Nửa đêm, Quan Mẫn Mẫn bởi vì khát nước mà tỉnh lại, uống xong ly nước ấm mà Sầm Chí Quyền giúp cô rót xong thì không ngủ lại được.
'Sao vậy?' Người đàn ông mắt nhắm nghiền nhưng vẫn chuẩn xác bắt được bàn tay đang không ngừng di động trên người mình.
'Ngủ không được.' Cô lật người nằm bò trên người hắn, gần như áp trọng lượng toàn thân lên hắn, đưa tay sờ chiếc cằm cương nghị của người đàn ông, cảm nhận cảm giác ngưa ngứa do râu mới mọc đâm vào tay.
Người đàn ông mở mắt ra, nhìn cô gái đang không ngừng nhúc nhích trên người mình, lúc lên tiếng lần nữa, giọng đã trầm hơn mấy phần, 'Muốn?'
'Không.' Quan Mẫn Mẫn huých hắn một cái.
Một hồi hoan ái lúc chiều đã gần lấy nửa cái mạng của cô rồi, còn muốn nữa thực sự là ăn không tiêu.
'Vậy đừng có nhúc nhích nữa.' Hắn đỡ cô nằm thẳng lại, để đầu gác lên hỏm vai mình, từng hơi thở đều là mùi hương nam tính dễ chịu của hắn khiến cô nhịn không được hít sâu mấy hơi...
'Rõ ràng là rất nam tính mà, tuyệt đối không thể để người khác bẻ cong!'
Quan Mẫn Mẫn ngủ không được, lại nhớ tới chuyện tối nay ăn cơm gặp được Sầm Dung Cần.
Haizz, không ngờ tình tiết trong truyện tranh một khi xảy ra trên người mình thì thật khó mà tiếp nhận nha. Nếu như không phải chuyện này xảy ra với cô, cô nhất định cảm thấy tình cảnh như vậy rất đẹp.
Đương nhiên, tình cảnh anh Dung Cần và đại boss đứng cùng nhau cũng thật duy mỹ nhưng giờ đại boss là người của cô, trong lòng cô càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái.
'Đừng suy nghĩ lung tung, ngủ đi.' Cô nàng ngày bình thường thần kinh luôn rất thô nhưng đối với một vài phương diện nào đó thì lại mẫn cảm cực kỳ, hay là thật sự vì xem mấy thứ truyện tranh kia nhiều quá cho nên nhìn ra được chuyện ngoại trừ họ ra, không còn người khác biết được.
Dù rằng chút chuyện nhỏ đó vĩnh viễn sẽ không có ngày lộ ra ánh sáng nhưng dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Đương nhiên, cá nhân hắn tuyệt đối, tuyệt đối là người bình thường.
'Em nào có suy nghĩ lung tung.' Quan tiểu thư cọ mặt lên lồng ngực hắn, nơi gần trái tim nhất, lắng nghe nhịp tim đập hữu lực của người đàn ông, 'Em sợ anh đi vào đường sai, biến thành nam nữ đều ăn hết thì làm sao bây giờ?'
Lời của cô vừa dứt thì chát một tiếng, chiếc mông nhỏ lại bị đánh, hơn nữa bị đánh không nhẹ!
'Anh đây là vì bị em nói trúng tâm sự nên thẹn quá hóa giận sao?' Quan tiểu thư ngóc đầu lên, bàn tay nhỏ dùng sức véo cánh tay rắn rỏi của hắn.
'Quan Mẫn Mẫn...' Người đàn ông nhìn cô, vẻ mặt, ánh mắt cả giọng nói đều nghiêm túc cực kỳ, nói rành mạch từng chữ một, 'Anh chỉ có hứng thú với phụ nữ thôi, những câu như vậy sau này không được nói nữa, nhất là ở trước mặt người ngoài, biết chưa?'
Đây không chỉ đơn giản là chuyện giữa nam với nam mà còn thân phận của họ nữa, đều là một loại cấm kỵ tuyệt không thể nhắc tới.
'Biết rồi mà.' Cô bĩu môi đáp. Cô cũng không phải loại người miệng rộng đi khắp nơi tám chuyện, nhất là những chuyện như vậy! Nhưng ở trên giường nhà mình nói chắc không ảnh hưởng gì chứ?
'Nhưng anh ta thích anh như vậy là sao chứ? Suốt ngày chỉ biết đe người!'
'Anh đe ai?'
'Đe em.'
'Giờ là ai đe ai?' Sầm Chí Quyền dời đi đề tài mà hắn rất không thích nhắc tới.
'Ai bảo anh trêu ong ghẹo bướm?'
'...' Hắn trêu ong ghẹo bướm bao giờ? Muốn cũng cần có thời gian chứ, mà thời gian đối với hắn vốn là thứ hàng xa xỉ.
'Anh nói thử xem...' Cô nũng nịu lên tiếng, âm cuối kéo ra thật dài, 'Anh Dung Cần sao lại thích anh được nhỉ?'
'Mẫn Mẫn, em không buồn ngủ?'
'Bây giờ thì không.'
'Tốt.'
Tốt?! Là ý gì?
'Nếu như không buồn ngủ, vậy chúng ta làm chút chuyện có thể khiến em buồn ngủ.'
Người đàn ông vừa nói vừa áp cô dưới thân.
Đêm còn rất dài, thay vì nói những chuyện vô vị kia, không bằng làm chuyện khác.
****
Hai ngày sau, Sầm Chí Quyền dẫn theo Quan Mẫn Mẫn và con trai cùng đến nhà họ Quan một chuyến.
Đương nhiên, không có khả năng đi tay không, ngoại trừ mỗi người trong nhà (bao gồm cả quản gia và người làm) đều có quà tương ứng, nhiều nhất thì vẫn là lễ vật đính hôn mà nhà họ Sầm chuẩn bị cho nhà họ Quan.
Sáu năm trước họ trực tiếp lướt qua nghi thức đính hôn mà đi thẳng đến kết hôn luôn, danh mục tặng quà dĩ nhiên là không giống nhau, cho dù là giống, đợi khi nào họ muốn kết hôn vẫn phải chuẩn bị một phần khác.
Khi người làm của nhà họ Sầm đưa những lễ vật từ trong xe vào hết, căn phòng khách vốn không kể nhỏ của nhà họ Quan lập tức như bị lấp đầy, các vị chú bác trong họ Quan nhìn mà trợn mắt há miệng. Nhà họ Sầm này ra tay cũng thật rộng rãi, chỉ là một nghi lễ đính hôn thôi mà đã như vậy rồi, so với sính lễ kết hôn sáu năm trước còn nhiều hơn, xem ra Sầm Chí Quyền đối với cô cháu nhỏ của mình cực kỳ hài lòng.
Quan Thiệu Hiên tuy rằng đối với chàng rể tương lai này vẫn còn chút bất mãn nhưng cũng coi như nể mặt, không có quá nhiều phản ứng trước mặt mọi người.
'Chí Quyền thật là có lòng!' Thấy ông xã mình cứ im lặng ngồi đó, Mẫn Thiên Vân chỉ đành tươi cười đứng lên đáp lễ, nếu còn không có ai nói chuyện, chỉ sợ khiến bầu không khí càng thêm khó thở.
'Đúng đó, đúng đó.' Hai người cô trong họ cũng đồng thanh phụ họa.
Hôm nay bởi vì không để không khí quá cứng nhắc, bà còn cố ý mới những chú bác cô dì tương đối thân thiết trong họ qua để hỗ động, xem ra cách làm này không sai.
Sầm Chí Quyền cười nói, 'Đây là chuyện phải làm mà. Cháu không biết mọi người thích gì, đều là Mẫn Mẫn chọn cả.'
Sáu năm trước kết hôn, chuyện gì cũng đều do cha mẹ hai bên quyết định, hắn còn không cần đích thân đến để thương lượng hôn sự, hôm nay đương nhiên phải bù đắp lại những phần thiếu sót năm đó.
'Để Sầm tiên sinh hao tốn rồi.' Quan Thiệu Hiên vừa xa cách vừa khách sáo nói. Bất kể thế nào, để Sầm Chí Quyền quá mất mặt đối với ai đều không có chỗ tốt.
'Mẹ, có muốn thêm chút trà không?' Quan Mẫn Mẫn nhìn bình trà đã rót lưng nửa, nhìn sang mẹ như cầu cứu.
Mẫn Thiên Vân mỉm cười, 'Trà mới đang pha rồi.'
Lời của bà vừa dứt thì trong bếp đã đi ra một bóng dáng quen thuộc, trên tay là một chiếc khay để một bình trà đang bốc khói nghi ngút.
Người này... thật sự là âm hồn bất tán nha!
Quan Mẫn Mẫn định lên tiếng hỏi mẹ mình thì Sầm Chí Quyền đã đưa tay đè lên tay cô, cố nén cuối cùng cô vẫn ngồi im.
Ngược lại Quan Cảnh Duệ ngay từ lúc vào cửa chào hỏi các vị trưởng bối trong nhà xong liền cùng con Xù vây quanh đống lễ vật cao như một hòn núi nhỏ kia, bộ dạng hoạt bát đáng yêu đến nỗi khiến người ta không nhịn được nhìn nhiều hơn mấy lần.
Lúc Diệp Dao mang trà vào phòng khách, suýt nữa thì đụng phải cậu nhóc.
'Duệ Duệ, chạy chậm một chút.' Lo lắng cho đứa cháu cưng, Mẫn Thiên Vân vội tiến đến kéo thằng bé lại, đang im lặng nghiêm trang ngồi đó, Quan Thiệu Hiên cũng không nhịn được quay đầu nhìn lại.
'Quan Cảnh Duệ, con đưa con Xù ra vườn hoa chơi đi.' Quan Mẫn Mẫn biết con trai mình ghét nhất là phải ngồi im nghe người lớn nói chuyện, không bằng tìm cớ cho nó ra ngoài tránh cho lát nữa lại không biết gây ra chuyện gì nữa!
'Vậy con ra ngoài nha.' Nói rồi cậu nhóc như một trận gió chạy vèo ra ngoài, theo sát sau lưng là con Xù.
'Tiểu Dao, không làm con sợ đấy chứ?' Mẫn Thiên Vân cười hỏi Diệp Dao.
'Không sao ạ.' Diệp Dao lắc lắc đầu, đặt bình trà xuống, thành thạo châm thêm trà cho mỗi người, cuối cùng khi đối diện với Quan Mẫn Mẫn, câu nói "Quan tiểu thư, mời dùng trà" kia khiến người khác nghe thấy, trực giác cảm nhận cô mới là chủ nhà còn Quan Mẫn Mẫn chỉ là khách.
Ly trà trong tay Sầm Chí Quyền nặng nề đặt xuống bàn, những người ngồi đây đều có thể coi như trưởng bối của nhà họ Quan, họ đối với Quan Mẫn Mẫn còn không có bất kỳ hành vi lời nói nào không thỏa đáng, ngược lại một người ngoài ngay cả người làm cũng không phải là thế mà dám gây khó dễ cho người của hắn?
Động tác của hắn lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, trong lòng ai nấy đều hiểu sự tức giận đó do đâu mà có, Quan Thiệu Hiên và Mẫn Thiên Vân đương nhiên không thể không biết mà trái tim Diệp Dao cũng vì thế mà nhảy thình thịch trong lồng ngực...
'Tiểu Dao, cháu ngoại của chúng tôi đang chơi trong vườn hoa, hay là cháu ra đó giúp dì trông chừng nó một chút?' Mẫn Thiên Vân lên tiếng giúp Diệp Dao giải vây.
'Dạ.' Trên mặt thoáng nở nụ cười, Diệp Dao cũng khôn ngoan thuận theo bậc thang này mà lui xuống.
Quan Mẫn Mẫn nhìn theo bóng cô rời đi, lại nhìn về phía mẹ mình, nghĩ hoài không rõ cô gái này rốt cuộc cho ba mẹ uống thuốc gì, tại sao lại xem trọng cô như vậy.
Cô quyết định đợi lát nữa phải hỏi mẹ cho rõ ràng mới được.
Phòng khách cuối cùng trở về sự yên tĩnh vốn có.
Các chú bác trong nhà họ Quan đều ở trên thương trường lăn lộn mấy chục năm, với Sầm Chí Quyền cũng chẳng xa lạ gì, đôi bên tùy ý trò chuyện, chỉ có mỗi Quan Thiệu Hiên cứ ngồi đó không xen vào một câu.