Nếu như lúc nãy an phận một chút ngồi ở trong nhà không ra đây thì sẽ không gặp tình cảnh khó xử như vậy rồi.
Cô đúng là có lòng riêng muốn lấy lòng thằng bé một chút nhưng lại sợ cách xưng hô quá khiến người ta khó xử kia cho nên không nói gì với Quan Cảnh Duệ, ngược lại quay sang cô bé nó, 'Chào cháu! Kiểu tóc của cháu hôm nay rất đẹp, là mẹ cột cho cháu sao?'
Cô bé lắc đầu, chỉ xuống dưới chân mình, Tần Khiết nhìn theo hướng đó, lúc nhìn thấy dưới đất là một con chó có bộ lông được cột lại giống hệt như cô bé, ngay cả chiếc nơ màu đỏ cũng không khác chút nào thì sắc mặt cứng lại, không biết ý cô bé muốn nói gì?
'Nó mới là mẹ cột cho.' Sau đó cô bé giải thích rồi chỉ tay lên đầu mình, 'Của cháu là ba cột.'
Quan Cảnh Duệ không chút khách khí gập bụng lại cười, Quan Mẫn Mẫn tuy rằng rất muốn cười nhưng mà...
Nhịn xuống! Nhịn xuống! Nhịn xuống! Cô là người lớn! Không thể không hiểu chuyện như trẻ con được!
Hơn nữa, thực ra cô có chút đồng tình với Tần Khiết bởi vì năm đó khi mẹ cô mới bước chân vào nhà họ Quan cũng gặp phải tình cảnh không khác là bao.
Cái cảm giác ủy khuất vì không được thừa nhận này cô hiểu rất rõ, chỉ là năm đó tuổi tác giữa ba và mẹ cô chẳng qua chỉ là mười mấy tuổi còn giữa Tần Khiết và Sầm Húc Sâm, chênh lệch đó không chỉ là hai mươi tuổi nha.
Tuy rằng thời buổi này không ai nói về tuổi tác trong hôn nhân nữa nhưng với những người khác nhau thì những vấn đề khác nhau sẽ xuất hiện.
Ít ra, mẹ của cô thủ đoạn còn kém cô nàng họ Tần này nhiều lắm, câu dẫn con trai không thành lại quay sang câu dẫn ông bố, còn không biết xấu hổ gả vào nhà người ta. Người nhà họ Sầm không dè bỉu cô ta thì dè bỉu ai đây?
'Quan Cảnh Duệ, không được thiếu lễ phép như vậy!' Đương nhiên, trong lòng nghĩ là một chuyện, ngoài mặt vẫn phải thể hiện một chút, bằng không người ta lại cho rằng con trai cô không có giáo dục.
Cô bé cũng bật cười khanh khách, bầu không khí này quả thực là...không có cách nào để hình dung.
'Xin lỗi, con nít không hiểu chuyện, xin cô đừng trách.' Quan tiểu thư chí đành quay sang nhìn Tần Khiết lúc này vẻ mặt đã có chút khó coi nói, lời của Quan tiểu thư vừa dứt, tiểu Quan tiên sinh cũng ngừng cười đứng thẳng lưng lên...
'Xin lỗi, con không nên cười lớn tiếng như vậy.' Đôi mắt to tròn như hai viên bi của cậu nhóc nghiêm túc nhìn Tần Khiết.
Nghe cậu nhóc xin lỗi, cảm giác không thoải mái trong lòng Tần Khiết cũng giảm đi đôi chút, đang định nói không sao thì lại bị câu nói bồi thêm của cậu nhóc nặng nề đâm cho một đao...
'Nhưng mà bà nội, nhìn bà nội trẻ, trẻ quá, không chênh lệch với mẹ con bao nhiêu cả!' Trong khi vẻ mặt của Tần Khiết cứng đờ đến kỳ cục thì cậu nhóc lại quay sang Quan tiểu thư chu môi, 'Quan tiểu thư, sau này đừng suốt ngày cảm thấy mình trẻ tuổi mà làm mẹ rồi kiêu ngạo nữa, mẹ nhìn bà nội là thấy khoảng cách lớn cỡ nào!'
Quan Mẫn Mẫn cảm thấy mình đã có chút nhịn không nổi nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ tức giận dạy con trai một trận, chỉ có điều thực sự rất khó, khó quá!
'Quan Cảnh Duệ, nếu đây là bà nội của em thì chị phải xưng hô thế nào?' Cô bé hỏi rồi lại cười khanh khách, 'Nhưng cũng là lần đầu tiên chị thấy người làm bà nội mà trẻ như vậy đấy. Giống như bà nội chị á, tóc đã bạc gần hết rồi.'
'Những cách xưng hô này rối rắm quá, đợi lát nữa đi hỏi ông cố vậy.' Quan Cảnh Duệ vỗ vỗ vai cô bé.
Hai đứa bé sôi nổi thảo luận với nhau về cách xưng hô, còn ở bên này hai người lớn thì khó xử đến mức chỉ hận không thể chui xuống đất.
Cũng may lúc này ông trời kịp thời đổ một cơn mưa cứu vãn tình thế!
'Hi, mọi người đang chơi vui như vậy, hai người đứng ở đó làm gì?'
Toàn thân toát ra vẻ tiêu sái tuấn dật, Tề thiếu gia tươi cười hớn hở đứng sau lưng hai người hỏi.
'Sao anh lại về rồi?' Quan Mẫn Mẫn sững sờ nhìn Sầm Chí Tề.
'Trong nhà khó được có lúc náo nhiệt như vậy, sao anh lại không thể trở về?' Sầm Chí Tề vẫn cười hơ hớ trả lời.
'Ba, sao ba về mà không nói ai biết hết vậy?' Quan Cảnh Duệ thấy hắn xuất hiện rõ ràng cũng rất ngạc nhiên, cách xưng hô đã gọi gần sáu năm nhất thời chưa sửa lại được.
Quan Mẫn Mẫn bởi vì ngạc nhiên quá mức mà không để ý nhưng Tần Khiết đứng ở bên cạnh, lúc nghe được cách xưng hô này, nhịn không được khóa chặt ánh mắt trên người Sầm Chí Tề.
Đây là lần đầu tiên cô gặp vị Tề thiếu gia vang danh đã lâu này, trên người mặc chiếc áo thun màu đen khiến hắn thoạt nhìn hơi gầy nhưng rất rắn rỏi, chiếc quần jeans được wash một cách cố tình càng tôn lên đôi chân dài của người đàn ông, dưới chân là một đôi bốt ngắn quân dụng, cả người toát ra một vẻ tiêu sái và phóng khoáng cực kỳ.
Sao nhìn giống như mới vừa đi lang thang ở sa mạc trở về vậy nhỉ? Đương nhiên, nếu như ở trước mặt Tề thiếu gia nói hắn "lang thang", hắn nhất định phản bác một cách khinh thường. Hắn là nghệ thuật gia, đi ra ngoài là để tìm linh cảm, để có thể chụp được càng nhiều bức ảnh có linh tính, các người là người phàm mắt tục làm sao biết cái gì gọi là nghệ thuật?
'Suỵt!' Sầm Chí Tề đặt một ngón tay lên môi, tiểu Quan tiên sinh lập tức nhận ra mình gọi sai rồi, lập tức sửa lại, 'Chú, chúng ta cũng qua đó chơi với bọn họ được không?' Nói rồi đưa tay chỉ về phía đám người đang chơi bóng một cách hào hứng trong hồ nước mà một trong số họ cũng vừa khéo nhìn qua, thấy Tần Khiết, lại thấy Tề thiếu gia đã rất lâu không trở lại kia.
'Oa, hôm nay sao lại đông đủ thế này? Ngay cả nghệ thuật gia Tề thiếu cũng chịu trở về?'
Nghe vậy một đám người dừng hết động tác trên tay quay lại nhìn, Tề thiếu gia đương nhiên là cũng vẫy tay với họ.
Cái vẫy tay này, kéo hết những người ở trong hồ lên bờ...
'Đây là...?' Sầm Chí Tề hướng về phía Tần Khiết hỏi.
Thực ra hắn làm sao không biết Tần Khiết chứ, chỉ có điều bởi vì bản tính thích làm khó người khác của mình, hắn cố ý hỏi như vậy.
Một bà mẹ kế nhỏ tuổi như vậy, hắn cũng không có cách nào gọi được nhưng sự thực này hắn lại không thể thay đổi, cho nên, chẳng thà làm như không biết.
Để xem bà mẹ kế nhỏ tuổi này có phản ứng gì rồi tính sau.
Quan Mẫn Mẫn nghe hắn cố ý gọi như vậy, thật sự rất muốn vỗ tay hoan hô.
Đây là muốn cho người ta một đòn dằn mặt đây mà, chẳng khác nào giống một đứa trẻ nghịch ngợm tuyên bố: 'Cháu sẽ không thừa nhận cô đâu!' vậy.
Sự khó xử và ngượng ngùng của Tần Khiết đã bị những câu đối thoại vô ý của hai đứa trẻ lúc nãy kích ra hết rồi, giờ có thêm một Sầm Chí Tề nữa cũng chẳng có gì ghê gớm.
Cô hít sâu mấy hơi gắng gượng nặn ra một nụ cười trên gương mặt cứng đờ, 'Tôi là người vợ mà ba cậu mới cưới.'
Nếu như đã là sự thực, vậy cũng không có gì ngại phải thừa nhận.
'Ồ!' Sầm Chí Tề mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu, nụ cười giả tạo đến mức Quan Mẫn Mẫn rất muốn đá cho hắn một cước – 'Thì ra là vợ của ba tôi! Nhưng vợ của ba tôi lớn có nhỏ có trước giờ đếm không xuể, không biết vị tiểu thư đây là vị thứ mấy?'
'Sầm Chí Tề, đi thôi! Đi chơi bóng đi!' Quan Mẫn Mẫn nghe không nổi nữa rồi, đưa tay véo thắt lưng hắn kéo đi, trời ạ, không thấy Tần tiểu thư người ta biến sắc hoàn toàn rồi sao?
Người ta mới lần đầu tiên bước vào cửa nhà họ Sầm các người, làm như vậy thực sự không phúc hậu chút nào.
Lúc này đây, đám người dưới hồ cũng đã ào đến, nhất thời vây Sầm Chí Tề và Quan Mẫn Mẫn lại...
'Tề thiếu, đã lâu không gặp, càng lúc càng đẹp trai nha!'
'Phải đó phải đó, phơi nắng đến càng lúc càng nam tính rồi!'
Đám người đã lâu không gặp cứ thế tùy ý nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng phát ra những tràng cười rôm rả lại không ai chủ động đi để ý đến Tần Khiết đang xấu hổ và khó xử muốn chết đứng đó.
****
Giờ cơm tối, lão gia tử cuối cùng cũng xuất hiện.
Chiếc bàn ăn vốn đã rất dài giờ được nối thêm ra, thêm bàn thêm ghế mà vẫn ngồi đầy cả.
Bữa cơm này lần nữa khiến Tần Khiết cảm thấy sự khó xử bởi thân phận và địa vị của mình, ai nấy đều thấy rõ thái độ của lão gia tử.
Nếu như lão gia tử hài lòng với cô, sao có thể ngoại trừ lúc mới vào nhàn nhạt nói một câu – 'Sau này mọi người coi như người một nhà rồi, không cần khách sáo làm gì.'
Sau đó thì không nhìn cô, nàng dâu mới này thêm một lần nào mà đặt tất cả sự chú ý lên người tiểu tử đang ngồi bên cạnh ông.
Lúc thì bảo người làm lấy xương cá, lúc thì bóc vỏ tôm, lúc thì thêm cơm thêm canh, khi khi giục nhà bếp thêm món ngọt, thêm trái cây, suốt cả bữa cơm, lão gia tử chỉ lo cho thằng bé, bản thân cũng không ăn bao nhiêu, ngay cả Quan tiểu thư mẹ quý nhờ con cũng chịu sự quan tâm đặc biệt của lão gia tử, cứ luôn miệng giục cô ăn nhiều.
Đây rõ ràng lão gia tử cố ý khiến cô dâu mới khó xử! Mà ông đúng là càng già càng tùy hứng, nếu như thực sự không thích, không cho vào nhà thì được rồi, tin rằng con ông cũng sẽ không dám cứng rắn đòi lấy cô gái kia, thế nhưng ông lại cứ muốn dùng cách này để biểu đạt sự bất mãn của mình, nhưng cũng khiến trong lòng người ta khó chịu cực kỳ.
Đương nhiên, trong đám người này, cảm thấy khó xử chỉ có mỗi Tần Khiết, Sầm Húc Sâm lại không chịu một chút ảnh hưởng gì, ngược lại Quan Mẫn Mẫn cảm thấy bản thân và con trai mình trở thành tiêu điểm của công chúng thì trong lòng có chút bất an, cơm nước cũng không ăn được là bao.
Bữa tối cuối cùng cũng kết thúc, lão gia tử quay về khu biệt viện của mình còn mọi người cũng lục tục rời đi, Sầm Chí Tề và hai mẹ con Quan Mẫn Mẫn cùng về căn biệt thự nhỏ, dù sao cũng rất lâu rồi mới gặp, hai người đã từng là cha con xúm xít lại chơi trò chơi một chút cũng rất bình thường thôi mà.