'Anh Cẩn Hành?' Thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn không nói gì, thật lâu sau Phạm Tuyết Chân mới khẽ khàng lên tiếng, vốn định rụt tay về nhưng hắn cứ kéo lại giữ chặt không buông.
'Đừng nhúc nhích.' Nói rồi hắn tháo chiếc nhẫn từ trên ngón vô danh của cô xuống khiến Phạm Tuyết Chân giật mình kêu, 'Anh Cẩn Hành, anh làm gì vậy?'
'Nhỏ tiếng thôi không người ta lại tưởng anh bắt nạt em.' Tống Cẩn Hành vừa trấn an cô vừa nâng chiếc nhẫn lên ngang tầm mắt nhìn, tỉ mỉ xem xét.
Sau khi về đến Luân Đôn, đối với những ký ức trước đây hắn cũng không phải rất rõ ràng, sau khi làm kiểm tra tổng quát, kết quả là thân thể không có bất kì điểm gì khác thường, hắn cũng không mấy quan tâm đến chuyện có thể tìm lại được những ký ức đã mất trước đây hay không, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.
Vốn hắn dự định đặt một chiếc nhẫn cưới khác để trao cho cô trong ngày hôn lễ nhưng Chân Chân lại kiên trì nói muốn dùng chiếc nhẫn cưới mà trước đây hắn đã từng đích thân đeo cho mình nên hắn cũng chìu theo ý cô.
Nhưng vừa nãy khi đeo nhẫn cho cô trong buổi lễ, sự nhạy cảm trời sinh khiến hắn có cảm giác chiếc nhẫn thoạt nhìn đơn giản nhưng bên trong dường như có ẩn chứa một bí mật gì khác cho nên mới nóng lòng chờ cho đến khi xong hôn lễ mới kéo cô ra đây tìm hiểu.
'Trong chiếc nhẫn này có bí mật gì sao?' Phạm Tuyết Chân nhìn vẻ thận trọng túc của hắn, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Đột nhiên cô nhớ ra nguyên nhân mà trước đây hắn bị phía quân đội Mỹ luôn truy bắt, chẳng lẽ bí mật chính là được giấu trong chiếc nhẫn này sao? Chiếc nhẫn này cô vẫn luôn mang theo bên người, tối hôm đó khi đi tắm cô tháo nó xuống bị con gái mình, Dao Dao, nhìn thấy sau đó cầm đi học theo cô treo nó trên cổ, nói thế nào cũng không chịu tháo xuống nên cô chỉ đành mặc kệ con bé...
'Một bí mật rất lớn.' Ngón tay Tống Cẩn Hành xoay chiếc nhẫn sang trái rồi lại sang phải mấy vòng, cuối cùng một cây kim nhỏ từ từ nhô ra...
'Anh Cẩn Hành...' Phạm Tuyết Chân kinh ngạc đến há hốc miệng. Tống Cẩn Hành nhanh chóng đẩy cây kim kia trở vào trong chiếc nhẫn rồi kéo tay tập đoàn Phạm thị đi về phía nhà chính.
Lúc đi ngang qua Phạm Trọng Nam và Bách Thiếu Khuynh bước chân của hai người cũng không dừng lại một giây nào khiến cho hai người ngạc nhiên vô cùng nhưng không đuổi theo mà chỉ ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng của hai người.
'Tên kia, chắc không phải gấp đi động phòng đấy chứ?' Bách Thiếu Khuynh lắc nhẹ chất lỏng màu đỏ thẫm trong ly, buồn cười nói.
'Cậu tưởng ai cũng giống như Bách đại thiếu gia cậu hay sao?' Bách Thiếu Khuynh trong hôn lễ của mình đúng là không chờ kịp đến khi kết thúc mà đã vội vàng kéo cô dâu của mình vào thang máy thân thiết một hồi, chuyện này tất cả mọi người tham gia hôn lễ đó đều biết.
Lạc Tư thì không nói gì chỉ ngồi im trên ghế cười một cách đầy thâm ý.
Tống Cẩn Hành thất thố như vậy có phải vì tên kia hay không nhỉ? Tầm mắt Bách Thiếu Khuynh rời khỏi đôi tân nhân, nụ cười trên môi như có như không nhìn về phía Lạc đại thiếu gia.
Nụ cười đó khiến Lạc Tư nhìn mà toàn thân không được tự nhiên, đang định đứng dậy chuồn đi chỗ khác thì Bách đại thiếu gia đã lấy điện thoại trong túi ra, trượt nhẹ trên màn hình, ngay trước mặt hắn gửi đi một tin nhắn.
Vừa nhìn thấy tin nhắn của Bách Thiếu Khuynh, Lạc Tư nhịn không được toàn thân tê dại, đó là chuyện rất lâu trước đây khi cùng các vị quản lý cấp cao của công ty (bao gồm cả Bách đại tổng tài trong đó) đi uống rượu, nhưng tối hôm đó Bách Thiếu Khuynh rời đi sớm chỉ còn lại hắn và những người khác ở lại tiếp tục uống.
Đàn ông uống rượu, làm sao có thể thiếu phụ nữ bồi tiếp? Huống gì đa phần trong nhóm đó đều là đàn ông độc thân?
Mà tin nhắn mà Bách Thiếu Khuynh vừa gửi tới cho hắn đó là cảnh tượng hắn lúc đó đã say bảy tám phần áp một cô gái có mái tóc đen dài trên một chiếc sofa thật lớn, vừa nhéo mặt người ta vừa mơ mơ màng màng nói, 'Giống...thật giống...mắt này, mũi này, miệng này...'
'Anh nhận nhầm người rồi, buông tôi ra...' Cô gái nói là một thứ tiếng Trung rất chính thống, vừa nói vừa dùng sức đẩy người đàn ông đang áp trên người mình ra.
'Suỵt...đừng làm ồn...' Lạc thiếu gia áp một ngón tay lên miệng cô gái không cho cô tiếp tục nói, 'Đóa Đóa, tối nay em là Đóa Đóa của tôi...'
Tiêu rồi! Thật không ngờ bị Bách Thiếu Khuynh xấu xa kia quay lén!
Lạc Tư vụt đứng dậy khỏi ghế, đang định đoạt lấy chiếc điện thoại trên tay Bách Thiếu Khuynh nhưng bị hắn nhanh nhẹn tránh đi, 'Lạc thiếu gia, thế nào hở? Đối với mợ vẫn còn chưa hết hy vọng sao? Xem cậu có lỗi với cậu mình biết bao nhiêu...'
Sắc mặt cậu' của Lạc Tư – Phạm tiên sinh xanh mét, bàn tay đang nắm chiếc cốc thủy tinh chặt đến nỗi nổi cả gân xanh lên, tưởng chừng như chỉ một giây nữa thôi là sẽ bóp nát chiếc cốc ấy vậy.
Bách Thiếu Khuynh đáng chết kia, nhất định phải chọn lúc này để bêu xấu hắn sao? Nhìn sắc mặt của Phạm Trọng Nam, hắn ngượng ngùng xua tay, 'Frank, anh đừng hiểu lầm, lúc đó tôi...uống say quá, nói năng lung tung tôi. Tôi thề, tuyệt đối không có ý gì khác...' Hắn vừa nói vừa thối lui về sau mấy bước miễn cho trong tiệc vui của người khác mà bản thân lại bị đổ máu, 'Tôi...tôi đi qua chỗ ba tôi chào hỏi...'
Nói rồi không đợi Bách Thiếu Khuynh kịp phản ứng, trước khi Phạm Trọng Nam ra tay đối với hắn đã lập tức bỏ của chạy lấy người.
Mà Bách Thiếu Khuynh thì đã cười đến không ngồi thẳng lưng lên nổi.
'Điện thoại...' Phạm Trọng Nam tuy rằng không có ý định trong tiệc rượu của Chân Chân đánh cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày kia một trận nhưng tâm tình không thoải mái đến cực điểm, không chút khách khí nhìn Bách đại thiếu gia, 'Xóa cho tôi.'
Xóa thì xóa, trong máy tính của hắn vẫn còn một phần dự bị, Bách Thiếu Khuynh cười có chút đắc ý đẩy điện thoại cho một ông cậu nào đó, hắn có thể chọc Lạc thiếu gia nhưng ông cậu nào đó tránh được thì vẫn nên tránh tốt hơn.
'Bách đại ca, có chuyện gì mà cười vui như vậy?' Giang Tâm Đóa và Phạm Hi Nhiên đi đến, thấy hai người họ, một người thì cười thật quỷ dị còn người kia thì sắc mặt âm trầm như muốn đông chết người thì tò mò hỏi.
'Hỏi ông xã em kia.' Bách Thiếu Khuynh cố nén cười đón lấy điện thoại từ tay Phạm Trọng Nam.
'Sao vậy?' Phạm phu nhân tiến đến kéo kéo một góc tây trang của chồng mình.
'Không có gì.' Phạm tiên sinh nhàn nhạt trả lời sau đó kéo tay Giang Tâm Đóa, 'Chúng ta đi xem thử bọn họ đang làm gì.'
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Tống Cẩn Hành thế kia nào có giống như sắp đi động phòng đâu chứ?
***
Trong thư phòng dưới lầu, Tống Cẩn Hành chăm chú nhìn lên màn hình máy tính, bên trên đang hiển thị chi chít những công thức và phân tích số học, không biết có nên bật cười hay không.
Đó là phần tư liệu mật mà hắn với Vân Phi Dương hợp sức nghiên cứu ra, thứ mà phía quân đội Mỹ trăm phương nghìn kế muốn chiếm lấy, thật không ngờ được giấu trong một chiếc nhẫn cưới nho nhỏ, nếu như phía quân đội Mỹ biết được chắc là tiếc hận ghê lắm đây.
'Anh Cẩn Hành, những thứ này rất quan trọng sao?' Phạm Tuyết Chân ghé vào sát người hắn, hai tay chống cằm nhìn lên màn hình, khó hiểu hỏi.
'Không quan trọng bằng em.' Nếu như không có phần tư liệu này, có lẽ cả đời này hắn cứ vô tri vô giác sống hết đời trong khu căn cứ trên hòn đảo nhỏ kia. Nhưng, cũng may là có nó, cũng may là lúc hắn cướp cô đi cô không có đeo nó trên người bằng không sớm đã bị hắn cầm lấy đưa cho Smith rồi, 'Em không biết trong chiếc nhẫn có chứa thứ này sao?'
'Không biết.' Phạm Tuyết Chân lắc đầu, 'Có cần nói cho Vân đại ca biết không?'
Ngày thứ hai sau khi Vân Phi Dương đón hai người họ an toàn trở lại Luân Đôn thì đã rời đi, trước mắt chắc đang vui vẻ ở một chỗ nào đó ở Trung Đông, ngay cả hôn lễ của bọn họ cũng không quay về tham dự. Đương nhiên, chuyện Tống Cẩn Hành đối với hắn cảm thấy không thoải mái cũng là chuyện thật bởi vì Vân Phi Dương cứ thích ở trước mặt hắn nói cô là người phụ nữ của hắn, trước khi rời đi hai người còn vì chuyện đó mà động thủ.
'Không cần đâu.' Tống Cẩn Hành nói một cách dứt khoát.
Lúc này Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa nắm tay nhau tiến vào, 'Có chuyện gì vậy?'
'Không có gì.' Tống Cẩn Hành đóng phần tài liệu lại, đứng lên.
'Ngài Ken có mấy lời muốn nói với cậu, ông ta đang ở phòng khách đợi.' Phạm Trọng Nam liếc một cái về phía chiếc lap top đã bị tắt máy, cũng không định truy vấn nhiều.