên cạnh chăm sóc cũng vậy.
Trừ phi cô cũng qua đó, nhưng giờ đó là chuyện không thể nào.
Cho nên Sầm Chí Quyền cự tuyệt, cô cũng thuận theo gật đầu nhưng nhìn vẻ rầu rĩ của con, vẫn không khỏi có chút mềm lòng.
'Hay là trước khi khai giảng con đến Luân Đôn một chuyến chơi với mấy đứa nhóc kia?' Cô tỉ mỉ quan sát sắc mặt con sau đó lên tiếng đề nghị.
Đối với đề nghị này, Sầm Chí Quyền rất tán thành, 'Còn nửa tháng nữa mới khai giảng, muốn đi thì đi đi.'
Thấy hai người lớn đã đồng tâm hiệp lực tìm cách ứng phó mình, Quan Cảnh Duệ nhảy xuống ghế, 'Không được nuốt lời nha. Ngay mai con qua Luân Đôn tìm Giang Bối Bối.'
Có nói thêm nữa cũng chẳng được gì, vì thế cậu nhóc rất biết điều rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại nhưng trước khi đóng cửa lại thò đầu vào...
'Lần sau hai người có chơi gì nhớ đóng cửa trước, đừng quên ở nhà còn có trẻ vị thành niên.'
'Tại anh hết đó!' Con trai đi rồi, một quả đấm lập tức đập đến ngực người đàn ông, Quan tiểu thư vừa xấu hổ vừa áo não.
'Ai bảo em kêu anh đoán?' Người đàn ông vẻ mặt trêu chọc nói.
'Em bảo anh đoán, cũng không bảo anh cắn người...'
'Ừm, vừa nãy là cắn sao? Có muốn thử lại không?'
'Không cần đâu!' Cô vòng hai tay qua cổ hắn, giọng nũng nịu, 'Về phòng đi!'
'Được, chúng ta về phòng tiếp tục.'
Mùi hương gì hắn còn chưa đoán ra, về phòng từ từ đoán tiếp...
****
Vì tháng sau phải đính hôn nên gần đây Quan Mẫn Mẫn nhận được không ít quà tặng đến trước, gian phòng chứa đồ trong căn biệt thự nhỏ đã sắp chất đầy hết rồi. Lúc Quan tiểu thư thử tính toán một chút giá trị xa xỉ đến không tưởng của từng món, chỉ nghĩ đến nếu như đem bán hết chúng đi không chừng cũng đủ cho cô sống phủ phê mấy năm mà không cần làm gì cả rồi.
'Em sợ anh nuôi em không nổi?' Lúc nghe cô nói suy nghĩ này, Sầm tiên sinh không khỏi lườm cô một cái, cô nàng này đầu óc quả nhiên không giống người thường.
Quan tiểu trư vội vàng nịnh nọt, 'Anh lợi hại như vậy, làm sao nuôi không nổi chứ?'
'Lợi hại thế nào?' Đối với đáp án này, Sầm tiên sinh không phải rất hài lòng.
'Biết xuống bếp, biết kiếm tiền, trên giường còn rất giỏi.'
'Hai điều trước anh không phủ nhận nhưng cá nhân anh cho rằng, điều cuối cùng phải được đặt lên hàng đầu.'
'Sao trước đây em không nhận ra anh tự kỷ như vậy chứ.'
'Chẳng lẽ em cho rằng anh ở trên giường không lợi hại bằng lúc xuống bếp?'
Quan tiểu thư thông minh không nói tiếp nữa nhưng mặc kệ cô có nói tiếp hay không cũng đã bị người đàn ông hứng thú muốn chứng minh mình nào đó lôi ra chứng thực một phen, mệt đến cô thở không ra hơi.
Gần đây sự nhiệt tình của hắn khiến cô càng lúc càng chống đỡ không nổi, tuy không thể phủ nhận cô rất thích hạng mục vận động này nhưng nếu cứ tiếp tục không tiết chế thế này, cô thật sự ăn không tiêu!
Nhất là khi tiểu Quan tiên sinh xách ba lô lên máy bay, tần suất giở trò lưu manh của người này tăng lên không hạn độ! Giống như tinh lực mấy chục năm nay tích lũy lại muốn phát tiết hết trên người cô vậy.
Haizz, phụ nữ có tính phúc quá cũng mệt nha!
****
Ánh mặt trời ấm áp chiếu qua lớp kính thủy tinh khiến cả văn phòng đều sáng rực.
Quan tiểu thư ăn trưa xong vốn định vào phòng nghỉ ngủ trưa một chút, ai ngờ lại chọc cho vị đại boss nào đó nổi hứng, ôm cô cuồng nhiệt hôn một hồi khiến cô suýt nữa là ngất đi vì thiếu dưỡng khí.
Quan Mẫn Mẫn lười nhác nằm trên sofa để mặc người đàn ông chơi đùa những sợi tóc của mình giữa ngón tay thon dài của hắn, mê mê muốn ngủ.
'Mệt lắm sao?' Hắn thấp giọng cười, thể lực kém quá.'
Thể lực đúng là rất kém, thật sự phải rèn luyện thêm nhưng mỗi sáng muốn kéo cô từ trên giường dậy đúng là một chuyện rất khó, cô cứ ăn vạ không chịu mở mắt, cho dù hắn giúp cô thay đồ, ôm cô ra cửa, cô cứ thế ngủ trên tay hắn, nhìn vẻ mệt mỏi của cô, đôi khi hắn cũng không quá nhẫn tâm kéo cô dậy.
Rõ ràng là ai đó không biết kìm chế còn dám cười nhạo cô thể lực kém! Quan tiểu thư lườm hắn, 'Là anh quá đáng mà.'
'Quá đáng thế nào?'
'Mỗi ngày đều ép khô em.'
'Em là vợ anh, không ép em thì ép ai?'
'Boss, cổ nhân có nói cho dù tinh lực dồi dào cũng không thể ngày làm nha. Sau ba mươi tuổi lại càng phải biết tiết chế.'
Cho dù tinh lực dồi dào cũng không thể tùy tiện tiêu hao như vậy, nếu như sau này không lên nổi, hạnh phúc nửa đời sau của cô phải dựa vào đâu đây? Đại boss lại lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy, bây giờ thể lực thấu chi thì không tốt tí nào.
'Em đang nhắc nhở anh phải tiết chế, miễn cho đến lúc lớn tuổi có lòng mà không có sức đúng không?'
Người đàn ông nhướng mày, véo nhẹ chóp mũi cô, giờ còn dám cãi lý với hắn nữa chứ? Hắn còn chưa biết tiếng trung của cô tốt như vậy, sau này từ từ bồi dưỡng, nói không chừng sẽ có thành tựu riêng.
Thoải mái nằm trên đùi hắn, cô gái ngoan ngoãn gật đầu...
Tự biết mình là tốt nhất, bằng không nào cũng như ngày nào, cô cũng mệt nha.
Nhưng đến cuối cùng, đại boss vẫn hạ thủ lưu tình một chút bởi vì tối nay cô còn phải tham gia buổi tiệc mừng người mới của phòng thư ký.
Tự mình đưa cô đến cửa nhà hàng, trước lúc xuống xe còn dặn dò không được uống rượu, cô cũng đã hứa không biết bao nhiêu lần, chỉ kém chỉ tay lên trời mà thề nữa thôi hắn mới chịu cho cô xuống xe.
Những người ở phòng thư ký chờ đã lâu, thấy cô, Sầm Giai Di bước đến kéo cô vào, thuận tiện liếc người đàn ông trong xe, 'Boss, nếu anh không yên tâm chi bằng vào đây cùng ăn với bọn em luôn. Hàu ở đây rất nổi tiếng nha.'
Giá trị dinh dưỡng của hàu nằm ở đâu không cần cô phải nói nhiều, tin rằng là đàn ông ai cũng biết rồi.
Đương nhiên, lời mời của cô chỉ là mời lơi thôi, nếu hắn thực sự muốn vào, chắc rằng cả bữa ăn không ai dám nhúc nhích một chút.
Cùng vị đại boss cao cao tại thượng dùng cơm, đám thư ký kia muốn không khẩn trương cũng khó.
Sầm Chí Quyền đương nhiên sẽ không tham gia bữa cơm của một đám phụ nữ, chỉ ném lại một câu, 'Lát nữa nếu anh ngửi được mùi rượu trên người cô ấy, anh sẽ hỏi tội mình em thôi.', sau đó lái xe đi mất.