Để điện thoại xuống, Mẫn Thiên Vân đã lo cho cháu ngoại xong, quay lại nhìn cô, 'Sầm Chí Quyền?'
Quan Mẫn Mẫn gật đầu, ngồi bệt xuống sàn, gối đầu lên chân mẹ, 'Mẹ, mẹ có cảm thấy con rất tùy hứng, suốt ngày gây phiền phức cho người khác không?'
Mẫn Thiên Vân sờ đầu con gái, 'Sao lại nói mình như vậy? Con trước giờ đều rất ngoan, rất nghe lời.' Ngoại trừ chuyện đào hôn sáu năm trước...
Nhưng bà nhìn con gái trưởng thành, sao lại không hiểu sở dĩ con chạy trốn là vì sợ hãi chứ! Lúc bà dẫn con tới nhà họ Quan, con bé mới 5 tuổi, từ cuộc sống chỉ có hai mẹ con tự do tự tại tiến vào gia đình giàu có, cũng giống như một con thỏ lạc vào xứ sở của người, bắt đầu đi đâu cũng chịu sự kìm chế, đi đâu cũng phải cẩn thận lấy lòng mà bà, cũng vì có thể có một chỗ đứng vững chắc trong cái nhà đó, sự quan tâm dành cho con đã ít hơn trước rất nhiều, có nhiều lúc, thời gian bà dành cho mẹ chồng và Quan Thiệu Hiên và hai đứa con riêng của chồng còn nhiều hơn dành cho con. Nhưng Mẫn Mẫn từ nhỏ đã rất ngoan, rất hiểu chuyện, chưa từng trách bà vì điều đó.
Con bé trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, tuy rằng không có vấn đề lớn về tâm lý nhưng chính mình cũng không muốn nửa đời sau tiếp tục sống cuộc sống như vậy.
Bằng vào cá tính phóng khoáng của mình, lại không có điểm nào hơn người, nếu như không có bối cảnh giàu có, chắc chắn sẽ không phải là đối tượng được lựa chọn cho những gia đình hào môn, cho nên, con bà có thể cùng Sầm Chí Tề yêu đương, thậm chí đính hôn cũng không có vấn đề gì.
Nhưng đổi lại một người khác, vậy cuộc sống có lẽ hoàn toàn bất đồng, nhất là khi người đó còn là cháu trai đích tôn của nhà họ Sầm, chỉ riêng nghĩ tới gánh nặng trách nhiệm sau này, đừng nói là con gái bà, ngay cả bà cũng không nắm chắc có thể làm tốt.
Cộng thêm con bà tuổi còn trẻ, đối với tương lai có chút mờ mịt cũng là điều dễ hiểu cho nên đào hôn cũng rất bình thường. Nếu như không phải vì ngoài ý muốn có thêm một đứa con, hai người cứ thế như hai đường thẳng song song cũng không sao, nhưng trên đời vốn không có nếu như.
Có loại duyên phận, là của bạn thì sẽ là của bạn, trốn thế nào cũng không thoát, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến.
'Đó là chuyện trước khi con 18 tuổi.' Quan Mẫn Mẫn rầu rĩ nói.
Lần này trở về, cô không phải cố tình muốn chọc ba cô tức giận nhưng chuyện hôn nhân của mình cô muốn tự mình làm chủ. Chỉ không ngờ là, xoay xoay chuyển chuyển, cuối cùng lại trở về bên hắn.
Chạy không thoát khỏi số mệnh!
Hai người chưa chính thức nói chuyện kết hôn nhưng cô biết, đây chỉ là chuyện sớm muộn! Sở dĩ hiện giờ hắn thả lỏng cô, cô cũng biết là vì hắn không muốn ép cô quá mức, tránh cho cô lại chạy trốn như sáu năm trước.
Nhưng đợi sau khi hắn biết mình có một đứa con trai rồi, chắc sẽ bất chấp cô có muốn hay không cũng sẽ áp tải cô đến lễ đường, càng đừng nói lão gia tử cũng đã biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ.
Một câu thôi, cô bây giờ cho dù mọc cánh cũng khó thoát.
Sợ hãi, chắc chắn vẫn có nhưng dưới tình huống không còn lối thoát nào, cô chỉ đành cứng rắn nhận mệnh.
Mặc kệ Sầm Chí Quyền tại sao lại chọn cô, ít ra cô cũng có cơ hội cho con một gia đình bình thường.
'Mẹ, bên phía ba...' Điều cô lo lắng nhất chính là cái này.
'Mặc kệ ông ấy. Dù sao cũng sẽ có một ngày hết giận.' Mẫn Thiên Vân vỗ nhẹ mặt con, 'Chỉ cần con cảm thấy mình làm đúng thì cứ làm, không cần sợ. Sầm Chí Quyền là một người nghiêm túc, chịu trách nhiệm, bất kể nó vì lý do gì muốn cưới con, mẹ tin sau khi cưới nó nhất định sẽ đối xử tốt với con.'
Chỉ riêng chuyện năm đó hắn không truy cứu, không giận cá chém thớt sang nhà họ Quan đã nói rõ đây là người có lòng độ lượng, hơn nữa cá tính của Sầm Chí Quyền không giống như những công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi tiêu xài, ỷ gia đình có tiền có quyền suốt ngày chơi bời, gây sự thị phi.
Những năm nay, những tin tức về Sầm Chí Quyền chỉ toàn là thành tựu về mặt sự nghiệp, người đàn ông như vậy, cho dù Mẫn Mẫn nhà bà bị mang tiếng trèo cao, chỉ cần người này đối xử với con bà tốt, có hắn chống lưng, con bà ở nhà họ Sầm chắc cũng không đến nỗi nào.
Hơn nữa bây giờ con gái bà có một pháp bảo trong tay – đứa cháu đích tôn của nhà họ Sầm. Chỉ cần người nắm quyền ở nhà họ Sầm là Sầm lão thái gia không phản đối, vậy còn ai dám lên tiếng chứ.
Mẫn Thiên Vân quay đầu nhìn lại đứa bé đang ngủ say sưa trên giường, tướng ngủ thật ngoan, cộng thêm thông minh linh lợi, sao lại có thể không thương cho được?
Bà chẳng qua chỉ mới gặp một buổi chiều mà giờ ở sâu thẳm đáy lòng đã không kìm lòng được muốn yêu thương chăm sóc nó.
Về chuyện Sầm Chí Quyền giúp Quan Dĩ Thần tranh đoạt sản nghiệp của họ Quan, bà không quản được nhiều như vậy nữa rồi, giờ ước nguyện duy nhất của bà là con gái được hạnh phúc.
Quan Mẫn Mẫn gật đầu. Hai mẹ con nói chuyện một lúc lâu Mẫn Thiên Vân mới nhắc con gái đi qua chỗ Sầm Chí Quyền.
Tuy rằng không quá muốn đi nhưng có những chuyện nói sớm một chút vẫn tốt hơn.
Lúc tới chỗ hắn thì đã 11 giờ đêm, vị đại boss nào đó vẫn còn chưa về, Quan Mẫn Mẫn thay áo ngủ rồi bò lên chiếc giường lớn của hắn, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.
Lúc người đàn ông về, cô gái sớm đã ngủ quên trời đất, ngay cả khi hắn ở bên giường gọi cô cũng không chịu thức.
Về muộn, hắn vừa cởi cà vạt vừa chau mày nhìn tướng ngủ cực xấu của cô gái trên giường cuối cùng vẻ mặt bất đắc dĩ kéo chiếc chăn sắp bị cô đá xuống đất đắp lại cho cô rồi ngồi xuống bên giường, lặng lẽ nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô gái đang chìm trong mộng đẹp kia, trong lòng như chảy qua một dòng nước ấm, nỗi mệt mỏi của một ngày vất vả với bao nhiêu chuyện cần giải quyết cũng vì thế mà tiêu tan.
Một cô gái, ngủ một cách rất bình thản trên giường đợi hắn về, loại cảm giác này vừa vi diệu vừa ấm áp khiến hắn không nỡ rời đi cộng thêm mấy ngày không gặp khiến nỗi nhớ trong lòng hắn như bị dồn nén quá sức mà bùng phát ngay trong giờ phút này...
Trước giờ chưa từng nghĩ Sầm Chí Quyền hắn cũng có một ngày như thế này, lo lắng, quan tâm, sốt ruột một cô gái, nhất là hôm đó khi tưởng là cô xảy ra chuyện, hắn suýt chút nữa đã ném lại hết mọi chuyện đi tìm cô.
Chuyện tình cảm đối với một người đàn ông như hắn mà nói, thực ra cũng rất xa lạ, cộng thêm những điển hình về tình yêu thật sự quá ít.
Cho nên đối với phương diện này, trước giờ hắn luôn cực kỳ lý trí.
Trên đời này, nếu nói có cô gái nào có thể khiến hắn thất thố, ngoại trừ Quan Mẫn Mẫn chắc chắn không còn ai khác.
Sáu năm trước, hắn đề xuất kết hôn với cô hơn một nửa nguyên nhân quả thực là từ trách nhiệm và áy náy, dù sao cũng vì hắn có ý xấu với cô trước, cố ý chiếm lấy sự trong sạch của cô.
Sau khi cô đào hôn, hắn cũng tức giận nhưng cuối cùng lại không làm gì cả.
Chỉ có điều, sáu năm sau gặp lại, hắn phát hiện ánh mắt mình, cả trái tim nữa, đều không tự chủ được vây quanh cô, một lòng muốn có được cô.
Hắn đã từng muốn từ bỏ loại cảm giác này nhưng không có cách nào.
Nếu như đã nghĩ muốn, vậy thì muốn thôi!
Tình yêu căn bản không có lý trí, logic gì đáng nói, Quan Mẫn Mẫn cho dù không nổi bật đến mấy nhưng lại là cô gái duy nhất hắn muốn có trong từng ấy năm qua.
Cứ thế nhìn cô không biết bao lâu, cuối cùng không kìm lòng được âu yếm đặt lên trán cô một nụ hôn mới xoay người đi vào phòng tắm.
Bởi vì khát nước, Quan Mẫn Mẫn từ trong giấc ngủ say nồng tỉnh lại, ngay cả mí mắt cũng không mở hẳn thì mơ mơ màng màng xuống giường, loạng choạng đi xuống bếp nhưng lại nhắm sai hướng, trực tiếp đẩy cửa phòng tắm vốn không gài chốt...
Người đàn ông đang tắm, lưng quay về phía cửa để mặc dòng nước không ngừng tuôn xuống đỉnh đầu mình, tiếng nước rào rạt khiến hắn không nghe thấy động tĩnh nơi cửa...
Quan Mẫn Mẫn bước vào một bước mới xem như tỉnh ngủ nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt khiến cho trợn mắt há miệng...
Vóc dáng hắn còn dễ nhìn hơn những nam model trong tạp chí, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy, thậm chí đã từng dùng tay sờ qua, chỉ có điều, ở khoảng cách gần như vậy xem trai đẹp tắm lại là một chuyện khác...
Lớp cơ bắp rõ ràng lộ dưới làn da màu mật dưới cộng với hiệu ứng ánh sáng từ những giọt nước giống như đang phát sáng, dưới ánh đèn, bóng lưng hoàn mỹ của người đàn ông hiện ra có chút không chân thật...
Cô muốn dời mắt sang hướng khác nhưng không được, chỉ sít sao nhìn từng giọt nước trượt khỏi bờ lưng rộng rãi, trượt qua hông, xuống đôi chân săn chắc...
Chừng như cảm nhận được có người ở sau lưng đang nhìn mình chằm chằm, người đàn ông tiện tay tắt nước đồng thời quay đầu lại vừa khéo bắt gặp cô nàng háo sắc nào đó đang ngây ngốc đứng ở cửa.
'Muốn tắm chung?' Qua một giây ngạc nhiên, hắn bật cười.
'Ai mà thèm!' Bị hắn trêu, Quan Mẫn Mẫn có chút xấu hổ định chạy đi lấy nước nhưng chân lại bước không nổi.
Bởi vì người đàn ông trên người không một vật che chắn đã đi về phía cô, vừa đi vừa dùng tay vuốt nước trên mặt, nước lớp tóc rũ trước trán vẫn không ngừng trượt xuống gương mặt cương nghị đầy góc cạnh của người đàn ông và cả trên tấm thân trần của hắn...