'Con gái à, con cũng bắt đầu học khôn rồi nhỉ? Biết gạt người rồi? Nhĩ Ngôn hiện giờ đang ở chỗ công trường thi công, chúng ta đã lâu như vậy không gặp nhau rồi, đi ôn chuyện cũ một chút thôi.'
Ông ta biết Nhĩ Ngôn còn đang ở công trình, vậy tức là đã rắp tâm nhằm vào cô rồi sao?
Trong khoảnh khắc mà Sở Tư Nhan còn đang ngây người trước nhận thức kia thì Đường Mân và hai tên vệ sĩ của ông ta đã nhanh chóng túm lấy cô đẩy lên một chiếc xe đang đậu sát bên.
Cửa xe đóng sầm lại phát ra một tiếng vang thật lớn, Sở Tư Nhan sắc mặt tái nhợt không ngừng đập tay vào cửa kiếng xe, 'Ngừng xe! Ngừng xe! Thả tôi ra!'
'Nhan Nhan à, em một thân một mình đến nước Úc này, một người thân cũng không có, hay là cứ biết điều quay về bên cạnh ta để ta chăm sóc cho em đàng hoàng.' Đường Mân cười cười nhìn những giãy dụa vô ích của Sở Tư Nhan, nói bằng giọng cợt nhả.
'Ông rốt cuộc muốn thế nào?' Sở Tư Nhan biết mình không có cách nào xuống xe, thu lại đôi tay đã bắt đầu phát đau vỗ vỗ ngực, cố gắng xoa dịu cảm giác bất an và sợ hãi trong lòng.
'Muốn thế nào hở?' Đường Mân cười tà ác, 'Đợi lát nữa em sẽ biết thôi.'
Khi Thẩm Tích biết được Sở Tư Nhan bị người bắt cóc đi đã là chuyện nửa giờ sau, sau khi cô lặn xong lên bờ thì mới phát hiện cô không có ở đó, tưởng rằng Sở Tư Nhan bởi vì không muốn đợi mình nên quay về khách sạn trước, vì vậy cũng không mấy để tâm.
Nhưng khi cô về khách sạn hỏi tiếp tân ở quầy mới biết được Sở Tư Nhan căn bản là chưa quay về đây, lúc này mới bắt đầu thấy sợ, vội vàng mượn điện thoại ở quầy tiếp tân gọi cho Đường Nhĩ Ngôn.
Mà khi hắn tiếp điện thoại một khắc kia, giọng Thẩm Tích không khỏi run lên, 'Boss, Sở tiểu thư mất tích rồi.'
Lúc nhận được điện thoại của Thẩm Tích, Đường Nhĩ Ngôn đang đội mũ bảo hiểm từ trong công trình thi công bước ra, sau lưng hắn còn một đám thuộc hạ đang nghiêm cẩn bước theo, nghe Thẩm Tích nói Sở Tư Nhan mất tích, bước chân hắn thoáng khựng lại sắc mặt bỗng trở nên thật âm trầm, giọng cũng thật lạnh, 'Thẩm Tích, tôi bảo cô trông chừng một người, cô lại trông đến người ta mất tích?'
'Xin lỗi boss, tôi đã cho người...'
Lời của Thẩm Tích còn chưa nói dứt thì đã bị Đường Nhĩ Ngôn ngăn lại, 'Trong vòng nửa giờ, tôi phải nghe được hành tung của cô ấy.' Câu nói vừa dứt thì lập tức ngắt điện thoại, Thẩm Tích bên đó chắc đã biết phải làm thế nào.
'Hành trình hôm nay toàn bộ hủy bỏ.' Đường Nhĩ Ngôn quay sang Cố Minh nói sau đó rảo bước đi về phía chiếc xe thương vụ của mình đang chờ trước công trình, lên xe, việc đầu tiên là lấy điện thoại gọi vào máy của Long lão gia tử, điện thoại vừa thông, đối phương chỉ kịp Alo một tiếng thì Đường Nhĩ Ngôn đã đi thẳng vào đề, 'Lão gia tử, nha đầu nhà tôi mất tích rồi, tốt nhất là không phải lại bị ông mời đến pha trà.'
'Tên tiểu tử họ Đường kia, ý cậu là thế nào? Lão già ta muốn mời Sở nha đầu đến pha trà còn cần phải dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy sao? Cậu tốt nhất là xử lý chuyện nhà mình cho ổn đi.' Long lão gia tử nói xong còn không quên bồi thêm một câu, 'Cậu yên tâm, bất kể thế nào, ta thích Sở nha đầu như vậy, tuyệt đối sẽ không để con bé xảy ra chuyện trong địa bàn của mình đâu.'
Đường Nhĩ Ngôn cần chính là lời hứa này của Long lão gia tử, hắn biết, trong địa bàn của ông nếu ông thật sự muốn tìm một người là một chuyện cực kỳ dễ dàng.
***
Sở Tư Nhan bị Đường Mân và hai tên vệ sĩ đưa tới phòng tổng thống của một khách sạn khác, Đường Mân ra lệnh cho hai tên vệ sĩ canh giữ ở bên ngoài còn mình, sau khi sập cửa phòng lại thì càng lúc càng tiến lại gần Sở Tư Nhan đang nép mình sát bên cửa sổ.
Sở Tư Nhan chống hai tay lên cửa sổ, cánh cửa trước mặt đóng chặt quá, căn bản là đẩy ra không nổi. Thấy Đường Mân càng lúc càng ép đến gần, tinh thần của cô gần như hỏng mất.
'Tiểu Nhan Nhan, từng phí sức nữa.' Đường Mân đã đến sau lưng cô, trước sau đều bị chặn, Sở Tư Nhan gần như không còn đường lui.
'Tôi là người của Đường Nhĩ Ngôn, ông dám động đến một sợi tóc của tôi, anh ấy nhất định sẽ không tha cho ông.' Cô run giọng nói.
'Thế em tưởng hiện giờ tôi sợ nó lắm sao?' Đường Mân cười lạnh, hai tay chống lên tường, vây cô ở giữa, cúi thấp đầu, giọng tà ác vang lên bên tai cô, 'Nó không để tôi sống an ổn, tôi cũng sẽ không để nó được yên. Hừm, hôm nay tôi nhất định phải nếm thử hương vị của người phụ nữ của nó.'
Kể từ khi Đường Nhĩ Ngôn tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc họ Đường, ngày tháng của Đường Mân quả thực không dễ dàng chút nào nhưng ông vẫn cắn răng nhịn xuống. Thật không ngờ tên nhóc kia càng lúc càng ép dữ hơn, cách đây không lâu đã đập tan bè phái của ông ở Đường thị mà ông tốn công gầy dựng trong mấy chục năm qua , sau đó lại còn lấy cớ ông với Hoằng Đạt cấu kết với nhau tiết lộ bí mật thương nghiệp mà trục xuất ông ra khỏi Đường thị.
Đường lão thái gia căn bản là không quan tâm đến chuyện sống chết của đứa con nuôi như ông, vì thế mặc kệ đứa cháu vàng cháu ngọc của ông khiến cho ông mất hết mặt mũi, căn bản là không thể tiếp tục ở lại trong xã hội thượng lưu, nếu như đã vậy, ông dứt khoát trở mặt với nhà họ Đường.
Dự án phát triển khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp ở Gold Coast này sở dĩ bị người ta chặn lại một cách ác ý chính là vì ông với Hoằng Đạt của nhà họ Chu cùng với thuộc hạ của Long lão gia tử câu kết với nhau mà nên.
Bọn họ đều cho rằng có Long lão gia tử chen chân vào, dự án khai thác này của Đường Nhĩ Ngôn sẽ dễ dàng vấp phải trở ngại, mảnh đất mà hắn tốn cả trăm triệu để mua kia cuối cùng không còn chút giá trị nào.
Nhưng ông thế nào cũng không ngờ đến Long lão gia tử đến phút cuối cùng lại quyết định rút lui, mà nguyên nhân khiến ông thay đổi ý định chính là nha đầu này. Tối hôm qua chuyện bọn họ ba người vui vẻ ăn bữa tối trên du thuyền bọn họ đều biết rất rõ.
Thua trong tay một nha đầu, cơn tức này bảo Đường Mân làm sao mà nuốt trôi cho được?
Sở Tư Nhan đối với ông ta mà nói cũng giống như một con vịt đã nấu chín đưa đến bên miệng mà lại bay mất. Trước đây ít nhiều gì ông cũng cố kỵ Đường Nhĩ Ngôn nhưng bây giờ, Đường Mân đã hoàn toàn không để ý nữa rồi.
Bị hắn ép đến bước đường này, cho dù chết ông cũng phải thưởng thức một chút mùi vị người phụ nữ của Đường Nhĩ Ngôn.
'Nếu như ông dám đụng đến tôi, tôi chết cho ông xem.' Mắt Sở Tư Nhan trừng thật to, nếu như lần này thật sự chạy không thoát, cho dù cô chết cũng quyết không để lão cầm thú đáng ghét này làm nhục thân thể mình.
'Muốn chết sao? Đâu có dễ dàng như vậy!' Đường Mân đột nhiên vươn tay bấu chặt chiếc cằm nhỏ của cô, dùng sức bóp mạnh khiến cô ngay cả khép miệng lại cũng không được, một tiếng cũng không thốt nên lời, chỉ đành giãy dụa bằng cả tứ chi hòng trốn thoát khỏi sự kìm chế của ông ta nhưng tiếc là sức lực của cô đối với Đường Mân mà nói, vẫn chỉ như lấy trứng chọi đá.
Đường Mân một tay bấu cằm cô tay kia dùng sức kéo cô đến bên giường sau đó cởi cà vạt trên cổ mình xuống, động tác thuần thục dùng nó buộc quanh miệng cô sau đó ném cô lên giường.
Sở Tư Nhan bất chấp chỗ cằm nơi bị Đường Mân bóp đang ẩn ẩn phát đau, cũng bất chấp quanh miệng đã bị chiếc cà vạt buộc lại, giãy dụa từ trên giường muốn ngồi dậy nhưng Đường Mân lúc này đã cởi xong áo từ bên trên bổ xuống, áp cô dưới thân mình.
Cô không cách nào kêu cứu, không cách nào giãy thoát, đôi mắt vốn to tròn thanh lệ lúc này tràn ngập hoảng sợ, hai hàng nước mắt không tự chủ được trào ra khiến gương mặt vốn rất xinh đẹp kia thoạt nhìn càng khiến người ta trìu mến. Đường Mân cũng vậy, trong nhất thời thú tính sôi trào, chỉ muốn nhào tới xé rách quần áo của người đẹp, chà đạp một phen.
Nhưng sự đời thường không như mình mong muốn, lúc này ngoài cửa chợt truyền đến những tiếng chan chát, sau đó cửa phòng đã bị phá ra.