Phạm Tuyết Chân dùng bàn tay còn lại âu yếm vuốt ve gương mặt hắn, ngũ quan cương nghị của hắn, đôi mắt trong trẻo như nước tràn đầy tình yêu, đôi môi anh đào hé mở, chậm rãi kể cho hắn nghe bắt đầu từ ngày đầu tiên hai người gặp nhau ở Lục La Viên, sau đó là từng chút từng chút một, bao gồm thân phận của hắn, bao gồm chuyện họ chuẩn bị kết hôn, bao gồm cả...cô công chúa nhỏ Dao Dao của bọn họ...
Chỉ là, cô nói nhiều như vậy chỉ đổi lại ánh mắt mờ mịt của hắn. Đúng vậy, đối với những gì mà cô vừa nói đó, hắn vẫn cảm thấy như nghe chuyện của một người khác vậy bởi vì trong đầu hắn, những ký ức đó vẫn trống rỗng.
Trong lòng Phạm Tuyết Chân cảm giác chua xót và đau lòng gần như không thể đè nén nổi nữa, điều duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi chính là cho dù đối với những chuyện mà cô vừa kể hắn không có cảm thụ sâu sắc như cô nhưng ít ra hắn đã chịu lắng nghe cô, hơn nữa vẫn nắm chặt tay cô không buông, 'Nếu như em không phải là người của Vân Phi Dương, vậy bắt đầu từ bây giờ, em cũng không cần nghĩ về anh Cẩn Hành' trước đây nữa.'
Biết mình mất đi ký ức về nhiều chuyện quá khứ như vậy nhưng hắn không nuối tiếc; biết cô không phải là người phụ nữ của Vân Phi Dương, biết đó chỉ là thông tin sai lệch mà Smith và những người trong căn cứ cố tình đưa cho hắn để lấy cớ dẫn hắn ra ngoài lấy phần tư liệu đó về hắn thậm chí còn cảm thấy có chút may mắn; nhưng khi thấy cô đối với Tống Cẩn Hành trước đây vẫn nhớ mong như vậy, lúc kể về đứa con gái của cô và hắn, vẻ kiêu ngạo và hạnh phúc trên mặt cô khiến hắn đố kỵ vô cùng, đố kỵ hắn bây giờ không phải là hắn của trước kia mà cô từng quen biết nữa.
'Anh Cẩn Hành, người đó cũng là anh mà!' Mẫn cảm phát hiện ra trong giọng điệu của hắn có chút không vui, cô mỉm cười thật ngọt, nũng nịu nói.
'Nhưng tôi không quen biết người đó, cho nên, không cho phép em nhắc tới nữa.' Hắn nói một cách cực kỳ nghiêm túc.
'Vậy em có thể gọi anh là anh Cẩn Hành rồi sao?'
'Không phải trước giờ em vẫn luôn gọi như vậy sao?' Hắn thả tay cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh xắn của cô, ghé đầu sát đến, càng lúc càng sát mà cô, ánh mắt có chút đắm đuối lẫn mờ mịt nhìn hắn...
Đúng lúc này ngoài cửa phòng bỗng vang lên hai tiếng gõ nhẹ quấy nhiễu bầu không khí ấm áp mà đầy ái muội giữa hai người, tiếp đó là tiếng của người đầu lĩnh trên thuyền truyền đến, 'Song đại ca, có tiện quấy rầy ngài một lát không?'
Tống Cẩn Hành không lập tức trả lời, đôi môi với những đường nét rõ ràng kia nghiến ngấu đôi môi anh đào của cô thêm một lúc mới chịu thả cô gái sớm đã thở hổn hển trong lòng ra, ở bên tai cô thấp giọng thì thầm, 'Em nghỉ ngơi trước đi, tôi đi xem cái đám ngu ngốc kia có chuyện gì mà tìm gấp như vậy.'
Bước ra khỏi phòng, Tống Cẩn Hành và người đầu lĩnh trên thuyền cùng nhau bước ra boong tàu, người đầu lĩnh dè dặt giúp hắn châm một điếu thuốc sau đó đưa hắn đến chỗ đặt kính viễn vọng quan sát mặt biển. Trên mặt biển bao la, mặt trời đỏ rực đã chìm xuống một nửa, rất nhanh, màn đêm đã phủ trùm vạn vật.
'Song đại ca, có phải chúng ta nên đến Trung Đông một chuyến trước không?' Ông ta hỏi, trong giọng nói không giấu được sợ sệt bởi vì trước đây Song đại ca đã từng dặn bọn họ chuyển hướng đi châu Âu nhưng sau khi ông và đám đàn em thương lượng xong, vẫn thấy nên đi Trung Đông để khôi phục lực lượng lại trước thì hay hơn, đợi sau khi bọn họ đến đất liền rồi, Song đại ca và người của anh ta muốn đi đâu thì đi. Bởi vì một khi đến châu Âu, rất có khả năng bọn họ sẽ bị cảnh sát bên đó bắt lại nhưng về phần Song đại ca, bọn họ cũng không muốn đắc tội, sau này nếu muốn trở mình thì vẫn còn phải dựa vào anh ta rất nhiều, thế nên...
'Châu Âu.' Tống Cẩn Hành chậm rãi nhả ra một ngụm khói sau đó quả quyết thốt ra hai chữ, cho người đầu lĩnh thấy một cách rất rõ ràng thái độ và quyết tâm của mình.
Nếu như không phải vì đang ở trên biển, chắc rằng hắn sẽ không có kiên nhẫn lặp lại hai lần cùng một sự việc. Thực ra đối với hắn mà nói, đi đâu cũng không quan trọng nhưng bây giờ bên người hắn còn có thêm vật nhỏ kia, hắn biết cô không nỡ rời xa đứa nhỏ mà theo như cô nói, là của cô và hắn sinh ra cho nên nhất định phải đi châu Âu.
Mà hắn thì không tin là về đến Luân Đôn rồi người nhà của cô sẽ để cho cô phải chịu bất kỳ thương tổn gì.
'Tôi biết rồi.' Vừa nghe giọng điệu của hắn, người đầu lĩnh trên thuyền lập tức hiểu là không thể thuyết phục gì thêm.
Thế là, những ngày phiêu bạt trên biển bắt đầu. Lúc đầu, bởi vì có Tống Cẩn Hành ở bên cạnh nên tâm trạng cực kỳ hưng phấn và vui vẻ, thân thể của Phạm Tuyết Chân còn chịu đựng được, chỉ là, liên tục một thời gian lênh đênh trên biển đối với một người yếu ớt như cô mà nói, vẫn khá là cực nhọc, cộng thêm thức ăn không mấy ngon lành, một tuần sau, thân thể cô dần dần trở nên suy yếu hẳn đi. Cộng thêm đêm trước bởi vì gió biển quá mạnh khiến Phạm Tuyết Chân nhiễm lạnh nên hôm nay bệnh cảm bắt đầu phát tác, cả người yếu ớt, bạc nhược hẳn đi, ngoại trừ nước, những thứ khác gần như là không nuốt nổi.
Dỗ cho cô uống hết một ly nước ấm, nhìn thấy cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, gương mặt trắng nõn vốn có sớm đã bị gió biển cùng mặt trời làm cho rám lại, đôi môi anh đào hồng nhuận đã mất đi vẻ tươi tắn, cả người gầy đi một vòng lớn, thoạt nhìn tiều tụy không chịu nổi.
Trước giờ chưa bao giờ Tống Cẩn Hành có cảm giác bản thân bất lực như thế này! Tình huống không do mình khống chế thế này khiến hắn không nhịn được muốn nổi điên.
Thô lỗ mở cửa phòng bước thẳng lên boong tàu, Tống Cẩn Hành chống hai tay lên lan can tàu phóng mắt nhìn ra biển cả mênh mông, để mặc cho gió biển thổi tung mái tóc đen dày của mình.
'Song đại ca, cố gắng chờ thêm hai ngày nữa, chúng ta rất nhanh sẽ đến châu Âu.' Người đầu lĩnh trên thuyền cung kính đưa cho hắn một ly cà phê nóng hổi, ở trên biển thế này mà có được một ly cà phê như vậy có thể nói là hết sức đáng quý.
Nhìn chằm chằm ly cà phê như có điều suy nghĩ, đột nhiên, không hiểu vì sao Tống Cẩn Hành đùng đùng nổi giận, giật lấy ly cà phê trên tay người đầu lĩnh hung hăng ném thẳng nó xuống biển.
'Chết tiệt, tại sao trên thuyền của các người lại không chuẩn bị một chút thuốc dự phòng nào cả vậy?' Nếu như có thuốc, cô sẽ không vì chút bệnh cảm vặt vãnh này mà nằm mãi trên giường không ngồi dậy nổi.
Trong cơn giận không kìm chế được, Tống Cẩn Hành tức giận rống lớn khiến không chỉ là người đầu lĩnh, những người khác cũng sợ đến giật nảy mình.
Xem ra vị Song đại ca này thực sự rất quan tâm cô gái đông phương kia.
Người đầu lĩnh trên thuyền lấy hết can đảm đáp, 'Thực xin lỗi, bọn đàn ông chúng tôi da dày thịt thô, trước giờ chưa từng bị bệnh vặt, thật không ngờ...'
Một tay thủy thủ khác thấy tình huống như vậy thì vội tiến đến bên người Tống Cẩn Hành, định đưa lên một điếu thuốc, nhân tiện lấy lòng vị Song đại ca này một chút, nhưng không ngờ là...
Đột nhiên, bầu trời vốn đang trong vắt chợt đâu mây đen kéo đến ùn ùn, bầu trời ánh sét chói lòa, tiếng sấm rền điếc tai sau đó cơn mưa to như trút nước bắt đầu đổ xuống...
Trong cơn gió giật mưa rền, chiếc thuyền bởi vì sóng lớn không ngừng đánh tới mà hết nghiêng sang trái lại lật sang phải, lắc lư dữ dội khiến cho tất cả những người trên boong tàu, bao gồm cả Tống Cẩn Hành, bởi vì mất thăng bằng, lại bị gió lốc quật đến mà ngả nghiêng không thể đứng vững.
'Thời tiết chết tiệt!' Tâm trạng vốn đã cực kỳ không tốt, trong tình huống tệ hại thế này làm sao có thể giữ bình tĩnh được, Tống Cẩn Hành buột miệng mắng lớn.
Trong tiếng mắng, một cơn sóng dữ lại ập tới khiến Tống Cẩn Hành trong nháy mắt ướt như chuột lột, tâm tình của hắn gần như ngay tức thì hoàn toàn mất đi khống chế.
'Song đại ca, Song đại ca, bão sắp đến rồi. Mau tránh đi thôi!' Trong tiếng sấm rền, một trong số những thủy thủ lớn tiếng thét lên sau đó ai nấy vội chạy vào trong khoang thuyền tránh nạn.