Mười giờ đúng Sở Tư Nhan mới lọ mọ xuống giường mặc quần áo, lúc xuống lầu mới bất ngờ khi thấy người đàn ông cô vốn tưởng sớm đã đi rồi không ngờ lúc này lại đang ngồi ở sofa nghiêm túc xem văn kiện, trên bàn trà trước mặt hắn còn có một xấp dày văn kiện khác và một chiếc laptop đang mở, rõ ràng là đang rất bận rộn.
Nhìn hắn Sở Tư Nhan không khỏi nhớ lại chuyện tối qua, gương mặt nhỏ nhắn lập tức nóng lên, không dám đi qua đó, cũng không dám lên tiếng gọi hắn cứ như vậy đứng ở bậc thang cuối cùng không biết phải làm sao mới tốt.
Đường Nhĩ Ngôn cho dù không quay đầu lại cũng biết cô xuống lầu nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi xấp văn kiện trên tay, trực tiếp hỏi, 'Không cần đi học sao?'
Cô đương nhiên biết mình phải đi học nhưng hôm nay cô đã trễ rất nhiều rồi, đến trường học thì trường cũng sắp tan, vừa nãy trước khi xuống đây cô còn cố tình gọi điện thoại đến trường xin phép nghỉ nhưng kỳ lạ là, giáo viên của cô nói phụ huynh sớm đã gọi điện đến giúp cô xin phép nghỉ một ngày rồi.
Chắc giáo viên sẽ không hiểu lầm hắn là phụ huynh của cô đấy chứ? Sở Tư Nhan suy nghĩ một hồi cuối cùng kết luận chắc là Đường Nhĩ Ngôn thấy cô không dậy nổi nên nhờ tài xế gọi điện thoại cho trường học mới đúng. Nhưng, tài xế chắc cũng sẽ không tự xưng là phụ huynh của cô mới đúng chứ?
Nhưng mặc kệ ai đã giúp cô xin phép nghỉ, dù sao hôm nay không cần đến trường là tốt rồi!
'Đã xin nghỉ rồi.' Cô trả lời Đường Nhĩ Ngôn.
Người đàn ông đang chăm chú vào công việc nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa, Sở Tư Nhan lại đứng yên ở đó thêm hai phút, không chắc chắn liệu Đường Nhĩ Ngôn đã ăn sáng chưa, tuy rằng bởi vì chuyện tối qua mà cô có chút không dám đối mặt với người đàn ông này nhưng đến cuối cùng, Sở Tư Nhan vẫn xuống lầu đi về phía hắn.
'Có cần chuẩn bị bữa sáng không?' Cô cúi đầu, rũ hàng mi dài không dám nhìn hắn, cho dù là nhìn nghiêng một bên sườn mặt cũng không dám.
Đường Nhĩ Ngôn chừng như cũng biết cô thẹn thùng lẫn câu nệ, buông tập văn kiện trên tay xuống đăm đắm nhìn bóng người mảnh khảnh trước mặt...
Mái tóc dài được buộc đơn giản thành một chiếc đuôi ngựa ở sau đầu, áo sơ mi trắng cùng với váy jeans ngắn quá gối lộ ra một đôi chân vừa trắng vừa thon thả, từ đôi chân cân xứng kia một đường nhìn lên là vòng eo thon thả và đôi gò ngực vừa mới nhô ra, tượng trưng rõ ràng nhất cho thời kỳ trưởng thành của một cô gái, lại lên trên nữa, là chiếc cằm nhỏ bởi vì cúi gằm đầu mà lúc này gần như dán sát vào ngực...
Sở Tư Nhan bị hắn nhìn đến có chút hoảng loạn, không tự chủ được đưa tay sờ lên tóc mình, ừm, chải rất chỉnh tề, lại kéo kéo chiếc áo sơ mi và chiếc váy jeans, dường như không có chỗ nào không thỏa đáng, vậy rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì?
Cô len lén ngẩng đầu lên nhìn hắn rốt cuộc lại bị Đường Nhĩ Ngôn bắt ngay tại trận, gương mặt nhỏ nhắn lập tức rất không có tiền đồ đỏ ửng lên, câu hỏi vốn đang định lên tiếng hỏi toàn bộ lại bị nuốt trở lại.
Vẻ khẩn trương và thẹn thùng của cô gái thật sự lấy lòng người đàn ông, khóe môi hắn nhẹ câu lên một đường cong, cuối cùng tốt bụng giải vây cho cô, 'Bữa sáng ở trên bàn.'
Ý chính là nói hắn đã bảo người đưa đến, hơn nữa bản thân cũng đã ăn rồi.
Sở Tư Nhan đang hận không thể tìm được cái cớ nào có thể tạm thời rời khỏi tầm mắt của hắn, nghe vậy lập tức nói, 'Vậy em đi ăn sáng trước.'
Bữa sáng rất phong phú, món Trung thì có há cảo hấp, bánh xếp tôm, xíu mại tôm còn món Tây thì có bánh sừng bò, sandwiches và sữa tươi, ngày thường những lúc chỉ có một mình cô ăn sáng rất đơn giản nhưng hôm nay lại phong phú như vậy, thực ra Sở Tư Nhan cũng không ăn nổi nhiều như vậy.
Cô ngồi xuống, bụng khá đói nên mỗi món Trung chọn ra một ít nếm thử xong thì dạ dày nhỏ của cô cũng đã gần no rồi, nhìn lại trên bàn còn nhiều món như vậy, Sở Tư Nhan thở dài có chút tiếc rẻ, cô không muốn lãng phí. Thế là đem hết số thức ăn còn lại chia vào những hộp đựng thực phẩm xong rồi cho chúng vào tủ lạnh, dự định giữ chúng lại cho bữa trà chiều sau đó dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ rồi cầm ly sữa tươi chưa uống bước ra ngoài định xem thử Đường Nhĩ Ngôn có còn ở trong phòng khách hay không, không ngờ vừa mới bước ra đến cửa phòng ăn thì đã thấy hắn đang đi về phía mình nên vội dừng bước lại nhưng ly sữa trên tay bởi vì động tác quá lớn mà cầm không vững, sữa trong ly sóng sánh rồi văng một ít lên người cô...
Đường Nhĩ Ngôn không nói một lời nhìn cô gái trên tay vẫn đang cầm ly sữa vẻ mặt hoảng loạn kia, chiếc áo sơ mi bằng cotton rất nhanh đã bị sữa làm cho thấm ướt một mảnh, dán sát lên da cô một màu hồng phấn khiến lớp nội ly kiểu dành cho thiếu nữ bên trong rõ ràng hiện ra trước mắt hắn...
Không tự chủ được, cảnh tượng hương diễm tối qua lại hiện lên trong đầu, cổ họng hắn có chút khô, có một loại xúc động muốn ngay tại đây xé rách chiếc áo sơ mi trên người cô...
'Em...'
Sở Tư Nhan thấy ánh mắt hắn quét ở trước ngực mình rồi dừng lại ở đó, cúi đầu xuống nhìn thử mới phát hiện chỗ vừa nãy bị sữa thấm vào lại chính là...
Đầu óc vốn đã rất hoảng giờ lại thêm một chút ngượng ngùng, bàn tay đang cầm ly sữa lặng lẽ dời lên trên một chút, dufnh cánh tay gầy gò chặn lại cảnh xuân trước ngực.
Đường Nhĩ Ngôn thu hồi tầm mắt, 'Tôi phải đi công tác.'
Hắn chỉ ném lại một câu đó rồi xoay người rời đi.
***
Lần đi công tác này của Đường Nhĩ Ngôn lại là hơn một tháng vẫn chưa thấy hắn trở lại, những dấu tích hắn lưu lại trên người cô đều đã biến mất sạch sẽ.
Trong một tháng này, hắn chưa từng gọi một cuộc điện thoại nào cho cô, mà cô, đương nhiên rất vui vẻ sống những ngày tháng bình lặng này.
Chỉ là, trong những lúc vô tình, cô sẽ, nghĩ đến hắn.
Có lúc lên lớp đôi khi có khoảnh khắc thất thần, có lúc đang vẽ tranh bàn tay cầm bút bất tri bất giác ngừng lại, có lúc là đang rửa rau làm cơm lại thẫn thờ để mặc nước chảy đầy bồn rửa rau cũng không hay không biết, càng nhiều hơn là, những lúc đêm khuya tĩnh lặng, một mình nằm trên chiếc giường lớn ôm chú mèo bông Hello Kitty suy nghĩ vẩn vơ, thậm chí là trong những giấc mơ thiếu nữ...
Cô nhớ về hắn, nhớ ánh mắt hắn chăm chú nhìn cô, nhớ cảnh tượng những ngón tay thon dài của hắn lúc kịp điếu thuốc, nhớ nụ hôn của hắn.
Nụ hôn của hắn, cũng giống như trong những quyển tiểu thuyết ngôn tình mà thỉnh thi thoảng cô có đọc, hôn đến đối phương không thở nổi, mang theo một ý vị không thể diễn tả bằng lời...
Một cảm giác giống như cứ muốn quấn quýt lấy, thật triền miên.
Quấn quýt, triền miên, những từ ngữ lãng mạn biết mấy nhưng dùng để hình dung bọn họ thực ra không thích hợp cho lắm. Nhưng hồi tưởng lại nụ hôn của hắn, ngoại trừ những từ này cô lại tìm không ra từ nghĩ ngào càng thích hợp hơn để hình dung.
Cô càng nhớ tới, chính là đêm đó, những chuyện khó mà hé răng xảy ra giữa cô và hắn đó khiến cô cho dù bừng tỉnh lại từ trong giấc mộng cũng cảm thấy mặt mình, cả thân thể mình nữa, đều nóng ran lên...
Tháng ba, trời đã mưa liên tục mấy ngày liền, cả thành phố đều giống như trở nên thật ẩm ướt.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, Sở Tư Nhan cảm thấy giống như bị một cơn gió lạnh thổi qua, hơi lạnh tùy ý lan tràn trong phòng, mông lung mở mắt ra nhìn mới thấy chiếc màn màu hồng phấn đang bị cơn gió đêm lạnh buốt thổi phe phất, trong đêm yên tĩnh thế này nhìn càng thêm quỷ dị.
Chết, quên đóng cửa sổ rồi!
Xuống giường đi đóng lại cửa sổ rồi mới quay trở lại giường, nghe tiếng mưa tí tách đập vào cửa kiếng, thật lâu thật lâu lại không có cách nào đi vào giấc ngủ trở lại, chỉ đành nằm đó nghe thời gian lặng lẽ trôi...