Sầm Tĩnh Di khép mắt lại, đôi tay vốn đang vòng qua thắt lưng hắn bắt đầu không an phận khiến người đàn ông vốn đang vùi đầu vào mái tóc thơm ngát của cô hô hấp chợt trở nên dồn dập hơn, vội đưa tay giữ lấy tay cô...
'Đừng làm loạn.'
Hắn rõ ràng là quân tử gặp sắc không loạn, chỉ là, tối hôm đó ở Melbourne, tất cả tự chủ mà đời này hắn có đều bị cô nàng uống rượu say này làm cho sụp đổ hết.
Sự kiều mị của cô, phong tình của cô khiến người cũng lần đầu nếm được mùi đời là hắn không cách nào kiềm chế được.
Chỉ có điều, sau buổi tối hôm đó, cô biến mất! Gọi điện thoại vĩnh viễn trong trạng thái không liên lạc được.
Một mình hắn thất hồn lạc phách từ Melbourne trở về, một mực tìm kiếm cô, thật không dễ dàng gì mới tìm được. Cái giây phút ôm cô vào lòng đó, khoảng trống mênh mông trong lòng hắn mới coi như được lấp đầy nhưng tay cô lại bắt đầu không an phận, chọc hắn cả người đều nóng ran lên.
Hắn đã từng trải qua những nông nổi của tuổi thanh xuân, từng trải qua những xao động khi bị khiêu khích nhưng đều có thể dễ dàng áp chế được nhưng sau khi trải qua cảm giác ở cùng cô hắn mới biết, thì ra bản thân hắn lại dễ dàng bị khơi gợi những xung động như vậy.
Hai người chẳng qua chỉ ôm nhau thôi, cô cũng chẳng qua chỉ động tay một chút thôi...
'Anh đến tìm em không phải chính vì muốn em làm loạn sao?' Sầm Tĩnh Di bĩu môi nhìn hắn, 'Em nói cho anh biết, Ôn Nhã Húc, em sẽ không chịu trách nhiệm với anh đâu.'
'Phải, anh biết em sẽ không chịu trách nhiệm với anh, vậy anh chịu trách nhiệm với em có được không?' Hắn cúi đầu, thân thiết hôn lên trán cô.
Chia cách ba năm, trong lòng hắn vẫn có cô, chỉ có cô mà thôi.
Nếu không phải ở Melbourne lần nữa gặp lại cô, cho dù trong lòng có cô thì cũng không có khả năng hắn chủ động đi tìm cô.
Chỉ có điều, số phận đẩy đưa khiến họ lần nữa gặp gỡ, còn cùng nhau trải qua một đêm, hắn không có cách nào bỏ lại cô.
Không thể phủ nhận, trong chuyện nam nữ hắn là người có quan niệm cực kỳ truyền thống, trong tình huống không thể cho cô bất kỳ hứa hẹn gì, hắn sẽ không vượt giới hạn, cho dù năm đó đang cùng cô yêu đương nồng nhiệt, thi thoảng cô còn lưu lại căn hộ nhỏ của hắn qua đêm, hắn vẫn không thực sự đụng đến cô.
Lúc đó còn là một học sinh nghèo, nếu như không phải tình cảm dành cho cô không có cách nào áp chế, hắn cũng không có khả năng trong thời kỳ đó lại có tình yêu nam nữ gì hết.
Chỉ có điều, yêu đương là một chuyện, hắn biết thân phận và địa vị của mình so với cô cách biệt quá lớn, cho dù hắn có thể hứa hẹn kết hôn nhưng chỉ sợ nhà họ Sầm người ta không dễ dàng đồng ý như vậy.
Cho nên, hắn muốn làm tất cả những gì có thể làm cho cô, lỡ như đến cuối cùng hai người không thể ở bên nhau cô vẫn còn giữ lại thứ quý giá nhất của mình cho người chồng tương lai.
Đúng như hắn đoán, nhà họ Sầm cực lực phản đối chuyện của họ mà bà nội cá tính có phần cố chấp của hắn cũng không chịu trèo cao, cuối cùng, hắn chủ động buông tay.
Chỉ có điều, thế sự xoay vần, bọn họ lần nữa gặp lại, lý trí không còn, lửa yêu lại bén, một lần bùng lên là không thể thu thập.
Tĩnh Di của hắn, trở về bên cạnh hắn, hắn sẽ không lần nữa ngu xuẩn buông tay.
Hắn muốn cùng cô ở bên nhau, cả đời, bầu bạn với cô, yêu thương cô, sẽ không còn để cô cô độc vô lực khóc một mình trên đường nữa.
Nghe hắn nói muốn phụ trách, Sầm Tĩnh Di bực lên, lập tức đẩy người đàn ông trước mặt ra, đôi mắt mở lớn, 'Ôn Nhã Húc, em không chịu trách nhiệm với anh, đương nhiên cũng không cần anh chịu trách nhiệm.'
Đại tiểu thư buồn bực xoay người mở cửa xe, không ngờ giáo sư Ôn Nhã Húc trước giờ ôn nhu nho nhã động tác lại cực nhanh kéo cửa xe bên kia, ngồi vào.
'Em đâu có cho phép anh lên xe.' Sầm Tĩnh Di trừng hắn.
'Đi đâu, anh đi cùng em.' Ôn Nhã Húc chỉ mỉm cười, chủ động kéo dây an toàn cài lên.
'Muộn như vậy rồi, giáo sư Ôn không cần về với bạn gái sao?' Nhớ tới lần trước hắn cùng cô gái họ Lâm kia cùng đến cửa hàng châu báu không biết làm gì, trong lòng cô bực bội khó chịu vô cùng.
'Tĩnh Di.' Đây là vấn đề rất nghiêm túc, hắn cảm thấy nhất thiết phải đính chính, 'Anh không có bạn gái, ba năm qua chưa từng có.'
Cô cũng không có bạn trai nha, bên người ngay cả một đối tượng cũng không có, không giống như Ôn Nhã Húc hắn, mỗi ngày đều có thể đối mặt với bao nhiêu cô sinh viên trẻ trung xinh đẹp.
Mặc kệ hắn, cô nổ máy, chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Suốt trên đường, xe chạy với tốc độ rất nhanh khiến giáo sư Ôn ngồi bên cạnh nhíu chặt mày, không ngừng bảo cô chạy chậm một chút.
Cô vẫn mặc kệ hắn nhưng ý cười trên môi càng lúc càng sâu.
Không ở bên ngoài dùng bữa mà chạy xe thẳng đến bãi đỗ xe của một siêu thị vẫn còn chưa đóng cửa, Ôn Nhã Húc đẩy xe đẩy theo sau cô, mỉm cười nhìn cô chọn từng món bỏ vào trong xe, đại bộ phận là những món ăn vặt mà ngày thường cô thích ăn, còn có một đống nguyên liệu nấu ăn.
Cuối cùng, Sầm đại tiểu thư đi đến quầy chuyên doanh áo mưa, tỉ mỉ nghiên cứu.
Giờ đã sắp mười giờ tối mà siêu thị vẫn còn không ít người, Ôn Nhã Húc thấy cô đứng đó tìm tòi thật lâu không nhúc nhích thì mặt đỏ lên một cách đầy khả nghi, 'Tĩnh Di, xong chưa?'
'Ừm, chưa.' Đại tiểu thư hai tay cầm hai hộp áo mưa nhấc lên, 'Giáo sư Ôn, anh thích loại nào?'
Vừa khéo có hai cô gái trẻ tuổi đi qua bên cạnh nghe Sầm Tĩnh Di hỏi vậy, nhịn không được hướng ánh mắt về phía Ôn Nhã Húc sau đó lộ ra vẻ ngạc nhiên không giấu được...
Đây...đây không phải là vị giáo sư Ôn trước giờ luôn được các nữ sinh viên ưu ái, tính tình rất tốt nhưng đồng thời cũng rất bảo thủ hay sao?
Vậy cô gái tay cầm mấy hộp áo mưa lớn kia là bạn gái của giáo sư sao?
Nhìn lại lần nữa, lại thêm một lần kinh ngạc.
Cô gái này không chỉ vóc dáng cao ráo gợi cảm, gương mặt xinh đẹp kiều diễm, sóng mắt thoáng lộ ra những tia nhìn đầy quyến rũ.
Thật sự không ngờ là vị Ôn giáo sư trước giờ nghiêm trang đường hoàng lại thích loại phụ nữ quyến rũ gợi cảm như vậy.
Đàn ông quả nhiên đều háo sắc như nhau!
'Được rồi được rồi!' Biết cô cố ý, Ôn Nhã Húc đẩy xe đẩy đến, nắm cổ tay cô kéo đi.
Sầm đại tiểu thư đắc ý ném bốn hộp áo mưa vào xe đẩy, chỉ sợ thiên hạ không loạn tiếp tục nói...
'Ờ, vậy tối nay chúng ta thử hết một lần.'
Hai cô sinh viên trẻ nghe vậy, tròng mắt tí nữa thì rớt ra ngoài...
Toàn bộ thử hết?
Trong tay cô gái kia cầm ít nhất cũng bốn hộp, giáo sư Ôn dũng mãnh đến thế sao?
****
Sau khi đại boss đi công tác, Quan Mẫn Mẫn và con trai vẫn ở lại nhà lớn họ Sầm, mỗi ngày do tài xế đưa đón cô từ nhà đến công ty và ngược lại.
Ba ngày sau là bữa cơm tụ hội hàng tháng của nhà họ Sầm, tất cả những người có thể về, không thể về cũng vội vàng quay về, toàn bộ tụ họp ở nhà, bao gồm cả Quan Mẫn Mẫn, nàng dâu dù chưa chính thức bước vào lễ đường cũng phải có mặt.
Nói đùa sao, đã đường hoàng vào ở căn biệt thự nhỏ trong trang viên rồi, cho dù chưa chính thức gả vào nhà họ Sầm cũng chẳng qua chỉ thiếu một nghi thức mà thôi.
Mọi người đều nhiệt tình chưa từng thấy, ngoại trừ theo yêu cầu của Sầm Húc Sâm, trở về để gặp mặt người vợ mà ông mới kết hôn ra, gợi lên hứng thú của mọi người nhất không ai khác ngoài Quan Mẫn Mẫn và tiểu Quan tiên sinh.
Ai nấy đều thay đổi thói quen cũ là đúng giờ mới đến mà chỉ mới mười giờ sáng thì đã lục tục bước vào nhà lớn họ Sầm.
Người trẻ tuổi ngồi yên không chịu được, chạy đến vườn hoa nướng thịt. Bên ngoài trời có chút nóng nhưng vườn hoa nhà họ Sầm rợp bóng râm rất mát mẻ cộng thêm hôm nay ông trời rất nể tình, gió rất lớn, mặt trời cũng không quá chói chang cho nên vừa nướng thịt vừa uống rượu, trò chuyện là thích hợp hơn cả.
Nhà lớn họ Sầm đã lâu rồi chưa náo nhiệt như vậy nhưng hôm nay rất nhiều trưởng bối đến lại không thích ngồi chung với lớp trẻ ồn ào cho nên đều tụ tập trong phòng khách của nhà chính uống trà nói chuyện còn đám người trẻ như Trình Chi Nam vừa tới thì đã vây quanh tiểu Quan tiên sinh...
Vừa nhìn thấy mặt cậu nhóc, Trình nhiều chuyện đã áo não vỗ đầu...
Đây còn không phải cậu nhóc lần trước đuổi theo chiếc xe của anh họ lớn đưa chị dâu về đó sao? Lúc đó hắn hỏi anh họ lớn có quen thằng nhóc này hay không, đại boss ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn thì đã nói không quen, nhưng...nhưng sao đột nhiên lại...
Sự đời quả thực khó lường! Không ngờ lại là con trai của anh họ lớn!
'Chú, cháu nhìn giống người ngoài hành tinh lắm sao?' Quan Cảnh Duệ một tay ôm con xù, tay kia lắc qua lắc lại trước mắt Trình Chi Nam lúc này đã hóa đá.
Nhìn cậu nhìn đến không chớp mắt như vậy khiến cậu không khỏi hoài nghi bộ dạng của mình có đáng sợ đến thế không? Nhưng Quan Cảnh Duệ trước giờ đối với bản thân đều rất tự tin, ít ra mình ngũ quan đoan chính, có thể dự kiến tương lai lớn lên cũng là một soái ca chứ chẳng đùa.
Trình nhiều chuyện hoàn hồn lại, trên mặt thoáng lộ nụ cười lấy lòng, bàn tay to duỗi ra, 'Chú là chú họ của cháu Trình Chi Nam, rất vui được biết cháu.'
'Trình nhiều chuyện, tránh ra.' Còn đang học đại học, thập nhất thiếu gia đẩy bàn tay còn chưa kịp nắm tay cậu nhóc của Trình Chi Nam ra, chen đến trước mặt cậu nhóc vẫy vẫy tay gợi sự chú ý, 'Hi, chú là chú 11, gọi một tiếng chú 11 nghe thử xem!'
Rốt cuộc cũng có người kêu mình bằng chú rồi! Đến lúc đó nói không chừng còn có thể dẫn đến trường học mạo xưng là con trai mình, cho đám nữ sinh háo sắc trong trường một đòn để vỡ mộng hết.
Mà suy nghĩ này của Sầm thập nhất vô hình trung tạo cho tiểu Quan tiên sinh một cách kiếm tiền tiêu vặt rất ổn về sau này.
Tiếp theo đó là một đám thanh niên đua nhau giới thiệu, toàn bộ đều hy vọng có thể gợi được sự chú ý của tiểu Quan tiên sinh.